Tòng Long

Chương 18 : Ơn vua

Tháng chín vừa kết thúc, lũ mùa thu đã ồ ạt tràn về. Dọc theo bờ sông Ly Giang liên tiếp mấy ngày đã mưa như thác đổ, nước dâng lên rất cao, gần như muốn vỡ đê. Trị thủy là một công việc dài hơi. Triều đình triệu tập một trăm ngàn dân phu đến các nơi quân phòng thủ, giờ này hơn một nửa vẫn đang ở Kinh Lăng giải quyết ứ đọng. Lũ mùa thu vừa tới, các châu quận dọc theo bờ sông Ly Giang thiếu thốn nhân lực, lại không có cách đối phó, khó tránh khỏi lúng túng. Hiện tại là lúc khảo nghiệm năng lực của các quan cai trị châu, phàm là kẻ để ý đến an nguy của bách tính, thường ngày hẳn sẽ có chuẩn bị sẵn, hoặc chuyên cần trị thủy, hoặc chuẩn bị đầy đủ lương thực thuốc men, lũ lụt tuy khẩn cấp nhưng vẫn có thể bảo vệ được bình an của nhân dân. Nhất là Hoàn châu Mạch Lăng, quận An Thanh rộng lớn đến vậy, lũ lụt vừa quét qua vẫn bình yên vô sự, hiển nhiên ngày thường đã tổ chức khai thông lòng sông. Sau khi Dung Dận đọc tấu của quan giám sát sông đưa lên, lập tức hạ chỉ khen ngợi, từ người đứng đầu bang cho đến quan gíam sát đều được khen thưởng. Lũ mùa thu rút chậm, các bang tiện tay chuẩn bị cho chuyện xem xét tiến cử thôn quê năm năm một lần. Chế độ lựa chọn quan lại này là nhằm bổ sung vào việc cân nhắc nhân phẩm của con em thế gia, do những người đứng đầu các thành chủ trì, tiến cử những người xuất thân nghèo khó nhưng lại có tài hoa xuất chúng lên làm quan. Về sau sẽ vào triều cùng con em thế gia, căn cứ vào cấp bậc để phân chia địa vị. Hoàn châu Mạch Lăng. Ở trong nhà quan địa phương không có thực quyền Lục Đức Hải. Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách suốt mấy ngày liền. Đêm đã khuya, ánh nến trong phòng khẽ chập chờn. Lục Đức Hải đọc lại bức thư đang cầm trong tay thêm lần nữa, khe khẽ thở dài, đưa thư đến bên ngọn lửa đốt cháy. Ánh nến bùng lên mạnh mẽ, chiếu sáng cả căn phòng ngủ chật hẹp. Đồng thời chiếu rọi khuôn mặt dãi gió dầm sương, tiều tụy đen gầy của Lục Đức Hải. Phong thư này gửi đến từ hoàng thành, là tia hy vọng cuối cùng của hắn. Hắn bị cách chức hồi hương, ở phủ nha Mạch Lăng này làm một tên quan vô dụng, chuyên về thủy lợi. Triều đình hạ lệnh trị thủy, từng sắc lệnh một cứ gấp gáp thúc giục, liên tục truyền tới chốn Mạch Lăng nhỏ bé này, mục đích chủ yếu là phân phối tên quan vô dụng như hắn ngày ngày đến bờ sông quan sát. Hắn là từ trong triều quay về, ở vùng nông thôn Mạch Lăng có tiếng hiền tài, quan tri phủ đối với hắn cũng rất khách khí, chưa từng sai phái hắn làm việc gì vô tích sự vì bổng lộc của hắn rất ít ỏi. Năm đó dọc theo bờ sông Ly Giang nhờ có hắn trị thủy cứu nạn thiên tai, bỏ ra rất nhiều công sức, cho nên đối với thông nước thông cát hắn cảm thấy rất tâm đắc. Hắn đi vòng quanh sau vùng ven sông mấy vòng, nhìn thấy bùn cát ứ đọng rất nhiều ở trong lòng sông, nếu không khai thông thì đến mùa mưa thu như thác đổ năm sau, Mạch Lăng nhất định sẽ gặp tai họa lớn. Hắn lập tức đến tìm quan tri phủ, khẩn cầu vị quan này ra mặt trị thủy. Nạn lũ lụt đầu năm vừa qua, vô số người dân lưu lạc tha hương đến đây, số lớn ở lại thì mất hết ruộng điền, nhân lực chắc chắn không thiếu. Quan tri phủ dĩ nhiên sẵn lòng, lập tức chấp bút giao toàn bộ quyền thu xếp cho hắn. Khi ấy thời tiết khô hạn, hắn tập hợp thanh niên trai tráng, khí thế ngất trời bắt tay vào khai thông bùn đất, khuếch trương bề rộng của dòng sông. Nào ngờ công trình chỉ vừa mới đi được phân nửa chặng đường, đột nhiên lại truyền đến tin tức triều đình muốn tìm người đến Kinh Lăng sửa đê, ngay cả trú quân ở các thành cũng được điều qua. Bên kia tiền công nhiều, lại có triều đình ra mặt đảm bảo, ăn ở đều được bố trí ổn thỏa, có thể làm việc ổn định từ ba đến năm năm. Chỉ mới tính toán sơ sơ thì ba năm tiền công đã đủ để mua hai mẫu ruộng tốt, mọi người lập tức ném hết việc đang làm, cho nên chuyện ở Mạch Lăng không còn ai lo nữa. Sông kia đang khai thông được một nửa, đào lên từng núi bùn chất thành đống. Hắn khóc không ra nước mắt, chạy đến cửa từng nhà cầu khẩn, mong người dân dời lại một tháng, ít nhất phải dọn dẹp sạch sẽ đã rồi hẵng đi, bằng không năm nay nếu lũ lớn lại kéo tới nữa thì đê đập sẽ không chịu nổi. Nhưng chuyện năm nay có lũ lớn hay không vẫn còn chưa thể biết trước, triều đình thì lại gấp rút, cơ hội này nếu như bỏ qua thì biết đến khi nào mới có lại được. Tất cả mọi người đều đình công, thu dọn hành lý chuẩn bị đến Kinh Lăng, hắn chẳng còn cách nào khác, lập tức chạy đi tìm quan tri phủ khẩn khoản cầu xin, mong phủ nha lấy danh nghĩa lao dịch mà cưỡng ép người dân lưu lại. Tin tức này vừa truyền ra ngoài, hắn lập tức biến thành loại súc sinh không bằng heo chó, bị người người chửi rủa. Mọi người oán hận hắn ngăn cản con đường tiền tài, chạy đến nhà hắn đập phá một phen, thậm chí còn vây quanh phủ nha muốn tìm hắn tính sổ. Quan tri phủ sợ xảy ra án mạng, lập tức từ bỏ ý định, khuyên hắn buông tay. Hắn nhìn bãi đất bồi chật hẹp, lũ lụt lại cận kề tựa như quỷ Tu La, làm sao hắn có thể buông tay cho được? Ngày hôm đó mọi người khăn gói muốn đến Kinh Lăng, một mình hắn gánh xẻng sắt, xách giỏ trúc đơn độc đi ngược dòng người, thề rằng dù chỉ còn có một mình thì cũng phải dọn cho sạch phù sa nơi dòng sông. Một mình hắn, ở bãi ghềnh rộng mênh mông bao la chỉ tựa như con kiến bé nhỏ. Phù sa chất đống cao như núi, hắn thử tính sơ, mỗi ngày làm hơn bảy tám giờ, chờ đến mùa nước dâng lên thì cũng có thể dọn được hơn một nửa. Hơn một nửa cũng đủ rồi, nước sẽ không tràn lan vô giới hạn, phá hủy đê đập thật vất vả mới sửa lại được. Một mình hắn khổ cực vất vả, ăn ngủ đều ở ngay tại đó, đầu bù tóc rối mặt mày lấm lem, nhìn hệt như một kẻ điên thần kinh bất bình thường. Trẻ con trong thôn chưa hiểu chuyện, lập tức kéo nhau đến đây xem người điên, vây quanh hắn mà đùa giỡn. Sau đó dần dần, bắt đầu có trẻ con đến để phụ giúp hắn. Người lớn trong thôn mặc dù oán hận hắn từng ép buộc trai tráng phải ở lại, nhưng cũng hiểu được việc khai thông sông ngòi là việc tốt, trẻ con trong nhà tình nguyện giúp đỡ, mẹ chúng cũng chẳng can ngăn, thậm chí còn đưa cơm trưa đến. Về sau, ngay cả người lớn mỗi lúc rảnh rỗi cũng vui vẻ chạy đến giúp hắn đào bùn. Hắn bất chấp mưa gió không nghỉ, ngày ngày vất vả, có một hôm hắn phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, té xỉu trong nước bùn, bị người khác khiêng về nhà nghỉ ngơi. Hắn buồn phiền vì làm chậm trễ công việc, sang ngày hôm sau đã dậy thật sớm chạy ra bờ sông, nhưng lúc đó lại gặp được mấy ngàn người dân trong thôn. Cụ già, trẻ con, đàn bà. Đàn ông đều đã đến Kinh Lăng kiếm tiền, chỉ còn lại những người già yếu và trẻ con này, sáng sớm tụ tập ở bờ đê, cầm xẻng bưng rổ đợi hắn. Quan tri phủ cũng cởi bỏ quan phục, phụ nữ thay váy áo, tình nguyện làm việc cùng hắn, lấy thân mình liều chết với dòng sông. Đôi mắt hắn ngấn lệ. Ngày hôm đó, hắn tựa như được quay trở lại quãng thời gian đầy nhiệt huyết, lồng ngực ngập tràn ý chí sục sôi, hắn dùng khí khái của mình đổi lấy chút bình an cho thiên tử. Hắn dìu dắt mọi người làm hết mấy tháng, khai thông dòng sông, moi sạch phù sa và củng cố đê đập, rốt cuộc cũng có thể khiến khu vực Mạch Lăng thuận lợi vững chắc. Đến khi lũ mùa thu tới, bãi cạn có sự thay đổi lớn, dọc theo bờ sông Ly Giang đâu đâu cũng gặp nạn, chỉ có nơi đây là an ổn. Bởi vì dòng sông đã thông thoáng cho nên hoa màu xanh tốt ở thượng du liên đới cũng được duy trì. Tin tức báo lên triều đình, thiên tử quả nhiên khen thưởng, thánh dụ truyền đạt đến chín bang, tán dương đích danh chư vị bề tôi biết cách cai trị. Thiên tử ban thưởng, dĩ nhiên chẳng đến lượt hắn được hưởng. Có giao tình với quan tri phủ thì cùng lắm cũng chỉ nghe được vài câu khen tặng từ cấp trên. Hắn đã sớm hiểu rõ quan trường, chỉ bình tĩnh hòa nhã, đồng thời mặc kệ, thế nhưng quan tri phủ lại bất bình thay cho hắn, lúc tham gia buổi họp xem xét tiến cử thôn quê, đã báo tên hắn lên. Năm đó hắn không biết quan trường hiểm ác, vì giúp nạn dân qua cơn thiên tai, ép lương ép thương mà đắc tội với không ít quý nhân, cho nên với chuyện thăng chức hắn đã sớm từ bỏ. Vốn tưởng rằng tên vừa đưa lên trên quận sẽ có người cản trở, nào ngờ lại một đường thông suốt, trực tiếp thông qua buổi tiến cử, được gọi vào bang khảo giáo kinh luân. Hắn vốn hiểu rõ chánh cục, lại vững vàng ổn định làm việc, kiến thức đầy mình. Trước mặt quan giám khảo bộc lộ tài năng, đến lúc cho điểm, sổ của hắn đỏ chót một màu, đứng hạng nhất. Tài năng như vậy, đến cả bang chủ toàn bang cũng phải giật mình. Năm đó hắn tựa như sấm rền gió cuốn, sự tích cứu nạn dân vượt qua lũ lụt bang chủ cũng đã từng nghe thấy, tán thưởng hắn làm người chính trực, lâp tức cho đòi tới gặp mặt, cam kết sẽ tự mình tiến cử, giúp cho hắn một tay. Có lý lịch đẹp đẽ, lại được mạng lưới giao thiệp hùng hậu ủng hộ, đến lúc này, hắn không khỏi có cảm giác được hồi sinh, lòng thầm mang chí lớn. Bang chủ biết hắn có dã tâm, nói cho hắn biết trước mắt muốn vào triều thì phải có nhất phẩm thế gia chống lưng, hiện tại chuyện khó khăn nhất chính là tìm một người tiến cử hắn với nhất phẩm thế gia nào đó. Những lần tiến cử vào triều làm quan như thế này, quyết định sau cùng thường không phải dựa vào tài năng của bản thân, mà là do thế gia đánh giá. Các thế gia bình thường chỉ thích làm những việc mình thấy vui hơn là lôi kéo nhân tài, nhưng nhất phẩm thế giá thì lại khác. Nhất phẩm thế gia đại tộc căn bản không cần phải dựa vào bất kỳ ai bên ngoài, nếu tùy tiện tiến cử, tương lai nếu có điều gì bất trắc thì sẽ mãi là đề tài bàn tán xôn xao.Vì vậy bọn họ cực kỳ bảo vệ danh dự, cực ít đánh giá cho điểm mấy loại tiến cử này. Bang chủ cũng là một nhất phẩm thế gia, trầm ngâm một hồi, ngẫm nghĩ thế cục trong nhà, cuối cùng lộ ra nét mặt khó xử, nói với hắn rằng chuyện này quả thực không hề dễ dàng. Năm đó lúc Lục Đức Hải còn ở trong ngự thư phòng cũng có vài người bạn thân. Giờ này trong lòng mang đầy hy vọng, lập tức cáo từ, quay đầu về nhà viết thư thỉnh cầu bọn họ giúp đỡ. Lo lắng chờ đợi chừng mười ngày, thư hồi âm rốt cuộc cũng đến, có người khéo léo từ chối, có người lặng im không hồi đáp. Duy chỉ có một người bảo rằng tuy không giúp được, nhưng sẽ gắng hết sức hỏi giúp xem có ai có khả năng giúp đỡ hay không. Hắn mong mỏi trông ngóng, đặt hết toàn bộ kỳ vọng lên vai người bạn này, mãi cho đến khi thời gian nộp sổ sách lên chẳng còn nhiều nữa. Hắn hết cách, đành khẩn cầu bang chủ châm chước, tự mình cầm sổ về Mạch Lăng trước, chờ thư hồi âm gửi đến sẽ lập tức chuyển tới. Bang chủ khuyên hắn nên suy nghĩ thêm về việc làm quan cấp thấp hơn, nhưng hắn lại quá ngang bướng, nguyện đánh cược hết lòng tin vào người bạn này, nếu không được như ý, hắn tình nguyện về quê làm một tên quan vô dụng. Ngày qua ngày âu lo chờ đợi, dày vò mong ngóng hết gần nửa tháng, thư hồi âm của người bạn kia mới chậm rãi gửi tới. Bên trong là một chiếc ngọc bài, cách bao thư vẫn có thể sờ ra, thư hồi âm vừa cầm đến trong tay, hắn lập tức nhận ra rằng mình đã hết hy vọng rồi. Người bạn này quả thật đã vì hắn mà cố hết sức. Hôm nay trở về tay không, chỉ có thể nói rằng số mệnh của hắn đã được định trước. Lục Đức Hải đốt bức thư, cũng đốt trụi toàn bộ thư tín liên lạc mấy ngày nay cùng với trong bang. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đang dần lớn hơn, chân trời ánh lên sấm chớp mơ hồ, một tia sét đánh xuống trắng sáng đến nhức mắt, khiến cho Lục Đức Hải giật mình, lúc này mới phát hiện ra hắn đã đốt cả một bàn tro đen ngòm, ngay cả lửa đã liếm đến tay áo cũng chẳng hề hay biết. Hắn lật đật nhảy cỡn lên, dập tắt tàn lửa, mở cửa sổ ra để nước mưa bên ngoài hắt vào. Vừa mở cửa đã nhìn thấy bên dưới có đặt một bọc lá chuối tây, bên trong chứa quả anh đào lớn hồng hào căng mọng, ngâm ở trong nước mưa. Chuyện những người dân trong thôn thỉnh thoảng mang thức ăn đến cho hắn đã là việc rất bình thường. Lục Đức Hải đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn mưa đêm, cầm anh đào từ từ nhấm nháp. Quên đi thôi. Hắn chấp nhận số phận rồi. Gần vua như gần cọp, hắn ở hoàng thành trăn trở phấn đấu, sử dụng hết bản lĩnh của mình, nhưng khi cơn lôi đình của Thánh thượng trút xuống, không phải sẽ lại chẳng tiếc thương mà tước đoạt hết nửa đời tâm huyết của hắn hay sao? Cuối cùng cũng chỉ nhận được một lời đánh giá cay nghiệt, nói hắn không thể muốn gì được nấy. Không nhìn thấy khó khăn của hắn, không nhận ra thành tích của hắn, không cho hắn thời gian, cũng chẳng cho hắn cơ hội. Thánh thượng vừa nghiêm nghị vừa thiếu tình cảm, bản lĩnh của hắn chẳng lớn đến vậy, cần gì phải lao đầu vào chốn dầu sôi lửa bỏng. Chi bằng ở lại Mạch Lăng. Hiện giờ hắn được người dân tôn sùng, ngay cả quan tri phủ cũng nể hắn ba phần. Ở đây dốc sức làm ruộng cũng xem như một phần sự nghiệp. Chẳng qua là nguyện vọng khó kiềm nén. Không cam lòng. Hận bản thân không có hoài bão hiên ngang, bơ vơ không có chỗ để mượn lực. Hắn thở dài, đang định đóng cửa sổ lại thì đột nhiên ngẩn người. Trong cơn mưa, hắn nhìn thấy phía xa xa có chút ánh sáng, đang dùng tốc độ cực nhanh hướng đến đây mà chạy tới. Nhà nghèo cửa rơm, cũng chẳng thể che đậy gì nhiều, hắn đứng bên cửa sổ nhìn thấy rõ ràng có một người đang cưỡi ngựa chạy như bay. Bất chợt một tiếng sấm sét vang lên, xé tan bầu trời đêm tối mịt. Sét đánh đột ngột, người kia ngược sấm chớp mà chạy, trang phục ướt mèm lặn lội đường xa. Đầu hắn trùm mũ, nước mưa rơi xuống văng tung tóe khắp người, mơ hồ tựa như bị sương mù bao phủ. Hắn cưỡi trên một con tuấn mã to lớn mạnh mẽ, bắp thịt căng cứng, trên đường chạy ra đầy mồ hôi, trong nước mưa lạnh như băng lặng lẽ bốc hơi nóng. Lục Đức Hải giật mình. Người này, con ngựa này, hắn nhận ra. Đây chính là ngự tiền ảnh vệ của thiên tử. Người đưa tin khẩn cấp của chín bang. Hắn kinh ngạc, mãi cho đến khi ảnh vệ kia tung người xuống ngựa, bước vào cửa mới giật mình lật đật ra đón. Dưới cơn mưa lớn, người ảnh vệ ngay cả phòng cũng không bước vào, chỉ đứng ở hành lang, lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ màu đen, hai tay nâng lên giao cho hắn, trầm giọng nói: “Quá bận rộn thu xếp, đưa đến chậm xin chớ trách.” Lục Đức Hải vội vàng quỳ xuống đất, nhận lấy chiếc hộp. Tim hắn đập rộn ràng, không hiểu nổi hiện giờ một kẻ như hắn lại có tư cách gì để phụng bí chỉ. Chờ ngự tiền ảnh vệ rời đi, hắn lập tực mở hộp ra xem. Bí chỉ của đế vương, xưa nay là một trục cuốn. Dưới ánh đèn mờ tối, hắn nhìn vào lại thấy rỗng tuếch, bỗng chốc luống cuống, lật ngược chiếc hộp đổ xuống, chỉ nghe “leng keng” một tiếng giòn giã, có thứ gì đó rơi trên mặt đất. Hắn vội vàng nhặt lên, tiến lại gần ngọn đèn nhìn thử. Là một tấm ngọc bài nhất phẩm. Lục Đức Hải ngây dại. Đột ngột hoảng sợ vô cùng, tựa như bị ai đó đánh vào đầu thật mạnh. Hắn cầm ngọc bài bé nhỏ lạnh như băng, đầu óc trống rỗng, cảm thấy mình tựa như đang trong giấc mộng. Đột nhiên tia chớp lóe lên, chiếu sáng cả một vùng. Tiếng sấm sét đùng đùng vang khắp đất trời. Mưa to như thác đổ. Trong lòng hắn run rẩy, nhớ tới những gì Thánh thượng đã nói với hắn. “Là một vị quan, ngươi không thể muốn gì được nấy. Nếu như ngươi có thể làm được chuyện đại sự thì cũng có thể làm được chuyện tiểu tiết.” Giọng nói kia nghiêm trang vĩ ngạn, vọng về trong lòng từ lần này đến lần khác. Lục Đức Hải bất chợt tỉnh ngộ, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất. Hắn run rẩy, nắm thật chặt ngọc bài đưa đến bên mép, cắn lấy cắn để tựa như một kẻ điên. “Nếu như ngươi có thể làm được chuyện đại sự thì cũng có thể làm được chuyện tiểu tiết.” Lời Thánh thượng thực sự muốn nói với hắn, thì ra chính là câu này. Vậy mà hắn chỉ nhớ được mỗi câu đầu, vì thế ngày ngày chán nản buồn thương. Thiên tử ở trong chốn thâm cung nguy hiểm, chính sự bận rộn đến mức nào, tuy tay mắt thông thiên nhưng làm sao có thời gian rảnh để chú ý đến một con kiến bé nhỏ như hắn? Câu nói kia, hắn cũng chỉ coi như lời nói thoáng qua mà thôi, trong lòng không muốn tin. Đạo trời sáng ngời, dù có thế nào cũng không tin! Hai tay Lục Đức Hải run rẩy, cầm tấm ngọc bài lạnh ngắt kia đè mạnh lên lồng ngực, đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của vị ngự tiền ảnh vệ kia. “Quá bận rộn thu xếp, đưa đến chậm xin chớ trách.” Phải rồi. Hắn đã thấy lạ, làm sao có thể thuận lợi đến như vậy được. Từ lúc bắt đầu tiến cử, đối với những người khác đều khó như lên bờ xuống ruộng. Chỉ có mình hắn thuận thuận lợi lợi, một chút trắc trở cũng chẳng có. Từ lúc khảo sát vào Kim Loan điện, hắn đã rất thuận lợi. Vô cùng thuận lợi. Vừa nhậm chức đã được vào ngự thư phòng, có cơ hội tiếp xúc với chính sự. Mới làm quan tham chính chưa tới hai ngày, quê hương lũ lụt, hắn hợp tình hợp lý được phái về cứu giúp. Việc khó thực hiện đã có Thánh thượng giao binh quyền tới tay. Vừa lập chút công lao đã được thăng chức. Kinh lược đốc sự và bộ Hộ bùng bổ tranh đoạt, tố giác lẫn nhau ảnh hưởng đến vô số người, hết lần này tới lần khác hắn mới chợt nhận ra mình đã bị bài trừ. Hôm nay chính cục ổn định, vừa có chút công lao trị thủy, con đường vào triều lại lần nữa hiện ra trước mắt. Hắn tự cho mình là kẻ có tài, chưa từng nghĩ tới Thánh thượng đã luôn bảo vệ hắn. Thấy hắn gặp khó, lập tức kéo hắn lên. Thấy hắn kiêu ngạo, thì đánh cho hắn tỉnh. Thấy hắn bị bắt bớ, khó lòng đối phó, tức thì đưa hắn hồi hương, cho hắn thời gian để ra sức thêm lần nữa. Bao dung biết bao nhiêu, dõi theo đến chừng nào. Hắn thấy Thánh thượng ngồi tít trên cao không tài nào với tới, cũng không dám tin thánh quyến còn có thể chiếu cố đến kẻ ở Mạch Lăng xa xôi như hắn. Đại đức của thiên tử nuôi dưỡng vạn dân, như thái dương ở trên bầu trời, có nơi nào lại không nhận được ân huệ? Tại sao hắn lại không tin! Lục Đức Hải thất hồn lạc phách, hướng về phía hoàng thành, từ từ bước vào trong cơn mưa. Mưa quất như roi, đánh thật mạnh vào thân thể của hắn, rửa sạch thế gian đục ngầu, khiến cho người ta vừa rát bỏng lại vừa sảng khoái. Hắn càng bước càng nhanh, đến trên đường lớn thỏa thích mà chạy, nước mưa rơi xuống khiến hắn không mở nổi mắt, hô hấp cũng khó khăn. Hắn chạy về phía hoàng thành, một lòng mong mỏi không để ý đến bản thân, dốc toàn lực lao đi. Hắn chạy thẳng đến bờ sông, dòng sông kia đang cuồn cuộn chảy, tiếng sóng gầm vang. Trong cơn mưa lớn, hắn giang hai cánh tay, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm, trông thấy sấm chớp lại rền vang, xé nát cả một khoảng trời. Hắn nhớ đến quãng thời gian đắc ý lúc còn nắm binh quyền trong tay, chỉ cần hô một tiếng đã có thể cứu lấy vạn dân, cũng nhớ đến cái ngày mà hắn bị tước đoạt quan chức, nhếch nhác thảm hại rời khỏi hoàng cung. Hắn khàn cả giọng, hô to một tiếng “Bệ hạ”, rồi quỳ rạp xuống trong mưa khóc lớn. Quả nhiên ân huệ hay trách phạt, cũng đều là ơn vua!