Bên trong nhà họ Hạ, Đường Hân ngồi trên ghế sofa trong phòng không ngừng bấm gọi một dãy số “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau….” Bên tai lại truyền đến giọng nói chán ngắt kia, Đường Hân tức giận tắt điện thoại. Trầm ngâm một lúc, Đường Hân lại bấm gọi một dãy số khác Điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông “Vâng, Đường tiểu thư” Đường Hân bình tĩnh, lên tiếng lãnh đạm “Chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?” Người đàn ông trả lời kính cẩn “Hạ Tử Du đã ra tù được bốn ngày” Đường Hân vắt chéo chân, bình tĩnh nói “Tôi muốn nghe kết quả cụ thể hơn.” “Sau khi ra tù, mọi hành động của cô ta hết sức bình thường, nhưng mà….” Đường Hân dường như cảm nhận được điều xấu, nhạy cảm hỏi “Nhưng mà cái gì?” “Ngày hôm qua tổng giám đốc Đàm và cô ta gặp nhau.” “Cái gì?” “Chuyện này hình như là do quản gia Lưu nhà cô sắp xếp.” Đường Hân kiềm chế cơn tức cố gắng giữ bình tĩnh “Anh có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa của họ không?” “Cô biết đấy, tôi không thể đứng gần họ, nhưng tôi nhìn thấy họ có xảy ra tranh chấp… Sau đó Hạ Tử Du ngất xỉu trên đường.” Đường Hân chợt căng thẳng “Vậy lúc đó Dịch Khiêm ở đâu?” Người đàn ông tiếp tục thuật lại “Tổng giám đốc Đàm tấp xe một chỗ khuất, chờ tới khi có người qua đường tới cứu Hạ Tử Du mới rời đi.” “Khốn kiếp, khốn kiếp.” Đường Hân mắng hai tiếng liên tiếp. Đột nhiên nghiến răng gằn từng tiếng với người đàn ông kia “Tôi muốn anh theo kế hoạch trước đây, mau chóng hành động, tóm lại tôi muốn mọi chuyển ổn thỏa trước khi tôi kết hôn, tôi muốn Hạ Tử Du và đứa con do cô ta sinh ra hoàn toàn biến mất trên thế gian này.” “Được, tôi sẽ mau chóng xử lý.” Đường Hân bực tức ném chiếc điện thoại vào góc tường. Gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng giờ này trở nên méo mó. Khách sạn Tứ Quý, phòng 1618. Trên mặt bàn, điện thoại di động cuối cùng không còn rung nữa. Anh mệt mỏi dựa lưng vào sofa, nhẹ nhàng nhắm mắt. Nhắm mắt lại, trong đầu anh lại tràn ngập hình ảnh của cô…. Từ đêm qua tới giờ, hình ảnh cô uất ức rơi lệ cứ hiển hiện trong đầu anh, không thể xua đi. Tim anh sao phải phiền toái không thể bình tĩnh như vậy? Cũng bởi vì trong trí nhớ anh, cô không người phụ nữ yếu đuối hay rơi lệ như thế. Trái tim anh đau nhói, ánh mắt lơ đãng dừng lại ở những đồ vật đặt trên tủ đầu giường. Trong đầu anh lại nhớ tới cô câu nói của cô “Tất cả mọi người nói hôm nay em vừa trở về từ cõi chết nhưng em không hề sợ hãi, bởi vì sau này trong cuộc đời em sẽ có thêm một sinh mệnh nữa….” Không biết vì sao anh tương đối nhạy cảm với những lời này. Đúng lúc này, chị Dư cho Đàm Dịch Khiêm biết có điện thoại gọi tới “Tổng giám đốc, chuyện hôm trước muốn tôi điều tra đã có kết quả. Đúng như ngài đoán… một năm trước, Hạ tiểu thư đã sinh con gái của ngài ở trong tù.” “Chết tiệt!” Đàm Dịch Khiêm trầm tĩnh như thế lại mất khống chế chửi thề một tiếng. Chị Dư thử dò xét hỏi “Tổng giám đốc, tôi có nên sắp xếp để Hạ tiểu thư tới gặp ngài?” “Không cần, tôi tự biết phải làm gì.” Cúp máy, Đàm Dịch Khiêm vội vàng cầm áo khoác trên sofa lên. --------------------- Cùng lúc đó, tại bệnh viện Viện trưởng Trần đỡ Hạ Tử Du xuống giường “Bác sĩ nói con cần nghỉ ngơi trong bệnh viện thêm một ngày con không nghe lời, ra ngoài ngộ nhỡ thân thể lại yếu ớt hơn thì làm thế nào? Hạ Tử Du không quan tâm, cười nói “Con không sao, con biết rõ thân thể của mình, sau này con sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn.” Có lẽ sau khi sinh con xong không được chăm sóc tốt cho nên sức khỏe cô thật sự kém hơn trước rất nhiều. Viện trưởng Trần thở dài bất đắc dĩ “Vậy cũng tốt… thân thể con chưa hồi phục hẳn thì con cứ ở lại trại trẻ mồ côi thêm một thời gian.” Hạ Tử Du lập tức lắc đầu “Không được, con đã tìm được một công việc tốt, ngày mai con sẽ đi làm.” “Vậy con sẽ ở đâu?” Viện trưởng Trần lo lắng. “Ở đó có kí túc xá cho nhân viên, con sẽ ở cùng đồng nghiệp.” Cô cố tình không nói đến tính chất công việc, chỉ an ủi viện trưởng Trần. Viện trưởng Trần gật đầu “Được rồi, trại trẻ mồ côi không giữ con được, con cũng cần một công việc… Con yên tâm bác sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt.” Hạ Tử Du ngồi ở mép giường, khẽ mỉm cười. Thu dọn đồ đạc xong, viện trưởng Trần nói với Hạ Tử Du “Con đợi chút, bác đi làm thủ tục xuất viện.” Hạ Tử Du kéo tay viện trưởng Trần “Viện trưởng, bác đã giúp đỡ con quá nhiều, con hi vọng con có thể tự trả số tiền viện phí.” Viện trưởng Trần vỗ tay Hạ Tử Vi, cười hiền hậu “Mặc dù tiền lương ở trại trẻ mồ côi không nhiều lắm, nhưng để trả viện phí hai ngày nằm viện cho con thì bác không thiếu…. Nếu con cảm thấy đau lòng, vậy đợi sau này kiếm tiền rồi trả lại cho bác.” Hạ Tử Du hết sức cảm kích viện trưởng Trần, nhưng cũng chỉ biết dùng hành động để biểu đạt. Sau khi viện trưởng Trần rời đi, Hạ Tử Du mệt mỏi dựa vào đầu giường vì thân thể quá suy yếu, mí mắt dần trĩu nặng. Trong căn phòng tĩnh lặng chợt vang lên “Có phải cô định giấu giếm chuyện tôi đã có con cả đời không?” Cô nghe được giọng nói quen thuộc, đột nhiên giật mình mở mắt ra. Cô còn tưởng rằng mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, mở mắt ra lại thấy trước mắt chính là người đàn ông mà cô không hề chuẩn bị tinh thần để đối mặt lần nữa, thân thể rõ ràng bị chấn động. Anh nhìn cô chăm chú, rõ ràng không phải bằng thái độ hung hăng nạt nộ, nhưng ngữ điệu lại không thể che giấu khí chất hơn người “Con ở đâu?” Anh nhìn từ trên xuống, đôi mắt sáng quắc làm cô cảm thấy như gai nhọn đâm vào sống lưng, cô biết chỉ cần cô để lộ chút sợ hãi thì anh ta nhất định sẽ nhìn thấu tâm tư cô. Vì vậy, cô bình tĩnh hướng mắt nhìn lên “Tôi không hiểu anh nói gì?” Anh ta thấp giọng nói gần như cảnh cáo “Hạ Tử Du, đừng mong lừa gạt được tôi.” Cô biết nói dối anh ta cũng vô dụng, cho nên cô định im lặng không nói gì thêm. Lúc này, vừa làm thủ tục xuất viện xong, viện trưởng Trần đi vào phòng bệnh, vui mừng nói “Hạ Tử Du, thì ra có người đã trả viện phí cho con…”