Từ nhỏ nó đã là thằng bé nhút nhát, do là con 1 nên nó luôn được che chở, ba mẹ nó cấm nó tiếp xúc với những vật lạ, thậm chí chỉ nhốt nó trong phòng. Trầm cảm làm nó tệ hơn, nó bắt đầu sợ, sợ những thứ nó thấy vì mẹ nó luôn nói rằng "bất cứ thứ gì cũng có thể giết chết con, thậm chí là tóc". 19tuổi và nó vẫn chưa hề biết bạn bè là gì. Đêm là khoảng thời gian mà nó sợ nhất, nó cố dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng được 1 lúc thì lại bừng tỉnh, nó mớ, luôn nhắc đến cái chết. Trong phòng nó chẳng có gì ngoài cái nệm trơ, cái tủ sách đã bị nó đập nát nên ba mẹ nó chỉ có thể cho nó được như vậy, chỉ để nó an toàn. Ngày ngày, cứ mỗi vài tiếng mẹ nó sẽ ghé cho nó ăn và đọc truyện cho nó nghe. Bà cũng chọn những truyện cho con nít vì sợ nó sẽ bị ảnh hưởng với những mẩu truyện kinh dị. Còn nó, nó nghe là một mặt, mặt còn lại, nó nghĩ gì thì không ai biết. Vẻ mặt khù khờ, mất hồn, 2 bàn tay nhẵn móng. Nó nhìn bà, bà trơ mắt nhìn nó, rồi nó cười. Ba nó lập tức chạy tới thì chuyện đã rồi. Bà đã ngưng thở, tay nó vẫn còn rỉ máu, nó điên tiết đến mức dùng tay móc nát cổ họng của mẹ nó. Nó nhìn ông điên dại...