Thôi nghĩ là tôi cô đơn đi, không đúng đâu! Tôi không cần sự thông cảm, cũng không cần bạn phải ở bên cạnh. Nếu tôi phải chọn, tôi sẽ chọn sự cảm thông, bởi việc có bạn ở bên đòi hỏi tôi phải từ bỏ một phần thời gian riêng tư quý giá của mình. Chỉ một người hướng nội mới có thể biết được việc đó khó chịu thế nào. Thôi đừng quá mất công tìm cách đẩy tôi vào một thế giới mà tôi thích ngắm nhìn từ xa hơn. Thật tình mà nói, một thế giới có vẻ quá đông đúc, quá lạnh lùng, quá nông cạn và thiếu thành thật. Đừng hiểu sai ý tôi. Tôi không thù ghét thế giới. Tôi cũng không chối bỏ mọi thứ trong đó. Tôi yêu không gian mở và một bầu trời đêm. Tôi yêu cỏ cây, tiếng chim hót và cảm giác nguyên sơ của thiên nhiên. Tôi thậm chí cũng muốn có một vài người ở trong thế giới ấy. Nhưng chỉ một vài người thôi. Tôi đã chấp nhận tính cách hướng nội của mình, đủ để giành các giải thưởng nói trước công chúng. Bạn thấy đấy, hướng nội không có nghĩa là tôi thiếu tự tin. Hướng nội không có nghĩa là tôi thiếu tài năng. Đơn giản là tôi thích ngắm nhìn những người xung quanh mình như là những con người vô danh không tên không tuổi, một phần của đám đông không rõ mặt. Những cuộc gặp mặt đối mặt lại làm tôi khó chịu. Theo kinh nghiệm cá nhân, thì những người mà tôi hầu như không quen biết, có thể sẽ không thích cách nhìn này, và buộc tôi phải tuân theo các quy tắc xã hội để lấy lòng và tạo quan hệ. Thực lòng mà nói, tôi không muốn dùng chiêu trò để được lòng và tác động đến người khác, buộc họ làm theo ý mình. Ta lẽ ra nên cho họ quyền tự lựa chọn quyết định cho mình mới đúng. Tôi thích những người bạn mà tôi được quyền lựa chọn. Tôi thích người trí tuệ và ngưỡng mộ người sâu sắc. Tôi kính trọng người dí dỏm và yêu mến người uyên bác. Còn lại những người khác thì tôi không chú ý, không nhận xét hay thừa nhận gì cả. Tâm trí tôi chỉ đơn giản đòi hỏi không gian riêng của nó. Tôi cần thời gian để nghiền ngẫm sự sâu xa mà tôi gặp phải, để hấp thụ kiến thức mà tôi tìm thấy, không thì nó trôi đi theo những phút giây phù du vô nghĩa mà những người hướng ngoại thường muốn kéo tôi vào. Người hướng nội hiếm khi cố gắng thay đổi cách người hướng ngoại sống. Họ chỉ đơn giản góp ý cho những người bạn hướng ngoại của mình khi cần mà thôi. Người hướng nội thích quan sát hơn là tạo ảnh hưởng. Năng lực quan sát của chúng tôi đã trở nên sắc bén bởi vì chúng tôi quá rành với việc ngồi nhìn. Người hướng nội học nhanh hơn bởi vì tâm trí chúng tôi hướng vào suy nghĩ bên trong một cách tự nhiên, chẳng quan tâm những thứ chúng tôi có thể bị mất ở thế giới bên ngoài. Thật vậy, đây là cách mà tôi có thể hoàn thành mọi việc tốt hơn những người hướng ngoại trên sân khấu và trong sự nghiệp của mình. Đơn giản tôi chỉ suy nghĩ sâu sắc hơn về mọi thứ. Tôi chuẩn bị công việc cẩn thận hơn và luyện tập với năng lượng tinh thần mãnh liệt mà chỉ có tâm trí tĩnh lặng của người hướng nội mới có thể triệu tập được. Cùng lúc đó, cũng không thể không nhắc tới cảm giác khớp trước đám đông. Nó giữ cho tôi tỉnh táo và tập trung; nó khiến tôi cảm thấy mình đang sống. Khi bạn thấy sự tự tin ở một người hướng nội, thì nó là sự tự tin thật sự, chứ không hề chỉ đơn giản là sản phẩm phụ của một tính cách quá năng động mà thôi. Tuy nhiên, tất cả những người biết tôi sẽ phán rằng tôi là một người hướng ngoại, vì chúng ta thường xem hướng nội là tầm thường. Cái này sai. Đề cao tính hướng ngoại đòi hỏi tôi xem trọng Kim Kardashian hơn Steven Spielberg và Carl Sagan. Không, cảm ơn. Nó có nghĩa là đặt Steve Ballmer trên Bill Gates, Ted Nugent trên John Lennon và Ronald Reagan trên Abraham Lincoln. Nếu là thế thì tôi xin kiếu. Mahatma Gandhi, Albert Einstein, Isaac Newton, Mozart... Những đóng góp của người hướng nội mới thật sự là quá khủng, khiến bất kỳ ai trong chúng ta cũng chỉ là tôm tép. Hướng nội có nghĩa là sáng tạo, sâu sắc, uyên bác và kỹ lưỡng. Hướng nội có nghĩa là chào đón sự im lặng và sự tĩnh tâm mà sự im lặng mang lại. Hướng nội có nghĩa là sự bình yên và suy tư, chỉ đến từ một tâm trí đầy tư tưởng. Đừng cố gắng thay đổi người hướng nội nữa. Không ai trong chúng tôi chịu đổi những gì mình có để lấy một chục cuộc dã ngoại, một trăm bạn bè hoặc một ngàn buổi tiệc đâu; nhưng chúng tôi vui mừng cầu chúc bạn khỏe mạnh bên tất cả những người đó, còn chúng tôi lặng lẽ thương bạn vì phải chịu đựng bạn bè. Hỡi những người hướng nội: Đừng bao giờ hối tiếc và trốn tránh chỉ vì xã hội khiến bạn phải làm như vậy. Nếu có thứ gì đó không ổn, thì thứ không ổn duy nhất chính là thái độ của bạn đối với chính mình. Hãy đón nhận tính hướng nội. Thế giới cần các nhà tư tưởng sâu sắc. Thế giới cần bạn. <3