"Chúng ta qua bên trung tâm nhé, tôi nghĩ cũng không còn sớm lắm!" Khải đề nghị trước, hắn vẫn luôn giữ nụ cười của mình, ánh mắt nhìn Tử Lạc rất ngọt ngào nếu không phải quan hệ tình nhân thì chỉ có thể là quan hệ chị em mà thôi! Chẳng có người đàn ông nào lại nhìn một cô gái mới quen bằng ánh mắt này cả. "Đúng rồi nhỉ, chờ tôi một chút nhé!" Khải dọn hết rác trên sau đó liền nhìn thấy Tử Lạc vừa mua một thanh kẹo vị nho rồi đặt vào bên hông balo! Mọi hành động nhỏ của cô đều khiến hắn rất nhớ....rất nhớ đến đứa em gái của mình.... "Khải, tôi cứ thắc mắc anh có phải là con lai không?" Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Khải đưa mắt nhìn hai ven đường vắng vẻ sau đó mới bước qua còn không quên Tử Lạc đằng sau. "Rất rõ ràng rồi còn gì, không có ai là người bình thường đẹp trai như tôi đâu!" Tử Lạc nghe xong thì phì cười, trong đầu hiện đến rất nhiều người đàn ông đẹp trai khác, chẳng hạn như Vương Thần, Vương Đặc Nhĩ, Hàn Minh Cảnh,.... Cơ mà đa số người đàn ông tuấn mỹ mà cô quen đều là nhờ Vương Thần....aizz hình như những người đẹp thì chỉ thích chơi chung với những người giống họ mà thôi! "Sao cô lại cười? Chẳng lẽ thật sự có người đẹp hơn tôi sao?" Vừa băng qua bên kia đường, Khải quay người lại nhìn Tử Lạc với vẻ mặt lo lắng, tuy cô biết chỉ là giả vờ nhưng vẫn rất vui, cười đến ra tiếng! "Nói tôi nghe đi! Là bạn trai cô sao?" Thấy Tử Lạc không trả lời, Khải liền hỏi thêm tới tấp! "Không! Không phải! Tôi chỉ là đang lo lắng thầy giáo ngày hôm nay sẽ trông thế nào? Béo, thấp, hay cao và có khó tính không?" Tử Lạc thầm nghĩ Vương Thần ngày đó chỉ nói là theo đuổi cô chứ cô vẫn chưa đồng ý mà....nhưng không hiểu sao tâm trạng có chút lén lút như cô vợ nhỏ đang ngoại tình! Khải khẽ nhìn đồng hồ một cái sau đó nhìn Tử Lạc rất lưu luyến, không nói một lời chỉ xoay lưng khẽ vẫy tay tạm biệt! Tử Lạc định kêu lên nhưng sau đó lại không nói gì, không phải là đi học cùng lớp tâm lý với cô sao? Sao lại bỏ đi? Thế nhưng cái vẫy tay kia của Khải cứ như muốn nói với cô rằng hắn sẽ quay lại, kệ vậy, có thể hắn sẽ xuất hiện cũng có thể là đi luôn....coi như một người qua đường! Tuy vậy nhưng cô thật sự muốn làm bạn với hắn mà a~ Tử Lạc tìm đường vào lớp học sau đó liền tìm một vị trí ngồi xuống, lớp cũng khá rộng, có thể chứa khoảng năm mươi người. Cô bạn ngồi kế khẽ đụng Tử Lạc một cái bằng vẻ mặt hí hửng. "Cậu cũng biết tin thầy giáo dạy hôm nay rất đẹp trai nên đến học à?" Tử Lạc cười đáp lại nhưng thật sự thì chưa nghe rõ cô bạn nói gì cả, chỉ biết cô ấy cứ nhe cả hàm răng vào mặt mình! "Đến rồi! Đến rồi!" Mọi người trong lớp xì xào, một bóng trắng lướt qua bên ngoài ô cửa sổ, Tử Lạc nhìn thấy có chút quen, trong lòng thầm nghĩ thầy đến rồi sao còn chưa thấy Khải? Thầy giáo bước vào, khác hẳn với tưởng tượng của Tử Lạc, đây là một người vô cùng đẹp trai, mái tóc vuốt cao để lộ vầng trán thông minh và nụ cười tự tin luôn treo bên môi! Đây....đây không phải là Khải sao? Người trên bục giảng nhìn sang phía Tử Lạc một cái, mấy cô gái đằng sau cứ tưởng thầy nhìn mình liền la ó một hồi lâu! "Chào các bạn, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là giáo viên môn tâm lý học của các bạn trong ba tháng! Tôi tên Alvis!" Mọi tiếng vỗ tay như sấm vang lên, chỉ có Tử Lạc là thẫn thờ, thật không ngờ được cái người mà lúc nãy cùng mình trêu ghẹo cư nhiên lại là thầy giáo của mình.... Hơn nữa lúc nãy cô còn hình dung thầy giáo là một người lùn, béo và còn khó tính....ai nha! "Được rồi nếu không có điều gì muốn hỏi buổi học liền bắt đầu!" Ngay sau khi nói câu này Khải liền lật sách ra đọc đọc gì đó mặc cho phía dưới đang hồ nháo! "Thầy thật kì a~ còn chưa kịp hỏi mà!" "Đúng vậy! Đúng vậy! Người ta tốn bao nhiêu tiền vô học chỉ để muốn nói chuyện cùng thôi nha!" "Cuối giờ em sẽ bắt thầy lại đem về nhà...." ... --- "Sao? Thấy thầy có oai không?" Vừa học xong Khải đi ra phía ngoài trước, sau đó cứ đứng ở ngoài cửa cho đến khi Tử Lạc bước ra thì liền nói chuyện. Cô gái lúc nãy bắt chuyện với Tử Lạc bây giờ thì dùng dằng bĩu môi, thật không ngờ, lúc nãy khi thầy bước vô thấy cô ta không quá nhiệt tình thì cứ tưởng là một kẻ chính chắn.... Chẳng ngờ lại còn đáng sợ hơn mình....bây giờ thầy đang bắt chuyện với cô ta đấy! "Anh thật quá đáng! Tại sao lại không nói trước!" "Như vậy sẽ không thấy được biểu cảm đến muốn rớt hai con mắt ra ngoài của cô!" "Anh!" Nói rồi Khải cười phá lên, hắn đã thay chiếc áo sơ mi trắng nên bộ dạng bây giờ có thể nói là cực đẹp trai, nhưng so với lúc nãy thì bây giờ trông rất đàn ông! "Để chuộc lỗi lầm, thầy sẽ mời em một bữa được không? Tiểu thư?" Tử Lạc rất muốn nói với hắn rằng hãy dừng cách xưng hô thầy thầy em em đó lại thế nhưng làm sao đây, đó chính là quan hệ của bọn họ mà a~ Tử Lạc cũng cảm nhận được bụng mình hơi trống nên liền gật đầu đồng ý, sau đó theo bước hắn rảo bước đến một nhà hàng Ý gần đó! Bước vào nhà hàng, Khải tựa như rất quen thuộc mà ngồi xuống vị trí bên cửa sổ sau đó nói ra tên của những món ăn mà không cần menu. "Anh là khác quen chỗ này sao?" Tử Lạc đánh giá kiểu bày trí của nhà hàng cũng rất hài lòng, cách trang trí này rất ấm áp mà lại đơn giản, nếu có cơ hội cô muốn dẫn các bác ở cô nhi viện đến đây ăn thử đồ ăn của Ý. Khải không trả lời, chỉ lắc đầu. "Không phải là khách quen, tôi chính là chủ chỗ này!" "Trời ạ, anh đùa sao?" "Không đâu, tôi lai Trung-Ý thế nhưng đã sớm sống ở Ý từ nhỏ, cách đây một năm mới trở về tìm anh trai!" Lúc này Tử Lạc cũng chẳng biết nói gì ngoài trầm trồ khen ngợi, thảo nào người phục vụ lại nhìn Khải với vẻ thân thuộc, kính trọng như vậy! "Anh có anh trai sao? Mà này nếu như anh là chủ của nơi này....thế anh có biết nấu không?" Khải rất vui vẻ cười ồ lên, trong tính cách của hắn có chút gì đó phương Tây như thể đã ngấm vào máu. "Tất nhiên là tôi biết nấu ăn, muốn thử không?" Tử Lạc nghe thấy liền quay phắt sang gật đầu liên hồi với vẻ mặt háo hức, thật không ngờ người này lại cho cô nhiều bất ngờ như vậy. Khải bước về phía nhà bếp, từ phía bàn ăn nhìn sang phòng bếp cũng rất dễ dàng, thiết kế để khách hàng có thể tận mắt nhìn thấy đầu bếp chế biến. Tử Lạc mãi nhìn hắn tung chảo, cắt thịt, làm mì, trộn gia vị và những câu nói hài hước của hắn mà quên mất rằng mình còn phải trở lại công ty! Có một người vẫn đang chờ, hắn ta không gọi điện vì muốn xem ý thức tự giác của cô, chỉ là mỗi giây phút trôi qua phòng làm việc của hắn liền thêm chút tăm tối!