Tòng Long

Chương 23 : Bầu bạn với hổ

Thái hậu sợ hãi kinh ngạc, quay đầu lại thấy người kia chính là Hoằng, ngay tức khắc biến sắc. Hoằng nắm tình hình cực nhanh, nhìn thấy Hoàng đế bình an vô sự, lập tức quỳ gối xuống, ôm vai thi lễ nói: “Không biết Thái hậu cũng đang ở đây, mạo phạm loan giá, mong người thứ tội.” Hắn vừa dứt lời, ngự tiền ảnh vệ và cung nhân cũng ồ ạt tràn vào. Thái hậu và Thánh thượng đã bất hòa nhiều năm, hôm nay ở trong Tuyên Minh Các nói chuyện riêng chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành, mọi người bị cản trở ở bên ngoài, không có thánh dụ không dám làm xằng, gấp gáp đến mức sứt đầu mẻ trán. Thủ lĩnh vừa thấy Hoằng trở lại, vội vàng nói hắn đến xem xét tình hình. Nào ngờ Hoằng chỉ vừa mới cử động, đối phương đã bất thình lình rút binh khí. Trong cung không có đại sự thì sẽ không được để lộ kiếm quang, dám rút kiếm ở ngay trước mặt ngự tiền ảnh vệ tất nhiên là đã phụng ý chỉ. Hoằng tức khắc căng thẳng, dứt khoát mạnh mẽ xông vào. Mọi người hiểu ý, lập tức theo Hoằng đi vào bên trong, muốn quấy rối cuộc trò chuyện riêng tư này. Thị vệ vội vàng ngăn lại, trong phút chốc hai phe đối lập, binh khí lóe sáng. Thái hậu run rẩy cả buổi mới hiểu được, nhìn Hoằng một hồi không nói nên lời. Bà lòng dạ kín đáo, lần này sắp đặt rất đâu vào đấy, mượn lực của phe nào cũng cân nhắc rất rõ ràng, nào ngờ Hoằng vậy mà lại không rơi vào bẫy của bà. Hoàng đế là một người thông minh, chịu thiệt một lần, lần tới muốn bày mưu tính kế ắt sẽ rất khó khăn. Bà vô cùng tiếc nuối, lạnh lùng nói: “Ngự tiền ảnh vệ của Hoàng đế, ai ai cũng có thân thủ rất tốt.” Vừa nói xong, bà chầm chầm sửa lại vạt quần, ngẩng đầu bước ra ngoài. Tất cả mọi người theo chân Thái hậu rời khỏi Tuyên Minh Các, từng nhóm lặng yên không tiếng động rời đi hết sạch. Hoằng vội vàng chạy đến trước mặt Dung Dận, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ có sao không?” Dung Dận từ lúc thấy Hoằng xông vào trong điện vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm. Thấy hắn vượt qua hiểm nguy quay về đứng trước mặt y, bỗng chốc cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhẹ giọng hỏi: “Sao giờ ngươi mới trở về?” Lời vừa dứt, hốc mắt đã ướt đẫm, y nắm lấy ống tay áo của Hoằng không buông. Hoằng thấy thần sắc của y khác thường, vội vàng giải thích: “Ta đứng ở bên ngoài từ nãy giờ. Chỉ là thấy Thái hậu đang nói chuyện riêng với bệ hạ, không dám xông thẳng vào đây.” Dung Dận khẽ nhếch môi, không lên tiếng nữa, chỉ đưa tay ra để Hoằng ôm lấy y. Nơi này là chính điện Tuyên Minh Các, Dung Dận hiện đang mặc long bào ngồi chính giữa đại điện, Hoằng không dám lạm quyền, chỉ đành phải nửa quỳ ôm Hoàng đế vào trong lòng. Dung Dận cũng không để ý đến chuyện này, vừa được Hoằng ôm lấy đã điên cuồng vuốt ve, bế ngang Hoằng lên đặt trên long ỷ đè ra cởi quần áo. Hoằng chưa kịp chuẩn bị, hoảng hốt giãy giụa hai cái lại bị Hoàng đế bắt lấy cổ tay, không thể động đậy, trong nháy mắt đai lưng bị tháo ra, áo cũng sắp bị lột xuống. Hoằng vội vàng túm lấy cổ tay y nhẹ nhàng đẩy ra, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ… Nơi này là… Là chính điện.” Dung Dận “ừ” một tiếng, động tác dừng lại một lúc, ý loạn tình mê nhìn bờ vai trắng như tuyết của Hoằng, nơi hõm vai lõm xuống lộ ra xương quai mong manh tựa như để cho chim bồ câu đậu lên đó, bỗng chốc kích động, cúi thấp đầu liều mạng gặm nhấm. Hoằng chợt run run, cả người mềm nhũn ra, cuối cùng bị Dung Dận cởi bỏ áo, nửa thân trần mềm mại nằm yên cho Hoàng đế vuốt ve. Dung Dận xác nhận đi xác nhận lại rằng Hoằng vẫn còn sống, hơn nữa lại còn đang nằm trong vòng tay của y, rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại. Y nhẹ nhàng liếm lên cổ Hoằng, dùng môi cảm nhận mạch đập liên hồi, cực kỳ thỏa mãn hừ một tiếng, ôm lấy Hoằng thật chặt, ngọt ngào xiêu vẹo quấn lấy hắn nằm trên long ỷ. Vào thời khắc này, bầu không khí vừa an nhiên vừa dễ chịu, hai người bọn họ tựa như những động vật nhỏ rúc vào trong ổ khi mùa đông tới, mặc kệ bên ngoài gió rét có thét gào đến thế nào thì vẫn chỉ mãi lo liếm lông cho nhau. Dung Dận dần nguôi hoảng hốt, hiện tại mới bắt đầu cảm thấy mệt lả, đầu óc dần dần choáng váng. Y nhắm hờ mắt, vùi đầu vào trong cổ Hoằng, ôm chặt lấy hắn lẩm bẩm: “Ta không nỡ, thật sự không nỡ.” Hoằng hỏi: “Không nỡ chuyện gì?” Dung Dận đáp: “Để ngươi đi.” Hoằng giật mình, lập tức đẩy Dung Dận ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hoàng đế hỏi: “Tại sao phải để ta đi?” Dung Dận dấy lên nghi ngờ, cảm thấy hình như Hoằng chẳng biết gì cả, lập tức hỏi: “Ngươi không phải đến nhà Lục Đức Hải dự tiệc sao?” Hoằng vẫn còn đang cảnh giác, “vâng” một tiếng đáp: “Rượu nhà hắn không ngon, ta uống mấy hớp rồi giả vờ say rời khỏi bàn tiệc. Tại sao lại phải để ta đi?” Dung Dận ngẩn người, nói: “Ngươi chẳng biết gì cả sao?” Hoằng có hơi phát cáu, lạnh lùng đáp: “Ta phải biết cái gì chứ? Ta chỉ biết rằng ta sẽ chẳng đi đâu hết.” Dung Dận ngơ ngẩn, thấy Hoằng đúng là không biết gì hết, lập tức kể lại những chuyện Thái hậu vừa nói cho hắn biết. Hoằng yên lặng lắng nghe, hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay ở bên dưới cảnh ca múa yên bình lại che giấu sóng ngầm mãnh liệt đến vậy, hắn chỉ coi như chuyện thường ngày, không ngờ bản thân lại vừa khó khăn giẫm lên lưỡi dao mà quay về. Hắn chớp mắt, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Khó trách hôm nay mọi người ai ai cũng ân cần mời rượu ta, lúc Lục Đức Hải lui vào phòng trong còn mở một vò rượu ngon để mời ta uống.” Dung Dận căng thẳng, hỏi: “Sau đó thì sao?” Hoằng đáp: “Lúc uống rượu, ta chỉ hớp một hơi, chân khí lưu chuyển, rượu sẽ bị ép ra ngoài, hoàn toàn không kịp chảy xuống bụng. Lục Đức Hải ép ta uống, ta cũng kính hắn một ly. Sau khi chuốc cho hắn say ta mới rời đi. Thấy sảnh trước ồn ào náo nhiệt, ta đã nhảy cửa sổ phía sau để ra ngoài, leo tường chạy về.” Dung Dận dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Ngươi thật là… Vận may thực quá tốt.” Y ngẩn ra một hồi, thở dài nhẹ nhàng nói: “Lần này là nhờ vào may mắn, lần sau chưa biết có đảm bảo an toàn được hay không. Chỉ cần ngươi còn quan hệ với ta, trong thiên hạ sẽ có vô số người muốn ra tay với ngươi. Ta đã đồng ý sẽ không lừa gạt ngươi, câu này là thật lòng: Ta rất rất muốn giữ ngươi lại trong cung, bảo vệ ngươi chu đáo, lại còn có thể sớm chiều bên nhau.” “Nhưng như vậy lại chính là đang hủy hoại ngươi. Ta yêu ngươi, chỉ muốn nhìn thấy ngươi đạt được thành tựu.” Y nói xong, khẽ hôn lên trán Hoằng, vô cùng đau lòng kề sát gò má của Hoằng nói: “Để ngươi rời cung, ta không có cách chăm sóc chu toàn, lúc nào cũng có thể phạm sai lầm. Hoàng đế là kẻ cô đơn, trước kia ta không tin vào điều này, nhưng bây giờ chỉ đành biết cam chịu số phận. Ta thà rằng đứng xa xa nhìn ngươi ——“ Y còn chưa dứt lời, Hoằng đã ngay lập tức đẩy y ra ngồi dậy, giận đến mức hai mắt bốc lửa, cả giận đáp: “Ta không cần bệ hạ chăm sóc!” Tức giận cả một đời này của hắn bỗng ứ tắc nơi cuống họng, chẳng nói thêm được điều gì khác, siết chặt nắm tay lặp lại lần nữa: “Không cần người chăm sóc!” Hắn giận đến mức hai mắt đỏ bừng, cũng chẳng thèm nhìn Dung Dận nữa, bàn tay trăn trở một lát rồi rút đoản kiếm bên hông xuống, quên mất quy tắc rằng ở trước mặt Hoàng đế không được phép để lộ mũi kiếm, vừa rút kiếm ra hắn đã nổi cơn giận dữ, hỗn loạn đâm ầm ầm vào tấm đệm thật dày bên cạnh. Đâm xong hắn đẩy tấm đệm đến trước mặt Dung Dận, chỉ thấy tấm đệm kia nhìn qua chẳng có một dấu vết hư hại nào. Dung Dận nhẹ nhàng cầm lên, tấm đệm đột nhiên tan tành, tơ bông bên trong đã sớm bị kiếm đâm thành bột, rơi vãi khắp người Dung Dận. Hoằng đặt đoản kiếm xuống trước mặt Dung Dận, tràn đầy kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Ta võ công ngự trị chín bang, có đủ thực lực để bảo vệ đế quốc! Các loại thuốc độc, mưu kế hại người ta đã sớm can qua suốt mười mấy năm nay, làm sao có thể làm hại ta cho được? Khi tên Lục Đức Hải kia liên tục mời rượu ta, một lòng muốn chuốc ta uống say, ta uống một hớp đã đoán ra được, cho nên mới không muốn ở nhà hắn lâu thêm! Trong hậu viện của hắn có bốn năm vị võ giả ẩn mình, nhưng không phải ta vẫn có thể lui tới như thường hay sao? Loại âm mưu quỷ kế trên bàn tiệc này dù có gặp phải hàng ngàn hàng vạn lần thì ta vẫn có thể bình an vô sự mà quay về! Ta! Ta chỉ là có hơi cạn nghĩ! Về sau sẽ suy nghĩ nhiều hơn một chút!” Hắn đùng đùng nổi giận nói, nhưng vẫn sợ làm Hoàng đế bị thương mà vội vàng tra kiếm vào vỏ. Suy nghĩ của bệ hạ lúc nào cũng như vậy, có chuyện lớn xảy ra sẽ lập tức che giấu tự giải quyết một mình, luôn lo liệu thu xếp cho hắn con đường đi thật bằng phẳng, tựa như trên đời này chỉ mỗi mình y là có móng vuốt sắc nhọn, là loài mãnh thú duy nhất, quả nhiên gần vua như gần hổ!