Tổng Tài A A A A A
Chương 2 : Tổng tài đại nhân rất bị áp lực
Thật ra là chuyện như thế này, ba ngày trước, trường học của Lâm Nhiễm mời họp phụ huynh.
Nhưng mà Lâm chủ tịch một ngày kiếm cả bạc tỷ làm sao có thời gian tham gia những cuộc họp như thế này, cho nên anh liền gọi điện thoại phái Kiều Lễ đi dự họp thay.
Có lẽ được tham dự họp phụ huynh cho Tiểu Lâm Nhiễm, cho nên Kiều Lễ tự nhiên sinh ra một loại ý thức trách nhiệm cao cùng cảm giác vinh quang! Cho nên tên ngốc ấy ở trong hội nghị liền suy nghĩ viễn vong, thỉnh thoảng nhìn cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp của Lâm Nhiễm mà cười khúc khích mấy tiếng, cảm giác mình thật là một phụ huynh vô cùng vô cùng gương mẫu! Cho nên, sau khi cuộc họp kết thúc, hắn và ba của Hàn Húc cùng nhau bị mời ở lại trong phòng họp.
Nếu như cô giáo muốn tỏ tình với mình, mình nhất định sẽ kiên quyết cự tuyệt!
— Kiều Lễ suy nghĩ một cách đứng đắn.
Cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp kia hàn huyên vài câu với ba của Hàn Húc trước, bởi vì Hàn Húc là một học sinh tương đối ngang ngược, cho nên ba Hàn ra vào trường học giống như ra vào nhà mình vậy, quan hệ với thầy cô bộ môn, chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng vô cùng tốt, nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Lễ đến dự họp, cho nên cô giáo chủ nhiệm đẩy đẩy mắt kiếng, khách sáo hỏi một câu: “Trước kia đều là anh trai của Lâm Nhiễm tới dự họp, xin hỏi ngài là?”
Kiều lễ lập tức hoang mang!
Mặc dù có ngốc đến đâu, nhưng hắn cũng biết là không thể nói mình là ông xã của em ấy được, bình thường nên nói là anh trai của Lâm Nhiễm mới đúng, nhưng đã có Lâm Mạc là chính chủ, Kiều Lễ nhất thời liền khẩn trương, tâm trạng nôn nóng một lần phát huy suy nghĩ vượt xa người thường của hắn!
Hắn kiêu ngạo ưỡn cổ, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi là ba của nó!”
...... Cô giáo trầm mặc mười giây đồng hồ, sau đó làm như không nghe thấy gì, trực tiếp quay qua nói với ba Hàn: “Tôi nghĩ thế này, gần đây biểu hiện của Lâm Nhiễm ở trong lớp không tệ, thành tích thi cũng cao lên không ít, có thể làm tấm gương tốt cho Hàn Húc......”
“Đây là công của tôi ngày ngày đêm đêm dạy dỗ đó. Đấy chính là thành quả của việc dạy dỗ!” Kiều lễ tự hào lên tiếng cắt ngang: “Buổi tối nếu làm xong bài tập về nhà thì một lần, còn nếu làm không xong thì hai lần, cho nên nó mỗi ngày đều tự giác làm hết bài tập trong lớp.”
Mắt kính của cô giáo xinh đẹp kia hiện lên một tia sáng lạnh!
Sau đó cô giáo tiếp tục nói với ba Hàn: “Ở cái tuổi này của Hàn Húc, mấy em ấy đều không thích nghe lời thầy cô và phụ huynh, ngược lại rất nghe lời bạn bè của mình, lần trước ngài có nói mình và vợ muốn xuất ngoại giám sát công việc một tháng, rất không yên lòng Hàn Húc ở nhà một mình, tôi cảm thấy có thể cùng với người nhà của em Lâm Nhiễm thương lượng một chút, để cho bọn họ cùng nhau trong thời gian ngắn này, tôi thấy quan hệ của hai em ấy lúc bình thường cũng không tệ.”
“Cái gì!? Muốn ở chung với Lâm Nhiễm nhà tôi?” Kiều Lễ buồn bực làu bàu: “Nam nam thụ thụ bất thân nha......”
“Ngài vừa nói gì?” Cô giáo lạnh lùng liếc nhìn Kiều Lễ.
“Không có! Tôi cảm thấy, đây là một phương pháp tốt!” Kiều Lễ thành khẩn giơ ngón tay cái lên nói: “Cô giáo, cô thật là giỏi!”
Cho nên, cứ như vậy, Hàn Húc phải ở tạm trong nhà của Lâm Nhiễm một tháng, trước đó Hàn Húc đã hỏi thăm xem trong nhà Lâm Nhiễm có ai dị ứng với lông mèo không, Lâm Nhiễm không quan tâm nói “Chắc là không”, chuyện Hàn Húc thích nuôi mèo cậu cũng đã nghe đối phương nhắc tới, bản thân cậu lại không có chút hứng thú nào đối với mèo, cho nên cho tới bây giờ cũng không cùng cậu ta thảo luận về chúng. Do đó, khi nhìn thấy Hàn Húc nhảy khỏi xe tải chở đồ đạc của mình đem qua đây, sau đó lần lượt ẵm mười chín con mèo thuộc các giống mèo quý hiếm khác nhau đi vào bên trong biệt thự của mình, ngoài ra còn có đồ sinh hoạt riêng cho mỗi con — ổ ngủ các loại, mỗi con một cái; thau đựng thức ăn và nước chuyên dụng cho mỗi con; nhà vệ sinh cho mèo, mỗi con một cái; còn có một cái ống chui (1) mềm mại dành cho chúng chơi đùa, sáu bộ đồ leo trèo hai tầng chuyên dụng dành cho mèo(2)
; sô pha nhỏ chuyên dụng cho mèo (3)
; hạt nhựa dành cho mèo (4 – cái này thay cho cát, để cho mèo đi vệ sinh, có thể tự tiêu, ko gây mùi hôi)
: n túi; đồ tắm rửa cho mèo: n túi; vòng cổ, thuốc xịt bọ, đồ ăn dinh dưỡng cao cấp cho mèo nhiều đến đếm không xuể...... Lúc ấy, Lâm Nhiễm và Kiều Lễ thiếu chút nữa là ngất luôn rồi.
Cho nên bọn họ đành phải dùng toàn bộ thời gian ngày thứ bảy này dâng cho mười chín con mèo của Hàn Húc, bận rộn suốt cả một ngày trời nên rất mệt mỏi, đang lúc mơ màng chuẩn bị ngủ thì lại bị tiếng thét của Lâm Mạc đánh thức, ai có thể không tức giận chứ!
Nhưng tâm tình hiện tại của Lâm Mạc chính là — Mẹ nó, tự nhiên phải nuôi thêm một người và mười chín con mèo, sao không ai báo lại cho ông tiếng nào hết vậy!? Chẳng lẽ người chủ gia đình như ông đây chỉ có hư danh, còn quyền hành đều nằm trong tay gian thần tặc tử!? Mẹ nó, ông đây ghét nhất là mèo đó! Nhất là bọn mèo đen! Mèo đen đều có điềm không may, không phải có rất nhiều phim kinh dị và tiểu thuyết ma quái đều có hình ảnh mèo đen với vai trò là sứ giả dẫn ma quỷ đến sao!? Hu hu hu, phải làm sao bây giờ!?
Lâm Mạc nhìn con mèo đen đang đứng ở dưới chân mình, thấy nó vừa liếm lông vừa dùng con ngươi màu xanh lá kia thị gian mình, trong lòng anh liền cảm thấy hoảng loạn!
Hu hu hu...... Thật đáng sợ mà!
Nhưng mà anh cũng không thể nói ra suy nghĩ này được, hơn nữa hiện tại Hàn Húc đã đem Lâm Mạc trở thành tri kỷ của cậu ta, làm sao anh lại không biết xấu hổ mà nói mình ghét mèo nhất được!
Cho nên, Lâm tổng tài luôn trọng sĩ diện của chúng ta liền im lặng, tự mình chịu trận, dùng biểu tình cao quý lãnh diễm cởi áo khoác ra rồi đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Ba người Lâm Nhiễm, Hàn Húc và Kiều Lễ đứng ở ngoài cửa phòng tắm, không thể nào kiềm chế được rối rắm trong lòng.
“Vừa rồi rốt cuộc ông anh ngu ngốc của em vì sao lại gào thét nhỉ?” Lâm Nhiễm không chịu bỏ qua chuyện này.
“Anh cảm thấy, rất có thể anh ta bị mấy con mèo kia dọa sợ.” Kiều Lễ nói. Hắn cảm thấy mình cứ đến nửa đêm, suy nghĩ liền vô cùng vô cùng rõ ràng! Thông minh có thể sánh ngang Einstein! Suy luận không hề thua kém Sherlock Holmes!
“Không thể nào......” Hàn Húc bĩu môi, từ nhỏ cậu đã nghe kể về sự tích vĩ đại của Lâm Mạc, nào là tuy tuổi còn trẻ mà đã một mình gánh vác cả gia nghiệp, nào là thanh niên tài giỏi một mình ngăn cản cơn sóng dữ giữa thương trường đầy huyết tinh, và nhiều thứ khác nữa, cho nên cậu đối với Lâm Mạc luôn đặc biệt sùng bái, ở bên ngoài gây họa đều rất thích đem tên Lâm Mạc ra dọa bọn chúng! Vừa nhắc tới cái tên này liền đặc biệt có cảm giác an toàn! Hơn nữa, hôm nay còn phát hiện được một việc, thì ra Lâm Mạc cũng yêu mèo đến cuồng như mình, cho nên Hàn Húc ngốc nghếch hiếm khi lên tiếng nói giúp người khác liền nói: “Anh Lâm Mạc không dễ bị dọa sợ như vậy đâu.”
Lâm Mạc ở trong phòng tắm cũng nghe được những lời này, liền khóc không ra nước mắt!
Hu hu hu, ông đây chính là bị chúng dọa sợ đó!
Đây là giờ đi ngủ của Lâm Mạc, cho nên tắm một lúc anh liền đi ra, nhưng mà, mười chín con mèo kia lại tự giác xếp thành hai hàng trước cửa phòng tắm! Xếp hàng hoan nghênh Lâm chủ tịch của chúng ta rời khỏi phòng tắm! Khi Lâm Mạc đẩy cửa ra, thiếu chút nữa là bị dọa tè ra quần!
...... Mẹ nó, mọi người nói mấy con mèo đều có suy nghĩ cực kỳ khác thường, thì ra đều là sự thật! Vì cái quái gì mà không chịu ngủ đi hả!? Không phải thằng nhóc to xác Hàn Húc kia đã nói vì phòng ngừa bọn chúng *** loạn xạ nên mua toàn mèo đực sao!? Nếu đều là mèo đực thì nhìn chằm chằm ông đây làm cái quái quỷ gì!?
Nhưng mà, lúc này làm gì đi nữa cũng không thể bị mấy mèo hù dọa mà hét lên lúc nửa đêm một lần nữa! Cho nên Lâm Mạc liền điều chỉnh biểu tình trên mặt, dùng khăn tắm loại lớn quấn quanh nửa người dưới của mình, sau đó cẩn thận bước đi giữa hai hàng mèo, mỗi bước đi anh đều cảm nhận được ánh mắt vô cùng vô cùng âm hiểm của bọn chúng! Giống như bất cứ lúc nào bọn chúng đều có thể nhào tới giựt cái khăn tắm của anh xuống vậy! Cho nên tổng tài đại nhân của chúng ta cảm thấy vô cùng vô cùng khẩn trương!
Sau khi đi qua chỗ con mèo cuối cùng, Lâm Mạc rốt cuộc không nhịn được nữa mà vén khăn tắm lên, phóng như điên lên lầu hai! Khi tới thềm cầu thang ở lầu hai thì va phải người nào đó, Lâm Mạc hoảng hồn, vội vàng lui về sau, anh cũng vội vàng dùng tay nắm lấy tay vịn cầu thang để ổn định trọng tâm, cùng lúc đó, một bàn tay to lớn khác cũng vươn ra túm lấy cánh tay của Lâm Mạc. Lâm Mạc định thần nhìn lại, thì ra là Hàn Húc vừa mới từ toilet đi ra.
“Anh Lâm Mạc, anh chạy nhanh như vậy làm gì?” Vẻ mặt Hàn Húc hắc tuyến, kéo Lâm Mạc lên, nhìn thấy anh đứng vững vàng rồi mới buông tay ra.
...... Còn hỏi sao!? Tất cả đám mèo của nhóc đều là gián điệp do bọn ngoài hành tinh phái tới! Vừa rồi khi có đông người thì rất ngoan, mẹ nó, khi còn một mình ông đây thì liền đồng loạt xếp thành hai hàng, đứng ở hai bên để gây sự!
Nhưng Lâm Mạc là người cao quý, điềm tĩnh, là tinh anh tài giỏi trên thương trường, sao có thể hét lên như vậy được?! Cho nên anh ra vẻ ẩn ý sâu xa lên tiếng: “Mỗi ngày tôi đều phải vận động một chút trước khi đi ngủ, đó là một thói quen tốt, mấy người trẻ tuổi như cậu hẳn là cũng nên thường xuyên vận động như thế.”
Hàn Húc nhìn lướt xuống eo của Lâm Mạc, không được tự nhiên nói: “Ngày nào em cũng vận động một chút, nhưng mà em sẽ không vận động lúc chỉ quấn mỗi cái khăn tắm như vậy, cái kia rất dễ rớt xuống......”
Lâm Mạc liếc nhìn cơ bụng có thể sánh ngang với Kiều Lễ của Hàn Húc, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc eo nhỏ vừa mịn vừa trắng y như Lâm Nhiễm của mình, và chỗ phía dưới...... Cho nên, anh nghiêm túc nhặt chiếc khăn rơi ở trên mặt đất lên, xanh mặt nói: “Cám ơn lời nhắc nhở của cậu! Ngủ ngon!”
...... Hu hu hu, tại sao trẻ con bây giờ đều trưởng thành tốt như vậy! Đáng chết! Mới mười bảy tuổi mà có cơ bụng như thế là chuyện vô cùng phản khoa học mà! Tôi xin các cậu đó, có thể chừa một chút mặt mũi cho người đàn ông ưu tú một ngày có thể kiếm bạc tỷ mà bận đến nổi không có thời gian đi phòng tập thể thao như ông đây được không!? Mỗi ngày đền luyện tập, ngày nào cũng luyện tập như thế để làm cái quái quỷ gì chứ?! Luyện tập như thế có thể có hai JJ sao!?
Có lẽ là do nhận thấy tâm tình ảm đạm của Lâm Mạc, Hàn Húc vốn đang bước vào phòng ngủ liền hơi dừng lại, trước khi đem cửa đóng lại thì hơi nghiêng đầu ra sau nói: “Anh Lâm Mạc! Vóc dáng của anh rất đẹp, không cần luyện tập gì nữa đâu.”
...... Luyện luyện luyện cái đầu cậu ấy! Mẹ nó, suy nghĩ trong lòng bị nhìn người ta nhìn thấu rồi!Lâm Mạc đỏ mặt, nắm chặt khăn tắm rồi vọt vào phòng ngủ của mình, còn dùng sức dập cửa lại! Ghét nhất là lũ con nít ranh!
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
108 chương
36 chương
33 chương
18 chương
28 chương
30 chương