Lão tổng, ông dũa móng vuốt rồi à, sao quắp mồi vất vả thế? ~.~ Khi kim đồng hồ điểm mười hai giờ, Tiểu Bạch bắt đầu hồi hộp. Bộ quần áo để dành đi phỏng vấn ở đài truyền hình ngày hôm qua đã mang đi giặt rồi, còn lại toàn là T-shirt hàng lề đường và quần jean mài bạc phếch. Cậu mở tủ quần áo, cuối cùng trong mớ quần áo lề đường tìm được một chiếc T-shirt màu trắng hoa văn trước ngực có thể coi là bình thường và một cái quần jean còn khá mới. Ngẩng đầu nhìn lần nữa, kim đồng hồ đã nhanh chóng tiến về số một. Cậu dùng mousse vuốt tóc về phía sau, một vầng trán dịu dàng hiện ra. Giả Chí Thanh đã từng nói, ấn tượng đầu tiên lừa người ở hắn chính là vầng trán cao, biểu tượng của trí tuệ. Tiểu Bạch ban đầu muốn đi xe buýt, nghĩ đi nghĩ lại, sợ vương mùi hôi xe, cho nên đành đau lòng rút ra hai mươi đồng đi taxi, lại cầm thêm hai đồng xu để chuyến về đón xe buýt.Lúc bắt đầu đi, cậu thầm kiểm tra tất cả một lần nữa, xác nhận mọi thứ chỉn chu rồi mới đi ra. Tòa nhà Ematto rất dễ nhận biết. Đặc biệt giữa không gian xám xịt của đường phố, màu cam cực kỳ bắt mắt. Tiểu Bạch khi bước vào có một chút lo âu. Bởi vì cậu thấy trước ngực của rất nhiều người đều có một bảng tên sáng loáng. Khi đi ngang qua cửa bảo vệ cậu cố ý bước thật chậm rãi, thầm mong bảo vệ lại gần kiểm tra. Nhưng bảo vệ chỉ khẽ liếc mắt, rồi lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tin tức thể thao. Tiểu Bạch lo lắng đi loanh quanh một vòng, bảo vệ vẫn không nhúc nhích. Cách đó không xa, một chàng trai thon gầy tuấn tú đang nằm tựa lên vai người bên cạnh, cười hì hì nói: "Cậu ta đang làm gì vậy? Tuần tra canh gác, bắt giữ bảo vệ chăng?" Người bên cạnh nhún vai: "Đã là gay thì đi tìm gay mà đùa giỡn, không nên tùy tiện trêu chọc người khác." Chàng trai bĩu môi, lên án nói: "Anh đang kỳ thị giới tính." "Phải." "..." "Nhân tiện, cho phép tôi nhắc nhở cậu một chút, Phong Thiên Vương đại nhân, bộ dáng này để tôi thấy thì không sao, tuyệt đối không được để cho fan hâm mộ của cậu thấy, nếu không thì cậu cứ đợi mà làm bạn với ăn mày dưới gầm cầu đi.""Anh kỳ thị cả ăn mày?" "Phải." Phong Á Luân phiền muộn nói: "Rốt cuộc anh có cái gì không kỳ thị?" "Người giỏi kiếm tiền và người giới tính bình thường. Tất nhiên, cậu cả đời cũng không có hy vọng." Phong Á Luân căm giận nói: "Cao Cần, anh đừng nói kiểu đó. Biết đâu một ngày nào đó anh sẽ yêu tôi!" Cao Cần nhướn mày nhăn mũi, thản nhiên nói: "Đây là lời nguyền độc ác nhất tôi từng nghe." "Tôi #%%&&." "Mặc dù đang ở công ty, tuy nhiên với tư cách là người quản lý tôi vẫn phải nói... Xin chú ý hình tượng." "Anh #*&%&." Tiểu Bạch rốt cuộc hết kiên nhẫn đành hỏi thăm bảo vệ, căng thẳng lo lắng đi tới tầng lầu cao nhất của Ematto. Nền đá cẩm thạch đen bóng loáng như gương như thể luôn chực chờ tiếp xúc thân mật với những người bất cẩn. Ngồi bên ngoài văn phòng duy nhất ở tầng lầu này là một cô thư ký đang cười tủm tỉm đánh giá cậu: "Cậu tới sớm nửa giờ, Tiểu Bạch đệ đệ." Mặt Tiểu Bạch trở nên đỏ bừng, lắp bắp nói: "Tôi sẽ xuống dưới... chờ.""Ấy, đừng đi." Thư ký nhanh mắt lẹ tay kéo cánh tay cậu: "Không bằng ở đây nói chuyện với chị đi." Tiểu Bạch máu dồn thẳng lên não, mặc đỏ như trái cà chua chín. Thư ký bật cười: "Cậu xấu hổ cái gì, chị không ăn thịt cậu đâu." Rồi kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, tiện tay rót chén nước cho cậu. Tiểu Bạch vừa định uống, chợt nghe thư ký thần bí hỏi: "Cha cậu tên gì?" "..." Ly nước trong tay lắc lư lắc lư năm sáu lần, Tiểu Bạch mới chậm rãi nói: "Tằng Quảng Toàn." Thư ký nỗ lực tìm kiếm trong đầu tất cả những người nổi tiếng có tên Tằng Quảng Toàn. Kết quả cuối cùng - không biết. "Vậy mẹ cậu tên là gì?" Hiện nay là thời đại nam nữ bình đẳng. Một gia đình có bà vợ tài giỏi hơn chồng cũng là chuyện rất bình thường. "Hứa Trí An." Thư ký hưng phấn đến nhảy dựng lên: "Có phải là ca sĩ Hồng Kông hát bài "Vì sao em yêu người khác sau lưng anh" không? "..." "Mà cũng không đúng, đó là nam mà." "..." Mặc dù bị đả kích hai lần liên tiếp, tuy nhiên thư ký vẫn kiên cường giữ vững tinh thần càng áp bức càng đấu tranh: "Cậu vì sao thay thế La Bội Giác lên làm người dẫn chương trình "GO! GO! SU... SUPERSTAR!" vậy?"Tiểu Bạch đang định trả lời, cửa phòng làm việc chợt mở ra, Mã Thụy thò cái đầu đã hói phân nửa, ngoắc ngoắc ngón tay: "Cậu, đến đây." Thư ký mắt mở trừng trừng tiếc nuối như nhìn con vịt béo bay mất, sau đó đăng nhập QQ bắt đầu kể khổ. Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Ta gặp qua Tiểu Bạch rồi! (≧▽≦)/ Thúy Hoa: (⊙_⊙) Tiểu Bạch nào? Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: hay hơn mấy thím ở tầng trên nhà tôi đó. Thề có chết cũng không theo cảnh sát: (⊙_⊙) á? Phải không? Chẳng lẽ Tiểu Bạch là nghệ sĩ của Ematto? Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Lúc đi vào thì không phải, lúc đi ra thì chưa biết. Thúy Hoa: mau tới khe cửa nghe lén. Mang theo ống nghe, mang theo tai nghe, mang theo microphone! Thề có chết cũng không theo cảnh sát: hèn gì hắn nói xấu Đại Thần. Thì ra là đối thủ cạnh tranh, thật quá vô sỉ quá đê tiện mà! Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Ôi, đáng tiếc gần đây Duy Kiệt không có tuyển người. Không phải ta thích thú chuyện nhảy sang tổ khác đâu... Ta chỉ muốn được gặp Đại Thần Đại Thần Đại Thần mỗi ngày! Thúy Hoa: Phong Á Luân cũng rất đẹp trai mà! Dạo này không phải anh ấy cạnh tranh ác liệt với Đại Thần sao? Cô sao lại ăn cây táo rào cây sung như thế? Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: %>__