Bé Đáng Yêu: “….” Tui vẫn có thể nghe hiểu bốn chữ cuối cùng này. Tổng Giám Đốc niệm chú xong, một cái đồng hồ nổi tiếng xa xỉ nặng nề rơi xuống mắt trận. Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh khổng lồ ập tới, nguồn sức mạnh kia lôi kéo Bé Đáng Yêu, đưa hồn phách cậu về phía tượng đất kia… Lúc Bé Đáng Yêu mở mắt ra, phát hiện mình đã sống. Nói đến cũng lạ, tượng đất vốn chỉ là tượng đất, nặn ra Bé Đáng Yêu cũng toàn bộ là bùn đất màu vàng. Nhưng linh hồn Bé Đáng Yêu tiến vào, quanh thân nó phát ra ánh sáng, chờ khi tia sáng tắt đi, tượng đất đã biến thành một người sống sờ sờ. Không sai, đây chính là sức mạnh của thuật Tạo người. Bên trong sẽ tự động sản sinh ra đại não mạch máu xương cốt cùng với trực tràng vân vân… Vô cùng thần kỳ. Bé Đáng Yêu giật giật thân thể, phát hiện mình thật sự đã sống lại. Bé Đáng Yêu khiếp sợ đến câm nín. Người đã từng chết một lần, càng hiểu rõ sinh mạng đáng quý như thế nào. Bé Đáng Yêu kích động đến suýt khóc. Tổng Giám Đốc cũng rất kích động, anh tiến lên một bước, ôm chặt lấy Bé Đáng Yêu, ôm vô cùng chặt, tựa như hận không thể khảm người ta vào cơ thể mình. Bé Đáng Yêu cảm giác shi của mình sắp bị ghìm đến phọt ra. Bé Đáng Yêu: “Nhẹ một chút…” Tổng Giám Đốc thoáng buông ra một chút, thâm tình nói: “Cục cưng, rốt cuộc em cũng trở về.” Nói xong, Tổng Giám Đốc cúi đầu xuống, muốn hôn. Thời khắc trùng phùng kích động lòng người như vậy, hơn nữa còn là người yêu, theo lý thuyết nhất định là muốn điên cuồng hôn môi, đây không phải là tật xấu. Nhưng mà vấn đề là…. Bé Đáng Yêu đã không muốn được anh hôn! Bé Đáng Yêu cảm thấy chính mình hình như không thể nào yêu Tổng Giám Đốc nữa! Hiện tại Bé Đáng Yêu sâu sắc nghi ngờ rằng liệu có phải Tổng Giám Đốc bỏ bùa cho mình không! Bé Đáng Yêu nhạy bén nghiêng đầu sang trái, né tránh cái hôn này, nói lảng đi: “X tổng, thật sự tôi rất cảm ơn ngài, sao ngài lại có phép thuật?” Tổng Giám Đốc một nụ hôn thất bại, trên mặt có sự mất hứng nhàn nhạt, nhưng trước tiên vẫn giải thích: “Thật ra anh là truyền nhân đời thứ hai mươi ba của đạo thuật Mao Sơn.” Nói xong, lại cúi đầu muốn hôn. Bé Đáng Yêu lại linh hoạt nghiêng đầu sang phải, tiếp tục đổi chủ đề: “Ngài là đạo sĩ Mao Sơn? Làm sao có khả năng! Không phải ngài tốt nghiệp ở học viện thương mại Allison sao? Không phải sau khi tốt nghiệp là tiến vào công tác ở tập đoàn XX ư?” Tổng Giám Đốc lại hôn thất bại, mất hứng trên mặt khá rõ ràng, nhưng vẫn giải thích: “Sau khi học thành ở Mao Sơn, anh xuống núi rồi đến học ở Học viện thương mại Allison, giấc mộng của anh là theo thương nghiệp.” Tổng Giám Đốc: “Hiện nay rất nhiều người làm không đúng chuyên ngành, rất bình thường.” Bé Đáng Yêu: “……” Nhưng mà cái này cũng quá mức không đúng chuyên ngành đi!? Nói xong, lần thứ ba cúi đầu muốn hôn. Bé Đáng Yêu dẻo dai ngửa ra sau, lần thứ ba tránh khỏi miệng Tổng Giám Đốc, tiếp tục khó xử trò chuyện: “Vậy ngài thật lợi hại, coi như là có hai bằng rồi.” Tổng Giám Đốc lần thứ ba hôn thất bại, vô cùng mất hứng: “Mau đến đây chồng hôn cái nào.” Bé Đáng Yêu che miệng: “Không.” Tổng Giám Đốc đầy mặt bi thương: “Anh vừa mới cứu mạng em, em lại báo đáp anh vậy đấy.” Bé Đáng Yêu cũng rất áy náy, nhưng không thích chính là không thích. Bé Đáng Yêu đề nghị: “Tôi vô cùng cảm kích ngài, vô cùng muốn báo đáp. Hay là vậy đi, tôi tiếp tục làm trợ lý cho ngài nhưng không cần lương được không? Ngài chỉ cần cho tôi bữa cơm để không chết đói là được rồi.” Tổng Giám Đốc: “Có ý gì?” Bé Đáng Yêu nhỏ giọng: “Tôi muốn chia tay…” Tổng Giám Đốc: “Không thích anh?” Bé Đáng Yêu gật gật đầu. Tổng Giám Đốc đầy mặt bình tĩnh mọi chuyện đã trong dự liệu. Bé Đáng Yêu: “Tôi mạo muội hỏi ngài một câu, ngài… Có phải ngài bỏ bùa cho tôi không?” Tổng Giám Đốc mặt tối sầm, vẻ mặt rất không vui: “Sao có khả năng đấy.” Bé Đáng Yêu vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi…” Tổng Giám Đốc: “Cái anh là gọi là thuật Hoa đào.” Bé Đáng Yêu yếu ớt hỏi: “….Khác nhau ở đâu?” Tổng Giám Đốc đầy mặt chính khí lẫm liệt: “Bỏ bùa là tà môn ma đạo, đạo thuật Ma Sơn nhà anh là chính thống!” Bé Đáng Yêu truy hỏi: “….Vậy, hiệu quả thực tế khác nhau chỗ nào?” Tổng Giám Đốc: “Không có.” Bé Đáng Yêu: “…..” Tổng Giám Đốc bóp cổ tay thở dài: “Hiệu quả của thuật Hoa đào có hạn, giờ thời hạn đã đến, hiệu quả đã biến mất rồi.” Bé Đáng Yêu vô cùng tức giận. Làm phép ép buộc mình thích đối phương gì chứ, loại chuyện quá đáng như vậy chẳng lẽ không đáng để vô cùng dùng sức để tức giận ư? Tổng Giám Đốc dỗ dành: “Cục cưng đừng giận, anh làm như vậy đều bởi vì yêu em.” Bé Đáng Yêu: “Vậy anh không thể theo đuổi tôi một chút sao, nhất định phải làm những thứ này.” Tổng Giám Đốc: “Nhưng bọn anh là tổng giám đốc, đều là muốn cưỡng đoạt.” Tổng Giám Đốc nghiêm túc giải thích: “Anh là thuộc loại vừa khéo đoạt lấy.” Bé Đáng Yêu tránh khỏi cái ôm của Tổng Giám Đốc, quay đầu bước đi. Tổng Giám Đốc: “Em muốn đi đâu?” Bé Đáng Yêu thở phì phò: “Không nói cho anh, chúng ta đã chia tay rồi.” Tổng Giám Đốc vẻ mặt thực hưng phấn: “Nhưng mà em còn chưa mặc quần áo kìa.” Bé Đáng Yêu đang trần truồng: “…..” Tổng Giám Đốc xoa xoa tay: “Anh đi lấy quần áo cho em mặc, he he.” Bé Đáng Yêu cảnh giác nhắc nhở: “Tôi muốn quần áo bình thường.” Tổng Giám Đốc đầy mặt thất vọng: “À.” Tổng Giám Đốc lấy ra quần áo bình thường đã chuẩn bị từ trước. Lại khóc thầm thu hồi những quần áo không bình thường kia đi. Bé Đáng Yêu mặc quần áo vào, lần thứ hai quay đầu bước đi. Tổng Giám Đốc lần thứ hai hỏi: “Em muốn đi đâu?” Bé Đáng Yêu thở phì phò nhắc lại: “Không nói cho anh, chúng ta đã chia ay rồi.” Tổng Giám Đốc đầy mặt thống khổ: “Tuyệt tình vậy sao?” Bé Đáng Yêu: “Hừ.” Tổng Giám Đốc thở dài, quay người đi đến trước tủ lạnh ở tầng hầm. Bé Đáng Yêu một là tò mò, hai là sợ Tổng Giám Đốc lại làm chuyện gì, liền đi theo. Tổng Giám Đốc lấy ra một chai Nông X Sơn Tuyền trong ngăn lạnh. Nhưng mà trong bình lại là một loại chất lỏng màu hồng nhạt. Tổng Giám Đốc vặn nắp chai, kề miệng chai sát miệng mình. Bé Đáng Yêu có loại dự cảm không tốt: “Đó là cái gì?” Tổng Giám Đốc cầm cái chai, tà mị nở nụ cười: “Đây là nước thi thuật được chế từ hỗn hợp giữa tro bùa và hoa đào em tự tay nhặt vào mùa xuân tháng ba hút đầy nhân khí.” Đại Tổng Giám Đốc, Đại Tổng Giám Đốc, pháp lực vô biên! Bé Đáng Yêu: “….” Mượn chai Nông X Sơn Tuyền để đánh lừa, lừa đấy cũng quá tuỳ tiện rồi biết không! Tổng Giám Đốc dương dương đắc ý phổ biến mê tín phong kiến: “Anh chỉ cần nhẹ nhàng hớp một ngụm là có thể khiến em lại thích anh lần nữa, lượng nước trong bình này đủ để em thích anh mấy năm rồi…” Ra hay vào, nói muốn lừa gạt là lừa gạt. Lời còn chưa dứt, Bé Đáng Yêu giơ tay, bịch một cái đánh rơi cái chai xuống đất, nước hoa đào đổ toàn bộ. Tổng Giám Đốc ôm mặt kiểu Edward Munch*: “A a a a a!” *Tranh Tiếng thét: Một bức tranh nổi tiếng của hoạ sĩ Edward Munch <img alt="tieesg théi" src="https://static./chapter-image/tong-giam-doc-va-be-dang-yeu/tieesg-thc3a9i.jpg" data-pagespeed-url-hash=979576634 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Bé Đáng Yêu phẫn nộ: “Uống uống uống! Tôi cho anh uống này! Tổng Giám Đốc vẫn tiếp tục ôm mặt kiểu Edward Munch: “A a a a a!” Bé Đáng Yêu: “Câm miệng!” Tổng Giám Đốc lâm vào trầm mặc. Bé Đáng Yêu đã không thể lại đi nhặt hoa đào cho anh, mà thuật Hoa đào nhất định phải có hoa đào do người mình thích tự tay nhặt mới có công hiệu. Bé Đáng Yêu lần thứ ba quay đầu: “Tôi đi đây.” Đôi ngươi Tổng Giám Đốc chuyển nhẹ, sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói: “Anh khuyên em không nên rời anh trong vòng mười mét.” Bé Đáng Yêu: “Tại sao?” Tổng Giám Đốc: “Trong quá trình chế tạo ra thân thể em, anh đã nhỏ vào mấy giọt máu. Chúng là để nối liền U Minh và dương gian, muốn phép thuật thành công không nhỏ vào cũng được, nhưng sau khi nhỏ vào sẽ có hạn chế.” Bé Đáng Yêu có loại dự cảm không tốt: “Hạn chế gì? Tổng Giám Đốc nghiêm trang chững chạc đe doạ: “Em và anh đã là máu thịt liên kết, một khi em rời ra anh mười mét, loại liên kết này cũng sẽ bị chặt đứt. Em sẽ hồn về trời, xác xuống đất, hơn nữa còn không bao giờ có thể sống lại nữa.” Bé Đáng Yêu nuốt nước miếng đánh ực: “Không phải là anh vì muốn để tôi bên cạnh mình nên mới cố ý làm tôi sợ đấy chứ? Tổng Giám Đốc: “Không phải.” Bé Đáng Yêu: “…..” Tổng Giám Đốc: “Không tin em cứ thử đi.” Bé Đáng Yêu hắc hoá gào thét: “Vất vả lắm mới sống lại được tôi muốn thử làm quái gì!!!” Tổng Giám Đốc uy nghiêm: “Vậy còn không ngoan ngoãn ở cạnh anh trong vòng mười mét đi?” Tổng Giám Đốc: “Em muốn đi đâu, anh đi cùng em.” Bé Đáng Yêu: “Tôi muốn về thăm bố mẹ tôi, nói cho họ biết mình vẫn còn sống.” Tổng Giám Đốc: “Được.” Nên Tổng Giám Đốc cứ vậy về gặp gia trưởng của Bé Đáng Yêu.