Khi tôi lên 7 người ta phát hiện tôi mù như dơi. Thực ra đó là nhận thức sai lầm, dơi không hề mù, nhưng đúng là tôi không nhìn tốt như nó. Tôi đã không phải làm bài kiểm tra mắt, và tôi thừa nhận tất cả mọi người nhìn được những thứ tôi thấy, trừ những hình bóng, những thứ mờ ảo thì vừa đủ để tránh va chạm. TV đã chỉ như chương trình radio với hiệu ứng ánh sáng, và tôi chỉ có thể nhận dạng đồ chơi của tôi bằng màu. Khi tôi không biết đọc thế nào, họ đưa tôi đến phòng y tá và nhận ra sự thật.
Thế giới của tôi đã thay đổi hẳn từ lần đầu tôi đeo kính. Tôi thấy mọi thứ, phòng đồ quang học, trần, đôi bàn tay tôi và mọi người trong phòng. Thật tuyệt vời khi tôi lần đầu nhìn được màu mắt bố tôi, tôi cũng thấy vài người trong phòng vẫn mờ mờ, tối. Có 3 người như vậy, họ nhìn tôi nhiều như tôi nhìn họ, và tôi nhận ra chân họ không chạm đất.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
20 chương
47 chương
66 chương
22 chương