Một người đàn ông bước ra từ đám khói của vụ tai nạn. Ông ấy không thể nhớ được đã xảy ra chuyện gì - lý do bị tai nạn. Ông chỉ biết rằng mình cần được giúp đỡ. Vợ ông đang kẹt trong đống sắt vỡ vụn kia. Bỗng từ đằng xa có một ngôi nhà, đèn đang mở, ánh sáng len lỏi tỏa ra tứ phía như ngọn hải đăng rực rỡ giữa bóng đêm bất tận, nên đành phải bước tới hướng đó. Chân ông khập khiễng như sắp rụng rời ra nhưng phải cố gắng bước qua khỏi cánh đồng để tới được ngôi nhà có ánh đèn - một ngôi biệt thự cũ kĩ. Ông gõ vào chiếc cửa bằng gỗ và tìm sự giúp đỡ trong đêm thanh vắng. Chiếc cửa bật mở. Bên trong là người phụ nữ đang cầm ngọn nến, tay ra dấu cho ông vào. Mặt người phụ nữ trắng bệch và má cô trũng sâu. Mặc dù run vì sợ nhưng ông vẫn bước vào và đóng mạnh chiếc cửa đằng sau. "Tôi bị tai nạn", ông nói. "Tôi biết", cô ấy trả lời, dẫn ông vào một phòng ăn. "Cô thấy ư?" ông hỏi. "Tôi cần gọi điện thoại nhờ". "Chúng tôi không có điện thoại", người phụ nữ nói. "Nhưng vợ tôi... Cô ấy cần được giúp đỡ. Cô ấy đang ở trong xe. Tôi phải gọi xe cứu thương." "Không ai có thể giúp được cô ấy", người phụ nữ nói. "Bây giờ đã trễ rồi, Richard". "Đã muộn rồi sao?" ông nấc lên. "Khoan đã. Sao cô biết tên tôi?" "Anh đã đến đây rồi." cô ấy nói. "Rất nhiều lần." Người phụ nữ này điên rồi, ông nghĩ. Ôi đời tôi may mắn quá! "Anh đã đến đây hằng đêm", cô ấy nói. "Sao may mắn lại chọn mình vào ngay hôm nay cơ chứ?", ông nghĩ. "Mình gặp một tai nạn khủng khiếp và người duy nhất có thể giúp mình là một người phụ nữ điên trong một căn nhà cũ đáng sợ". "Mỗi đêm", cô nói. "Mỗi đêm kể từ vụ tai nạn." Ông cầm vai cô và lắc."Cô không hiểu sao? Tôi bị tai nạn... Vợ tôi..." Người phụ nữ đặt lưỡi lên môi và thì thầm, "Anh không hiểu sao, Richard? EM là vợ anh". Ông đứng trước cô, sững sờ. "Anh không nhận ra em sao?", cô khóc, và cô bẻ lại cổ áo cho ông. Da thịt cô tan rã đi và chừa lại còn da bọc xương. Ông hét lên kinh hãi. "Anh không yêu em sao?" ả rít lên. "Yêu em...YÊU EM!" Ông đẩy ả trở ra và bước lùi lại. Ông nhìn xuống tay mình và thấy thịt tan rã đi dần, chỉ chừa lại duy nhất là đôi bàn tay đầy xương xẩu. Ông đặt tay lên mặt mình, nhưng ông không có mặt. Những ngón tay ông vừa đặt lên một hộp sọ. Ông hét lên và hét lên. Giọng ông xa dần và xa dần. Và những tia nắng đầu tiên của mặt trời lấp ló qua những ô cửa sổ bị bể của ngôi nhà bỏ hoang, hai hồn ma từ từ tan biến vào hư không. Những họ sẽ lại gặp nhau, cặp đôi hoàn cảnh này, một đôi vợ chồng, những hồn ma bị ám. Đêm qua đêm, họ lại diễn "vở kịch" đó. Người này đuổi người kia. Mãi mãi...