"Tiểu Lạc, sang đây!"
Thời điểm hai người đến sân bay chỉ cách thời gian bay khoảng nửa tiếng nên cả hai đều có chút vội vã, Vương Thần thì thân quen với nơi đây như là nhà mình nhưng mà Tử Lạc thì là lần đầu tiên.
Cứ một chút trôi qua là Vương Thần hắn lại phải để mắt tìm kiếm xem cái cô gái này còn đứng cạnh hắn hay không.
Tử Lạc cũng có chút lúng túng nên không biết làm gì ngoài cố gắng chạy theo Vương Thần.
"Em cứ để tôi phải quan tâm em như một đứa nhỏ!"
Lời Vương Thần vứt thì liền có tiếng ho khan vang lên, đùa gì chứ, nơi công cộng mà cũng có thể loại trách yêu trong huyền thoại nữa!
Mặc dù Vương Thần không hề bận tâm đến nhưng Tử Lạc thì lại có, cô cũng chỉ là hơi lạ lẫm nhưng cũng không đến mức như đứa trẻ đâu!
Trong suốt quá trình tiến hành các thủ tục ra vào cổng, dường như Tử Lạc chỉ biết nghe và làm theo, nhìn bộ dạng nhanh nhẹn của Vương Thần cô theo không kịp a.
Sau một lúc hai người cũng kịp chuyến bay, vừa vặn lại chính là vị trí bên cạnh cửa sổ.
Tử Lạc liếc mắt nhìn sang chỗ Vương Thần một cái, thấy hắn cũng không có ý định giành chỗ ngồi với mình thì vui vẻ ngồi vào vị trí yêu thích.
Vương Thần cũng chẳng buồn nói, hắn thật sự không thể tin người này và người trên giường là một!
Lúc này, Tử Lạc đưa cho Vương Thần một viên kẹo cao su, bản thân cũng tự nhét vào miệng một viên.
Thấy Vương Thần vẫn không đưa tay ra nhận, lại có chút nghi hoặc nên Tử Lạc phải lên tiếng, cũng có chút xấu hổ khi quan tâm người khác thế này.
"Bác Thuỳ nói, khi đi máy bay nhai kẹo cao su sẽ không làm ù tai!"
Tuy nói chuyện với Vương Thần nhưng cô lại không nhìn sang hắn, sợ lại lúng túng thì thật xấu hổ.
Vương Thần nhếch mày một cái rồi cũng nhận lấy, những chuyện này vốn cũng chẳng ai nói với hắn, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm.
Nếu như đã có người quan tâm thì cứ nhận thôi!
Quan tâm, quan tâm, quan tâm....
"Xin hỏi quý khách có dùng gì không ạ?"
Một cô tiếp viên hàng không bước đến, vừa nghe giọng nói liền đoán được đây chắc chắn là một mỹ nhân, vừa yểu điệu lại vừa nhẹ nhàng.
Nhưng cách mà cô ta cố gắng cúi người xuống để khoe ra bộ ngực của mình và cả ánh mắt đó, người ta liền biết mục đích của cô ta.
Tử Lạc ngồi một bên nhìn thấy màn này cũng khá ái ngại, ánh mắt cũng không biết nên dừng lại ở mặt cô ta hay là....
Nhưng mà cô ấy rốt cuộc cũng không hề nhìn mình, vậy mình nhìn sang chỗ khác cho họ riêng tư tí cũng được.
Tuy vậy nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy khó chịu với cô tiếp viên kia, tuy cô ấy đẹp hơn mình nhưng cũng nên làm vậy chứ?
"Tiểu Lạc?"
Đợi một lát vẫn không thấy Tử Lạc lên tiếng, Vương Thần mới quay sang hỏi, ánh mắt của hắn dường như chưa hề đặt lên bộ ngực đầy silicon của cô tiếp viên.
Tử Lạc giật mình quay lại, đang định bảo không nhưng nghĩ lại cảm thấy đều là đồ miễn phí, tại sao không?
"Tôi muốn uống nước cam...."
Không hiểu sao Tử Lạc cảm thấy có chút sợ sệt đối với cô tiếp viên hàng không kia, chắc là ảo giác, ánh mắt cô ta nhìn mình không được thân thiện lắm!
"Nước cam và cà phê, cảm ơn!"
Vương Thần quay sang nói với cô tiếp viên, ánh mắt không nhiệt độ không có một chút thay đổi.
Cô ả tiếp viên bỗng dưng thấy Tử Lạc thật đáng ghét, nhìn dáng vẻ của cô ta chắc chắn không ghể nào là người yêu của anh chàng đẹp trai này được.
Bất quá cũng chỉ là em gái thôi, nhưng dù sao cái cách mà anh ấy quan tâm cô ta thật khó chịu!
"Ôi thật tiếc, nước cam đã hết mất rồi, đây là cà phê của anh!"
Nghe cô tiếp viên nói, Tử Lạc liền ngạc nhiên ra mặt, rõ ràng còn đến ba bốn cốc nước cam được đặt trên xe đẩy.
Là do cô ta nhầm lẫn hay cố ý?
Lúc này Vương Thần mới chịu nhìn sang gương mặt đầy son phấn của cô ta, có một chút lạnh lẽo trong hơi thở của hắn.
"Cô còn muốn đi làm nữa không?"
Ban đầu, thấy Vương Thần nhìn mình thì trong lòng cô ta cực kì vui vẻ, nhưng nghe thấy lời hắn nói trái tim cô ta dường như đang run rẩy.
Thật ra lúc đầu, cô ta chỉ là muốn kiếm thêm một vài "vị khách" mới ở chuyến bay thượng hạnh, nhìn bóng lưng Vương Thần cao to liền nhắm hắn làm mục tiêu.
Nhưng thật không ngờ hắn lại còn đẹp trai vô đối!
Chỉ là....
"Tôi....xin lỗi!"
Vừa rồi lời Vương Thần nói ra liền chứng tỏ hắn có thể nói được làm được, nếu hôm nay cô không xin lỗi chỉ sợ là mất cả công việc.
Nghe vậy, Vương Thần cười khẩy một cái.
"Đến xin lỗi người nào bản thân còn không biết, thật nghi ngờ cô chính là dùng cái gì để làm tiếp viên ở khoang thượng hạng?"
Oanh!
Trong đầu cô ả tiếp viên như nổ một cái, hắn nói không hề sai, cô chính là trèo lên giường của quản lý sân bay quốc tế để làm tiếp viên khoang thượng hạng.
Người mà có thể chỉ nói bâng quơ cũng trúng chắc chắn không phải người tầm thường, người bên cạnh hắn chắc chắn địa vị cũng sẽ không kém.
Chỉ tiếc đó không phải là cô!
"Thật sự xin lỗi quý khách, đây là nước cam của quý khách!"
Vừa dứt lời, cô ả tiếp viên liền bỏ đi, ngày ngày cô ta luôn lên mặt với những tiếp viên khác, chuyện ngày hôm nay truyền đi chỉ sợ không còn mặt mũi nào.
Thấy bóng dáng cô tiếp viên rời đi, Tử Lạc vẫn còn ngây ra một chút, Vương Thần thật sự quá đáng sợ, nếu như đổi lại mình là cô tiếp viên kia chỉ sợ còn không đủ dũng khí nói chuyện..
"Cầm lấy nước cam, không phải khi nào tôi cũng có thể thay em ra mặt!"
Tử Lạc ngơ ngác nhìn, tại sao lại thay cô ra mặt?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
107 chương
192 chương
8 chương
10 chương
224 chương