Tử Lạc nhìn một lúc rồi mới bắt máy.
“Alo!”
Nghe tiếng đầu dây bên kia trả lời, Vương Thần cũng nhíu mày một cái, cô bận rộn đến mức điện thoại của hắn phải đợi đến năm sáu tiếng reo mới chịu bắt máy sao?
Vương Thần hắng giọng một cái, sau đó cũng im lặng trầm ngâm một lát không biết mở lời làm sao, còn Tử Lạc vẫn đang thầm nghĩ thật tốn tiền điện thoại cũng may là hắn tốn.
“Ừm....cuối tuần này tôi cần qua Bali để quan sát thử resort của Vương thị đang xây, vẫn còn thiếu một vị trí chính là phiên dịch....”
Nghe Vương Thần nói, Tử Lạc liền đoán ra hắn muốn mình đi Bali, nhưng mà....có ai cảm thấy kì lạ không chứ?
Cô là phiên dịch tài liệu chứ đầu phải người phiên dịch đâu, hơn nữa, Vương tổng còn biết đến 5 thứ tiếng gồm tiếng Anh, Pháp, Nhật, Nga, Đức chưa kể tiếng mẹ đẻ cơ mà.
“Nhưng mà tôi đến cũng không giúp gì được, có khi tiếng Anh của anh còn sành sỏi hơn tôi ấy chứ?”
Đến Bali tất nhiên Tử Lạc cũng rất mong muốn nhưng mà nếu như đến mà lại vô dụng không giúp gì được ngược lại còn vướng tay vướng chân thì không ai muốn cả.
Bên đầu dây kia, Vương Thần đang nhìn ra ngoài thành phố với lớp kính trong suốt, chân mày khẽ cau lại.
“Cũng được, cô không đi thì tôi sẽ thuê người khác, tiền thuê người đó trừ vào lương của cô, tôi cũng không bị tổn hại gì cả....”
Bỗng dưng Vương Thần thay đổi cách xưng hô từ em sang cô khiến Tử Lạc cũng hơi giật mình nhưng mà cách hắn nói giống như....đang dỗi vậy?
Tử Lạc khẽ nuốt nước miếng một cái, nếu không phải cô thường xuyên tiếp xúc với trẻ em, những đứa trẻ hay hờn dỗi chắc chắn cũng không nhận ra Vương tổng đang giận dỗi đâu.
“Đừng trừ lương, tôi đi!”
Cái cảm giác này giống như là đang bị một đứa trẻ quyền lực tối cao giận dỗi, đành buộc phải làm theo ý muốn của nó.
Nhưng mà tâm tư của nó sao khó đoán quá, cần gì phải đem phiên dịch tài liệu như mình đi theo chứ?
Vừa tắt máy một cái Tử Lạc liền sực nhớ còn chưa hỏi hắn rất nhiều chuyện, thời gian, lịch trình còn công việc nữa?
Tử Lạc cầm điện thoại lên gọi cho Vương Thần, trong lòng hi vọng hắn không dài dòng làm tốn tiền điện thoại sắp hết của mình.
Nhưng mà người như Vương Thần thì không bao giờ dài dòng đâu, chỉ là không trả lời thôi!
“Alo, tôi còn chưa hỏi, khi nào sẽ khởi hành, đi mấy ngày vậy? Còn....à đúng rồi tôi còn cần mang gì cho công việc không?”
Nghe Tử Lạc hỏi một lượt Vương Thần cũng không rảnh trả lời nhiều như vậy, tại sao cái gì rơi vào miệng Tử Lạc đều có vẻ mang tính chất công việc thế này?
“Cuối tuần này sẽ khởi hành, em chỉ cần mang quần áo là đủ!”
Một lần nữa hắn cúp máy đột ngột để Tử Lạc vẫn còn hàng vạn câu hỏi cần được giải đáp, rốt cuộc là đi làm việc gì a?
------------
Ở bên Vương Thần lại không hề nhàn nhã như Tử Lạc, sắp tới đây dự án resort ở Bali có quá nhiều vấn đề nên ai cũng phải đau đầu suy nghĩ, tất nhiên Vương tổng cũng như vậy.
Nhưng mà thật ra thì, Vương Thần đã sớm nghĩ ra biện pháp từ sớm rồi chỉ là muốn câu một chút thời gian để đi sang Bali cùng Tử Lạc thôi.
Mấy chuyện cỏn con này làm sao có thể tổn hại đến IQ hàng 160 như hắn chứ!
“Vương tổng, tôi nghĩ chúng ta nên xây khu sảnh chính trước sau đó mới bắt đầu xây khu nghỉ dưỡng!”
Vương Thần không nhìn người vừa nói một cái, hai mắt vẫn chăm chăm vào màn hình laptop như thể sắp khám phá ra được gì đó.
“Nếu như vậy làm sao phát hiện được sai sót của thiết kế khu nghỉ dưỡng?”
Vừa nghe Vương Thần cất tiếng, mọi người liền im lặng một lúc lâu, thật đúng a, resort quan trọng nhất chính là khu nghỉ dưỡng.
“Tôi có giải pháp khác, chúng ta xây đại sảnh trước!”
Người này có vẻ hơi nịnh hót, cũng chính là một trong những người chuyên gia cậy danh Vương Thần mà tác oai tác quái khắp nơi.
Mày kiếm cau lại, trong đôi mắt của Vương Thần dường như có thể nhìn thấy cả hàng chữ, hắn vẫn không ngẩng đầu lên!
“Anh xây đại sảnh sau thì những người chuyên đi quan sát còn không biết được bộ mặt của chúng ta ra làm sao!”
Nhất thời mọi người đều trầm mặc, quả nhiên không sai nhưng hiện tại nhân lực không đủ mà dự án trong năm sau nhất định phải hoàn thành, làm sao đây?
Ngay tại lúc tất cả đều im lặng thì có một người lên tiếng, hắn ta nói rằng xây cả hai cùng lúc, thế là thứ hắn ta nhận được không chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người mà còn có cả Vương Thần.
Nếu như có thể xây cả hai cùng lúc thì còn ngồi đây thảo luận sao?
Chỉ là tính cách Vương Thần luôn rất tỉ mỉ, mọi người đều cho rằng không thể kiếm thêm nhà đầu tư nhưng mà chỉ cần một chút kỹ thuật thì liền được thôi.
Giả sử như tìm cách tăng số lượt người yêu thích resort của Vương thị, lập tức sẽ có nhiều nhà đầu tư lớn nhỏ đều xuất hiện như một mẻ cá.
Chuyện này đều là do hắn không muốn nói ra sớm, câu thời gian một lát cũng được.
-----------
Thoáng cái hai ngày trôi qua, cũng là cuối tuần thời điểm đến đảo Bali.
Vương Thần hẹn sẽ đón Tử Lạc ở cô nhi viện vào lúc này nhưng chờ cũng hơn mười phút rồi chẳng thấy mặt mũi đâu.
Tử Lạc đang thầm nghĩ, Vương tổng chơi giờ dây thun sao?
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
147 chương
10 chương
43 chương
25 chương
27 chương