Tôi dạy con gái tôi học đếm. Con bé vô cùng thích thú. Lúc nào nó cũng đếm. nó đếm bất kể thứ gì nó gặp, từ ô tô đi trên đường, cho tới những thành viên trong gia đình. Nhà có khách thì khỏi nói, nó chạy qua chạy lại đếm một lượt, hai lượt, rồi ba lượt... Nó có thói quen ghi những con số đếm được vào mảnh giấy, rồi vứt lung tung khắp nhà. Tôi không lấy đó làm phiền, vì trẻ con mà, cấm sao được. Một ngày tôi nhìn thấy nó chỉ vào tôi, rồi đếm. Rồi chỉ vào mẹ, vào chị, vào chính nó, xong cứ lẩm bẩm trông rất kì lạ. Đếm xong nó hí hoáy ghi vào một mảnh giấy. Lúc nó đi ra ngoài sân, tôi lấy mảnh giấy nó để trên giường, kì lạ, có rất nhiều số 9. Tôi hỏi nó, nó trả lời: "Con đếm bố, đếm mẹ, đếm mọi người mà" Tôi thắc mắc: Nhà mình sao có nhiều người thế con? "Vì con đếm cả bóng" Tôi giật mình! Vội hỏi nó, tại sao lại ra số 9? Nó cười khúc khích: Vì bố có 2 bóng, bố không biết à? Rồi nó chạy biến đi mất. Tôi thẫn thờ. Ngay sáng hôm sau, tôi nói chuyện với vợ. Gia đình tôi quyết định đưa nó đi làm lễ trừ tà. Mọi chuyện sau đó khá ổn thỏa. Cho tới khi, tôi nhìn thấy số 10 xuất hiện trên những mảnh giấy. Con số cứ tiếp tục lớn dần, lớn dần...