Tông sư bại hoại
Chương 51 : Thiên vương
Tạ Văn Đông bị những lời này của Cao Chấn làm cho cảm động, cảm thấy mình quá hèn hạ. Mình ích hơn Cao Chấn rất nhiều. Hắn chân thành nói với Cao Chấn: "Cao đại ca, không cần biết anh có quyết định gì, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc"
"Cảm ơn" Cao Chấn nắm tay Tạ Văn Đông, vui vẻ nói: "Tôi cũng hy vọng cậu có thể đối tốt với Tiểu Mỹ và Tiểu Ngọc. Tôi bây giờ cũng không rõ quan hệ giữ các người nữa. Có thể tuổi tôi lớn hơn mấy tuổi nên không hiểu, ha ha"
Nghiêm khắc mà nói Tạ Văn Đông tuyệt đối không phải người tốt, trực tiếp mà nói thì là một kẻ xấu xa, đầy mưu mô, thủ đoạn độc ác, có can đảm lấy mạng ra đánh cuộc. Cũng bởi vì như vậy nên hắn mới có thể quật khởi nhanh như vậy trong hắc đạo. Nhưng đối với tình cảm hắn lại rất kém, bị Cao Chấn nói đến độ đỏ mặt. Hắn bây giờ vẫn không dám khẳng định mình có thích Cao Tuệ Mỹ không. Thậm chí hắn cũng nghi ngờ tình cảm đối với Cao Tuệ Ngọc. Không biết mình thích cả hai nàng, hay là thích ai trong hai người bọn họ. Nếu như vế sau thì đơn giản hơn nhiều, nhưng vế trước lại làm cho Tạ Văn Đông không thể chấp nhận. Tạ Văn Đông là người có suy nghĩ cổ hủ, hắn không thể nói được mình nếu như thích cả hai cô gái.
Thấy Tạ Văn Đông há mồm lại ngậm lại, ngậm lại rồi há ra, định nói lại thôi, Cao Chấn lắc đầu, thầm nhủ chuyện người trẻ cho bọn họ tự lựa chọn. Hắn liền nói sang chuyện khác: " Văn Đông, tôi và ả đã có quyết định"
Tạ Văn Đông kỳ quái hỏi: " Quyết định gì?"
"Chúng tôi định mười một sẽ kết hôn" Cao Chấn có chút xấu hổ, nhưng cũng rất hưng phấn"
"Thật sao?" Tạ Văn Đông kinh ngạc hỏi, thật không nghĩ tới hai người lại phát triển nhanh như vậy, tính cách khác xa như vậy mà có thể kết hợp. Tạ Văn Đông trợn trừng mắt thấy Tạ Văn Đông gật đầu. Tạ Văn Đông cao hứng nhảy lên, hưng phấn nói: "Chúc mừng Cao đại ca, Ảnh tuy hơi lạnh nhạt nhưng cô ấy là một cô gái tốt"
"Ừ. Tôi biết, thực ra không cần biết cô ấy là người như thế nào, dù biến thành gì, yêu không cần lý do. Tôi yêu cô ấy"
Tạ Văn Đông có chút hâm mộ nhìn Cao Chấn: "Cao đại ca, anh rốt cuộc tìm được hạnh phúc của mình. Mà tôi?"
Lúc này bên ngoài cửa truyền vào tiếng nghẹn ngào, Cao Chấn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ảnh không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng, mặt đẫm lệ. Cao Chấn vội vàng đi tới, ôm Ảnh vào lòng hỏi: " Ảnh, em sao vậy, không được khỏe sao?"
"Em không sao, Cao Chấn, em không sao" Ảnh nghe lời Cao Chấn nói mới có thể khống chế được tâm trạng của mình.
Cao Chấn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng: "Đừng khóc, đừng khóc, anh sợ nhất là nước mắt của em, nhìn thấy là anh lại đau lòng" Tạ Văn Đông mang theo đồ của Cao Chấn đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Nói với mấy người Tam Nhãn đang đứng bên ngoài: "Chúng ta đi trước thôi, đừng quấy rầy bọn họ"
Lý Sảng cầm lấy túi trong tay Tạ Văn Đông, Tam Nhãn vừa đi vừa hỏi: " Đông ca, Cao Chấn đã xuất viện, cậu thực sự muốn trả Thanh Bang lại cho hắn sao?"
Lý Sảng nghe xong bất mãn nói: " Tam Nhãn ca, lời này của anh không đúng rồi. Thanh Bang vốn là người nhà, Đông ca chỉ tạm thời thay Cao đại ca quản lý Thanh Bang, Đông ca, em nói đúng không?"
"Đúng cái rắm. Con bà nó, đây là cơ hội ngàn năm có một, cứ như vậy bỏ qua sẽ rất đáng tiếc"
Khương Sâm gật đầu: " Tam Nhãn nói không sai, mặc dù không trượng nghĩa, nhưng cơ hội nếu bỏ qua, hối hận cũng không kịp"
Lý Sảng nói: "Muốn đánh, chúng ta phải quang minh chính đại mà đoạt lấy"
Tạ Văn Đông nghe ba người tranh luận, đột nhiên nói: "Ba người này sau khi về thương lượng với các huynh đệ khác một chút, xem làm thế nào để sát nhập Thanh Bang vào Văn Đông hội"
Ba người ngẩn ra, Tam Nhãn vội hỏi: " Đông ca, chúng ta sẽ mạnh mẽ đoạt lấy?"
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: "Cao đại ca đã rời bỏ vị trí Lão Đại Thanh Bang, sau này tao chính là Lão Đại Thanh Bang, sát nhập chỉ là chuyện sớm hay muộn"
Một lát sau, ba người nhảy lên, Lý Sảng hưng phấn nói: "Tốt, tốt, tốt. Ha ha, Văn Đông hội chúng ta từ hôm nay trở đi sẽ là Lão Đại duy nhất của thành phố J này. Ha ha"
Khương Sâm hỏi: "Đông ca, vậy sau này Cao Chấn làm gì?"
"Cao đại ca muốn kết hôn với Ảnh, sống cuộc sống của người bình thường"
"Là như thế này sao, ha ha, Đông ca, xem ra tôi phải tìm một vệ sĩ mới cho cậu. Ha ha..." Tạ Văn Đông: "...."
Từ lúc đó cuộc chinh chiến của Tạ Văn Đông ở thành phố J đã kết thúc, trở thành Thiên Vương của hắc đạo.
Tháng năm năm chín sáu, Tạ Văn Đông chính thức sát nhập Thanh Bang vào Văn Đông hội. Người Thanh Bang không có ý kiến gì lắm với chuyện này. Có thể làm dưới trướng Tạ Văn Đông đã rất hài lòng. Người Tạ Văn Đông tăng lên đến gần năm nghìn người, tám mươi phần trăm cơ sở ở nội thành nằm trong tay Tạ Văn Đông, chính thức trở thành một phương kiêu hùng, dẫm chân một cái đủ làm cho hắc đạo thành phố J run sợ. Lúc này hắn mới là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Tháng tám, Cao Tuệ Mỹ tốt nghiệp, đến học ở học viện ngoại ngữ thành phố D. Tạ Văn Đông, Cao Chấn, Cao Tuệ Ngọc, Ảnh cùng ăn một bữa với Cao Tuệ Mỹ. Mọi người ăn uống no say, tất cả đều say. Tạ Văn Đông cũng không ngoại lệ, mơ hồ nhớ Cao Tuệ Mỹ ôm lấy mình, nàng khóc rất nhiều, hắn quên không nhớ mình an ủi nàng như thế nào, chỉ là cuối cùng nghe được Cao Chấn bảo mình chờ nàng.
Hôm sau, Cao Tuệ Mỹ ngồi xe đến thành phố D. Tạ Văn Đông đứng ở trạm xe nhìn theo một lúc lâu.
Một ngày tháng mười, Cao Chấn và Ảnh kết hôn. Cao Tuệ Mỹ ở thành phố D cũng quay về. Số người tham gia không nhiều nhưng hôn lễ rất náo nhiệt, rất ấm cúng.
Một tháng sau, Cao Chấn và Ảnh mở một cửa hàng rượu nhỏ ở gần nhà, tên là "Luyến Ảnh tiểu ốc" thiết kế bên trong rất mới mẻ, rất nhanh đã có một ít khách quen. Lý Sảng từng cười nói: "Nơi này là điểm duy nhất là xã hội đen thành phố J không quản. Nhưng đánh chết cũng không dám gây sự ở đây"
Đầu năm chín bảy, thế lực của Tạ Văn Đông từ từ thẩm thấu khắp thành phố J. Cácn đường Văn Đông hội không ngừng mở rộng địa bàn của mình ra bên ngoài. Trong đó Long đường do Tam Nhãn chỉ huy chinh chiến liên miên, dưới sự phối hợp của Ám tổ, trong một ngày đã quét hai điểm.
Tháng tám, Cao Tuệ Ngọc cũng đi đến thành phố D, học ở trường học viện nữ sinh ở đây. Hôm nàng đi cũng là lần đầu tiên Tạ Văn Đông biết nỗi đau ly biệt.
Năm chín tám, một tháng sau khi thi đại học, Tạ Văn Đông nhận được thông báo trúng tuyển vào học viện ***H. Trong bang hội đã tổ chức tiệc mừng long trọng, chúc mừng hắn. Nhưng Tạ Văn Đông lại quyết định bỏ qua Học viện **H, mà chọn vào khoa pháp luật Thành Giáo. Hắn có lý do của mình: "Thành Giáo quản lý không chặt, có thể có nhiều thời gian tự do, học cái gì mà chẳng giống nhau"
Hai ngày trước khi Tạ Văn Đông đi, Cao Tuệ Ngọc đến khách sạn Phương Bắc tìm Tạ Văn Đông, hai người ngồi im lặng không nói một lúc lâu. Cao Tuệ Ngọc mở miệng nói trước: " Văn Đông, em mai sẽ về thành phố D rồi, anh cũng phải đi thành phố H, không biết lúc nào có thể gặp lại.
Tạ Văn Đông chỉ hút một hơi thuốc, không nói gì.
Cao Tuệ Ngọc cúi đầu nhỏ giọng nói: " Văn Đông, tối nay anh tới nhà em được không? Em muốn có một đêm ngọt ngào trước khi đi" Vừa nói, Cao Tuệ Ngọc càng cúi đầu thấp xuống nữa.
"Ồ...." Tạ Văn Đông ngạc nhiên, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất. Hắn biết ý của Cao Tuệ Ngọc. Hắn mặc dù không biết chuyện nam nữ, nhưng tai nghe, mắt thấy cũng nhiều. Tam Nhãn hay đùa rằng, Đông ca nếu là nữ nhất định là.... Nhưng hắn lại là nam, có hai chị em cực phẩm kia mà không "Nhấm nháp" thật không biết hắn nghĩ gì nữa.
Cao Tuệ Ngọc nói xong, xấu hổ mặt đỏ ửng rời đi. Tạ Văn Đông đứng trong phòng một lúc lâu, cuối cùng đã hạ quyết tâm. Đi. Cả buổi chiều hôm đó, Tạ Văn Đông không thể nào tập trung tinh thần được, thật vất vả mới đợi được đến tối. Tạ Văn Đông đi tới trước cửa nhà Cao Tuệ Ngọc, nhưng do dự không dám gõ cửa. Không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi, đi đến cửa hàng rượu của Cao Chấn, uống một ít lấy thêm can đảm. Hắn uống bao nhiêu cũng không nhớ nổi, tóm lại cuối cùng cũng đến được nhà Cao Tuệ Ngọc. Sau đó, Tạ Văn Đông nhớ mình nằm trên giường Cao Tuệ Ngọc, sau khi quần áo của nàng được cởi ra, Tạ Văn Đông không chịu thua kém ngủ thiếp đi. Chỉ là không ai tin hai người nằm trên giường một đêm mà không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó Tạ Văn Đông hỏi Cao Tuệ Ngọc, mình hôm đó làm gì.
Cao Tuệ Ngọc dùng hành động nói cho hắn. Sau khi hai người rời giường, Tạ Văn Đông thấy những điểm đỏ trên ga giường trắng tinh. Hắn biết mình thực sự đã làm. Khi đó mình đúng là nhát gan, đương nhiên đây chỉ là tình cảm mà thôi. Tạ Văn Đông muốn khi mình mười tám tuổi sẽ thành đàn ông chân chính.
Hắc thiếp phát cho các bang hội xung quanh, không đến ba ngày, Lão Đại các bang hội nhận được thiếp đều bị ám sát, không một ai may mắn thoát khỏi.
Các bang hội hắc đạo thấy Hắc thiếp như thấy Diêm Vương, có người thậm chí còn bắt chước Hắc thiếp Văn Đông hội để dọa người.
Hắc thiếp Văn Đông.
Hiệu lệnh quần hùng.
Ai dám không nghe.
Tạ Văn Đông: "Tao không phải anh hùng, tao là kẻ xấu xa. Nhưng tao dám cam đoan một ngày nào đó tao sẽ là hoàng đế ngầm của Trung Quốc".
HẾT QUYỀN 2
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
213 chương
207 chương
22 chương
159 chương