Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký
Chương 7
"Tả Phạm Y!"
Phạm Y còn chưa hết kinh ngạc, tiếng quát của Mộ Duy Dung đã vang lên, Phạm Y hoảng sợ đến sững sợ còn chưa tới kịp ấn số đã làm rơi điện thoại.
Sư tử nổi giận!
Phạm Y hít thật sâu, lại thở hắt ra một hơi, lúc này mới chậm rãi rời tầm mắt về phía đằng kia của tấm kính bảo hiểm, cách tấm thủy tinh hơi mờ, Mộ Duy Dung đang bốc hỏa nhìn cô bằng ánh mắt đủ để đốt cháy người khác, cô hoảng sợ vội vàng thu hồi tầm mắt lại.
Xong rồi, không phải sư tử nổi giận, mà ma quỷ nổi đóa, còn kinh khủng hơn sư tử gấp mười lần! Phạm Y thầm nghĩ.
Thấy cô không nhúc nhích, tiếng quát tháo lại vang lên, giọng cực lớn đến mức thủy tinh cũng hơi rung.
"Cô vẫn còn ở bên ngoài làm gì!?"
Chưa kịp trấn an trái tim hoảng sợ đập thình thịch, Phạm Y vội vàng đẩy cánh cửa phòng thư ký ra, mỗi bước đi đều lẩm nhẩm A Di Đà Phật trong lòng.
"Tôi là sư tử hay là cọp?" Mộ Duy Dung xanh mặt hỏi. Không lên tiếng tiếp lời, Phạm Y lặng lẽ đáp trả trong lòng: Đều không phải, là ma quỷ còn đáng sợ hơn chúng.
"Tôi đang nói với cô đấy!" Không đếm xỉa đến sắc mặt cứng ngắc trắng bệch của cô, Mộ Duy Dung lại nổi đóa, tiếng gầm còn lớn hơn.
Phạm Y liếc nhìn anh, hít sâu một hơi. "Tôi không hiểu tổng giám đốc đang tức giận điều gì?" Chìa đầu ra một đao, rụt đầu vào một đao, tóm lại đều phải chết, vậy thì phải chết có tôn nghiêm chút.
"Tại sao lại nhờ người khác đưa cà phê vào?" Nếu như nhớ không lầm, anh ra lệnh cho cô.
"Bởi vì lúc ấy tôi đang bận."
Cô nói hợp tình hợp lý, giọng điệu lại có vẻ yếu ớt, nghe làm người ta cảm thấy hình như cô hơi chột dạ, nhưng quan trọng là cô không nói láo, chẳng qua vội vàng trao đổi công việc với Tiêu Mai thôi.
"Bận?" Mộ Duy Dung khẽ nhíu mày.
Vì để tránh cho cô lại dùng giọng nói lần trước để nói chuyện với khách hàng, anh liền gọi cho phòng tổng đài trực điện giao phó chuyển tất cả cuộc gọi nghi ngờ chuyện Cạnh Thiên đổi tổng giám đốc đến thẳng phòng làm việc để anh xử lý.
"Vâng." Cô gật đầu.
“Bận cái gì?" Đáng chết, tốt nhất đừng để anh phát hiện ra cô lừa anh.
"Bận xếp lịch hẹn với nhiếp ảnh gia."
Nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sáng ngời lộ vẻ nghiêm khắc. "Đây không phải là việc của phòng nghiệp vụ sao?" Muốn lừa anh hả? Còn lâu đi. Haiz, nào ngờ mới có mấy ngày anh cũng đã hiểu rõ việc kinh doanh của công ty như thế? Sai lầm rồi! Phạm Y âm thầm kêu khổ trong lòng.
Cô "Ừm…. à" cả buổi mà vẫn không tìm ra câu trả lời nào thích hợp.
Ánh mắt của anh lộ ra vẻ quỷ quyệt, lời nói nguy hiểm. "Hình như cô quá rảnh rỗi." Rảnh rỗi đến nỗi chuyện của phòng nghiệp vụ cũng ôm vào.
Cô lắc đầu rồi lại lắc đầu. "Không có." Trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Haiz, tự gây chuyện không thể sống!
Biện bạch không có hiệu quả, Mộ Duy Dung xoay người, lấy bộ hồ sơ cũ từ trong tủ hồ sơ ra, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Cô đã rảnh rỗi có thời gian nhúng tay vào công việc của phòng nghiệp vụ như vậy, hôm nay cô xếp lại tài liệu trong tủ hồ sơ đi, sáng mai tôi cần."
"Ngày mai!?" Cô lườm anh ta, không dám tin nhìn đống hồ sơ như núi trước mắt.
Trời ạ! Rõ ràng dùng việc công để báo thù riêng.
Phạm Y khóc không ra nước mắt, chỉ vì cô nhờ Tiêu Mai đưa ly cà phê thôi mà chất cho cô nhiều việc như vậy, còn chỉ rõ ngày mai, tức là muốn cô hôm nay phải chong đèn qua đêm chứ sao.
"Có vấn đề gì sao?" Mộ Duy Dung lười biếng ngước mắt lên, hờ hững hỏi.
"Không có." Phạm Y bất đắc dĩ lắc đầu.
Ôm một đống tài liệu giống như tòa núi, Phạm Y càng dọn dẹp càng mệt mỏi, cô nhớ những ngày làm việc với Vi Vân, thỉnh thoảng Sở Tịnh còn có thể phát huy tính khôi hài thiên phú của cô, mang niềm vui cho mọi người.
Than ôi, anh Vi Vân, chị Sở Tịnh, hai người mau trở lại đi! Cô thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Bận rộn, bận rộn, ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím từ lúc bắt đầu phát ra âm thanh như nhạc phổ, đến cuối cùng mệt mỏi chỉ còn tiếng khẽ khàng. Điệu nhạc này thiếu sự trầm bổng của sự vui vẻ, đơn điệu, mà thời gian kết thúc hình như vẫn sẽ còn rất lâu.
Từ lúc bắt đầu, Phạm Y mỗi lần đánh một chữ đều thầm mắng Mộ Duy Dung mấy tiếng, đến cuối cùng cô thật sự không còn hơi sức mắng chửi người nữa, không thể không dồn sức mắng chửi người để hoàn thành công việc, cô tiếp tục cố gắng hoàn thành công việc chưa hoàn thành.
Phòng tổng giám đốc và phòng thư ký ở lầu cao nhất của Cạnh Thiên, thang máy của tầng này độc lập, không nghe thấy tiếng đồng nghiệp tan sở nói tạm biệt, mà hôm nay bị Mộ Duy Dung giận dữ quát mắng thô bạo, Tiêu Mai hoảng sợ bỏ về phòng nghiệp vụ, ngay cả dũng khí gọi điện hỏi cô có tăng ca hay không cũng không có, cảm giác này làm cho Phạm Y thêm buồn nôn.
Bụng thỉnh thoảng truyền đến tiếng ùng ục làm giảm tiến độ công việc Phạm Y, thấy đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng, còn hơi đau bụng. Phạm Y biết nếu mình không ăn, e rằng cái dạ dày mãi mới được Sở Tịnh và má Vương chăm sóc tốt lên lại nhân cơ hội tác quái.
Thấy bên tay chỉ còn lại một ít hồ sơ, cảm xúc phấn chấn hơn chút.
Đứng lên, Phạm Y đi về phía phòng nước, tìm trong hộc tủ thứ có thể lấp đầy bụng, khi ánh mắt cô thấy mỳ ăn thì tâm trạng cô lại thấy phức tạp. Đây là thứ cô và Sở Tịnh thích ăn nhất.
Cô và Sở Tịnh giấu Vi Vân đi mua, bởi vì Vi Vân không thích Sở Tịnh ăn mỳ ăn liền không có dinh dưỡng này, nhưng Sở Tịnh lại thích ăn, vì vậy chỉ khi Vi Vân đi ra ngoài bàn việchai người mới có cơ hội thưởng thức. Nhưng mà niềm vui này giờ đã không còn.
Thiếu đi người yêu thích cùng thưởng thức, cộng thêm tình hình một mình làm thêm giờ, ăn mỳ chẳng cảm thấy thú vị như lúc ăn vụng trộm nữa.
Nhanh chóng ăn xong, rót ly cà phê, Phạm Y phẫn nộ trở lại bàn làm việc! Tiện tay lật giở đống hồ sợ vẫn chưa xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tính nhẩm thời gian hoàn thành.
Hỏng bét, nhanh nhất cũng phải hai giờ sáng mới làm xong!
Cô thở dài, tự hỏi mình: Làm thế nào đây, lúc đó phải về nhà thế nào?
Mấy ngày trước chìa khóa xe đã bị Mộ Duy Dung tịch thu rồi, cô phải bắt taxi về. Nói thật, bây giờ cô cũng không có can đảm đó. Dù có muốn hay không, tối nay cũng chỉ có thể ngủ tạm ở phòng nghỉ lúc đầu Vi Vân dành cho Sở Tịnh mỗi lần chị ấy ở công ty với anh, nhưng lại sợ chị ấy quá mệt mỏi mà nhờ công nhân trang hoàng.
Không còn cách nào khác, ai kêu cô ở Cạnh Thiên làm công ba năm, ở dưới sự bảo vệ quá độ của Vi Vân và Sở Tịnh, lá gan của cô là càng ngày càng nhỏ. Nhớ ngày còn đi học thì dù muộn thế nào, cô vẫn bắt xe từ thư viện về kí túc xá.
"Mặc kệ, công việc quan trọng hơn, Phạm Y cố gắng lên, cố gắng lên!" Uống một hớp cà phê, Phạm Y cao giọng động viên bản thân, ngay sau đó vùi đầu vào công việc.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khó khăn lắm cũng hoàn thành, sau khi nhập liệu hết đống hồ sơ, rốt cuộc có thể đóng máy tính khổ cực làm việc cùng cô tới hơn nửa đêm.
Phạm Y mệt mỏi vươn vai, lúc này mới nhặt túi đeo lên, đi vào phòng nghỉ chỉ cách phòng làm việc của Mộ Duy Dung một tấm vách. Kéo cổ áo ra, mùi mồ hôi bốc lên thật khiến cho người ta không dám khen tặng. Đã mệt gần chết, nhưng không tắm thì Phạm Y ngủ không yên, không thể làm gì khác hơn là vực lên chút hơi sức còn lại, tìm quần áo để thay trong ngăn tủ tìm.
Sau một lúc lâu, cô nản chí ngồi sụp dưới đất.
Sớm biết cô đã nghe lời Sở Tịnh, mang mấy bộ quần áo tới đây. Lần này tốt rồi, trong ngăn kéo ngoại trừ mấy bộ đồ công sở hai người mua khi đi dạo phố thì ngay cả một cái đồ lót thay cũng không có.
Làm thế nào đây? Phạm Y ảo não vuốt tóc.
Không có quần áo để thay, tắm xong chỉ có thể giặt sạch đồ lót trên người, lát nữa cũng chỉ có thể trần truồng đi ngủ. Phạm Y không có thói quen không mặc gì đi ngủ cau mày nghĩ ngợi, càng nghĩ càng ngượng ngùng.
Ngu à, Tả Phạm Y. Tắm trước đã, ngủ quan trọng hơn, cùng lắm thì đem đồ lót giặt sạch đi hơ trước máy lạnh, điều chỉnh tốc độ gió lớn một chút, như vậy có lẽ không đến mấy giờ là có thể hong khô quần áo ướt. Mà mình chỉ cần rời giường mặc quần áo tử tế trước giờ Mộ Duy Dung đi làm, sẽ không cần lo lắng nữa.
Nhưng nếu như không kịp thì sao? Nghĩ đến cảm giác mặc quần áo ướt sũng lên người, đó cũng không phải là chuyện thoải mái. Nghĩ tớinghĩ lui, Phạm Y không nhịn được bật cười, cười mình lo ngại, cười mình tự tìm phiền não. Tiếp theo, cô dùng tốc độ nhanh nhất tắm xong, thân thể xem đã phát ra tín hiệu mệt mỏi, chôn người trong chăn ấm áp.
Ừ, không có mặc quần áo vùi người trong chăn thật ấm áp, thật đúng là thoải mái, khó trách người ngoại quốc thích ngủ trần truồng. Nghĩ miên man, không bao lâu giấc ngủ đã tìm tới, dẫn cô chìm trong giấc mộng.
Xem xong báo cáo công việc liên quan đến Cạnh Thiên, trong đầu Mộ Duy Dung chợt thoáng qua bóng dáng của Phạm Y. Chẳng lẽ cô vẫn còn ở làm thêm giờ ở công ty?
Biết hành động và lời nói của mình ngày hôm nay cũng hơi vô lý, càng không nên vì một ly cà phê mà trừng phạt cô, thái độ này thật sự trái với cách đối nhân xử thế của anh, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ mập mờ giữa cô và Vi Vân, anh không thể dập tắt được ngọn lửa trong lòng.
Anh cười nhạt. "Mộ Duy Dung, mày đang làm gì vậy? Cứ như thằng nhóc chưa trải sự đời.
Cầm điện thoại lên, lúc này Mộ Duy Dung mới phát giác một sơ sót rất nghiêm trọng: mình không có số điện thoại của Phạm Y.
Kể từ lần đụng phải Phạm Y, Duy Dung phát giác mình trở nên vô lý, đồng thời cũng nóng nảy dễ giận hơn. Tóm lại, chỉ cần dính đến cô, sự bình tĩnh của anh liền tự động bay mất, cô gái này thật đúng là khắc anh từ nhỏ!
Duy Dung cười nhạt cho sự khác thường và sơ sót của mình.
Lúc này thật thảm, không biết điện thoại của cô, không biết cô ở đâu, làm sao liên lạc với cô, biết cô có về nhà bình an hay không?
Duy Dung không yên tâm vì Phạm Y. Cho rằng quân tử nên giữ lời, nhất ngôn cửu đỉnh, ban đầu Vi Vân đã giao cô cho anh, như vậy anh cũng chưa có lý do nuốt lời, lo nghĩ cho an nguy của cô.
Không còn cách nào khác, xem ra chỉ có đi một chuyến đến công ty, xem xem cô đã về nhà chưa. Nhìn đồng hồ, Duy Dung thở dài. May là nhà anh cách Cạnh Thiên không xa, cộng thêm đêm khuya xe ít, cũng chỉ cần hai mươi phút là đến nơi.
Cầm chìa khóa xe lên, anh vội vã rời nhà. Mười mấy phút sau, xe lái vào bãi đỗ xe ngầm của Cạnh Thiên, vào thang máy riêng của tổng giám đốc, chỉ trong nháy mắt thang máy đã tới. Bước ra khỏi thang máy, Duy Dung phát hiện cả tầng lầu chỉ đèn trên vách còn sáng, mà phòng làm việc yên tĩnh không có bóng dáng Phạm Y. Đi tới chỗ ngồi Phạm Y, trên mặt bàn dọn dẹp gọn ghẽ, không còn thấy đống hồ sơ nhiều như núi đó nữa.
Xoay người lại, đang định rời đi thì anh đột nhiên phát hiện phòng nghỉ truyền ra tiếng vang rất nhỏ.
Có trộm? Duy Dung lạnh lùng quét mắt về phía tiếng động, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, "Hừ! Coi như tên trộm này xui xẻo, không trộm ở đâu lại ‘động thổ trên đầu thái tuế’." Dừng bước, anh đi về phòng nghỉ. Cửa khóa trái, Duy Dung lấy chìa khóa mở ra, chẳng qua khi anh kéo cửa ra, không khí cực kỳ lạnh lẽo ập đến.
Đáng chết, tên trộm này không phải là người tuyết tới từ Bắc Cực chứ? Thay đổi nhiệt độ đột ngột khiến anh không khỏi run cả người, thuận tay tắt điều hòa.
Xuyên qua ánh đèn mờ ảo quét mắt cả phòng nghỉ, ngoài cái gối rơi xuống sàn, khả nghi nhất cũng chỉ còn lại cái đống vo tròn trong chăn bông kia. Nhưng thân phận của kẻ khả nghi này lập tức được tiết lộ bằng áo lót vắt trên ghế.
Là cô?
Mộ Duy Dung đi về phía chăn bông, khi đang định đưa tay kéo chăn bông ra thì Phạm Y cuộn mình trong chăn đá văng chăn ra theo bản năng, ngay sau đó trước mắt Mộ Duy Dung là thân người không mảnh vải che thân.
Nếu như nói động tác này là cố ý dẫn dụ anh, như vậy cô đã thành công, lúc này cô đã chọc cho anh trào dâng dục vọng, nhưng anh vẫn còn trong phạm vi khống chế. Duy Dung đi tới gần phía cô, ngồi xuống bên mép giường, nghiêng người kề sát vào cô, ánh mắt rơi xuống nốt ruồi đỏ giữa hai bầu ngực của Phạm Y, màu đỏ giống hệt trong trí nhớ của anh. Đúng thật là ba năm trước Phạm Y đã từng trải qua tình một đêm với anh, hôm sau anh đi làm về đã biến mất.
Anh không nhận lầm người, nhưng anh không biết tại sao cô lại phủ nhận, chẳng lẽ cô thật sự đã quên sạch chuyện đêm đó? Vốn tưởng rằng trí nhớ đã quên lãng lại được khơi gợi, buổi đêm diệu kỳ đó sôi trào trong đầu Duy Dung.
Anh tuyệt đối không ngờ rằng khi thấy thân thể này lần nữa anh lại lo sợ, bỗng chốc hít sâu một hơi.
Ba năm trước đây, thân thể cô đã tạo lực hấp dẫn trí mạng với anh, cho anh khoảng thời gian đẹp, mỗi khi lái xe về nhà qua con đường kia thì ánh mắt đều sẽ lơ đãng nhìn nơi gặp cô lần đầu. Nhưng cô lại biến mất như làn khói, dù anh truy tìm tung tích bao nhiêu lần vẫn mờ mịt không dấu vết.
Ba năm sau gặp lại cô, gương mặt xinh đẹp gợi lên trí nhớ đã mơ hồ trong anh, tiếc rằng cô lại phủ nhận khiến anh cảm thấy suy sụp; quan hệ mập mờ giữa cô và Vi Vân khiến anh cảm thấy tức giận, vậy mà thân thể này vẫn dễ dàng làm trái tim anh rung động.
Anh lại nhớ lại cảm giác dưới bàn tay ngày hôm nay cũng gợi nhớ lại rung động trong anh, lại nghĩ tới khát vọng thiêu đốt trong lòng muốn được mây mưa với cô, "Nóng quá......."
Một tiếng ưm kháng nghị như có như không, động tác đá vô tâm của Phạm Y làm phần chăn còn trên người cũng rớt xuống giường.
Duy Dung thở dài, lời nói ẩn chứa yêu thương cưng chiều: "Nè, tướng ngủ của cô xấu thật đấy." Nhặt chăn từ dưới đất lên, để sang một bên, tay của anh lau mặt của cô, cảm giác trên đầu ngón tay vẫn kỳ lạ đến thế.
"Nóng, nóng quá......." Đưa cái lưỡi hồng liếm vành môi khô, nói lời mê sảng không rõ ràng.
Kỳ quái, sao nhiệt độ lại lên cao như vậy? Không phải điều hòa hỏng chứ? Ngày mai phải gọi điện cho bộ phận sửa chữa. Trong hỗn loạn, ý niệm thoáng qua khiến đầu óc Phạm Y nóng ran, nhưng cô không tỉnh táo được bao lâu đã bị mệt mỏi đánh gục.
Cử chỉ vô tình của Phạm Y trêu đùa dục vọng phái nam của Duy Dung, nhưng mà người mệt mỏi ngủ say giấc như cô hoàn toàn không biết bên cạnh mình có người. Mà tròng mắt đen của anh đang nhìn chằm chằm vào cô, lướt dọc theo làn da trên người cô. "Cô gái đáng ghét này!" Khẽ rủa một tiếng, trên trán Duy Dung lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, vì để tránh tiết mục trình diễn hổ đói vồ dê, Mộ Duy Dung vội vàng bật điều hòa lên.
Trong giấc mộng, Phạm Y nhíu mày, vung tay thế nào cũng không đuổi đi được thứ quỷ quái không ngừng dao động trên người cô, vì vậy cô chậm rãi mở mắt ra. Khi cô đôi mắt đen tỉnh táo của cô chạm phải ánh mắt kia thì cả người cô cứng đờ, ngay sau đó hoảng hốt.
"Anh......." Còn chưa nói hết lời nói, lập tức đổi thành tiếng kêu sợ hãi, "A......." Anh ta....... Sao anh ta lại xuất hiện ở đây vậy? Anh ta vừa vào bằng cách nào? Cô nhớ có khóa cửa mà!
Theo tầm mắt của anh, Phạm Y phát hiện một sự thật hận không thể chết đi cho xong, cô không mặc quần áo! Thê thảm hơn chính là -- Hình như cô cũng không có đắp chăn! Điều càng làm cho người ta khó thừa nhận vẫn còn ở phía sau -- Anh ta, anh ta....... Xong rồi! Cô bị nhìn hết sạch rồi!
Chuyện ngày hôm nay đã đủ xấu hổ rồi, không ngờ vào lúc này còn xấu hổ hơn nữa, chẳng lẽ ông trời thật sự định tuyệt đường sống của cô sao!?
Trời ạ! Ai tới đánh cô bất tỉnh đi. A.......Cô không muốn sống nữa!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
99 chương
25 chương
123 chương
30 chương
30 chương
103 chương