Tổng giám đốc tuyệt tình
Chương 7
Hạ Dĩnh mang theo tâm trạng lo lắng không yên, sốt ruột không thôi, khổ sở ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi tin tức của mẹ.
“Kể từ sau khi mẹ được đưa phòng cấp cứu, Hạ Dĩnh vẫn cứ như pho tượng vậy, vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia!”
“Bác gái sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng!”
Táp Nhĩ đứng trước mặt cô, chặn lại sự rối loạn như cái gai trong lòng cô, tựa như thay cô che chắn tất cả lo lắng sợ hãi.
“Ừm…” Hạ Dĩnh đè nén nước mắt cả một đêm, cuối cùng lại ở trong giọng nói nhẹ nhàng an ủi của Táp Nhĩ, mà trút ra ngoài.
Táp Nhĩ vừa lau mặt cho cô, vừa an ủi cô: “Không có gì đâu, đừng khóc, nước mắt của em sẽ khiến tôi đau lòng.”
Nghe vậy, lòng Hạ Dĩnh không ngừng cuồng loạn, tay của cô cũng bởi vì lời nói tràn đầy thương tiếc của Táp Nhĩ mà run rẫy!
Hắn không thật lòng!
Hạ Dĩnh ngước đôi mắt đẫm lệ lên, ngưng mắt nhìn Táp Nhĩ, cố gắn từ trong đôi con ngươi thâm thúy kia, tìm ra một chút ‘hư tình giả ý’, hay là sự vui đùa cũng được, nhưng ngoại trừ tràn đầy nhu tình ra, không có gì cả.
Không…đừng! Hạ Dĩnh hoảng hốt dời mắt, chợt đẩy Táp Nhĩ ra, ôm thật chặt lấy chính mình.
Đừng ở lúc cô yếu ớt nhất, đến chiếm lấy trái tim cô, lòng của cô sớm đã vô lực chống đỡ, chỉ có cô vẫn không đủ thành thực để đối mặt với chình mình, bởi vì cô sợ một khi mở rộng lòng mình, cô sẽ đắm chìm trong chiếc lưới tình do hắn dệt ra, không thể tự thoát ra được. Mà cô biết rõ chiếc lưới tình đầy cạm bậy giả dối kia, chỉ cần cô sa vào một lần, sẽ lập tức vui vẻ quên mình nhảy xuống, cuối cùng chịu tổn thương chính là thân thể cô, chịu đau xót là lòng cô, cô thua không dậy nổi.
“Đừng kháng cự tôi vào lúc này.” Táp Nhĩ kéo người Hạ Dĩnh vào trong lòng: “Để tôi chia sẻ tất cả lo lắng sợ hãi của em.”
Ở trên đường đến bệnh viện, Hạ Dĩnh như người mất hồn, làm hắn nhìn rất đau lòng,rất không muốn.
Bờ vai gầy yếu như vậy, làm sao chịu đựng được những gánh nặng như vậy?
Cô không chỉ gợi lên hứng thú của hắn, loại hứng thú này bây giờ còn biến chất, trỡ thành một hạt giống tình yêu, mọc rễ, nảy mầm ở trong lòng hắn, khiến hắn muốn cẩn thận che chở bụi cậy nhìn có vẻ kiên cường này, thực ra là ‘ái mầm’ yếu đuối.
Cái ôm của Táp Nhĩ ấm áp làm sao, khiến cô không muốn giẫy giụa nữa rồi…
Trước kia, cô vẫn luôn nghĩ, có thể dựa vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp, không biết có cảm giác gì?
Lúc này cô biết, cảm giác ấm áp đó tựa như được quay về nơi thuộc về mình, hơn nữa làm sao cũng không nỡ rời đi.
Dù cho biết kết quả trầm luân, sẽ khiến cô đi đến hủy diệt, nhưng cô vẫn quyết định quý trọng sự ngọt ngào không biết lúc nào sẽ kết thúc này.
Cảm thấy người trong lòng không giẫy giụa nữa, thậm chí còn vòng tay lên cổ hắn đáp lại thâm tình của hắn, Táp Nhĩ vui mừng không thôi!
Hắn hơi kéo ra chút khoảng cách của hai bên, dịu dàng lướt qua gò má cô, thâm tình nhìn gương mặt tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp của cô, sau đó, lại thả nhựng nụ hôn vụn vặt mà dịu dàng xuống gương mặt tái nhợt của cô.
Hắn muốn dùng nụ hôn, hôn đến những giọt nước mắt chưa khô trên gò má cô. Cũng cần phải dùng nụ hôn, để cô cảm nhận được sự thật lòng của hắn.
Tia nắng ban mai chiếu rọi khắp nơi, Hạ Dĩnh vẫn ở ngoài phòng cấp cứu chờ đợi tin tốt lành xuất hiện, nhưng khi rút vào trong lòng ngực ấm áp của Táp Nhĩ, cô không hề cô đơn bất lực nữa rồi.
—–@@@—-
“Mẹ….mẹ, mẹ có thấy chỗ nào không thoải mái không? Mẹ dừng dọa con sợ!”
Vừa thấy mẹ tỉnh lại, hốc mắt Hạ Dĩnh lại lần nữa tràn đầy nước mắt, mọi sự lo lắng bất an cũng theo nước mắt chảy ra mà dần dần biến mất.
Từ khoảnh khắc mẹ té xíu, sự lo lắng của Hạ Dĩnh liền liên tục chồng chồng chất chất, cho tới lúc này, nhìn thấy mẹ mở hai mắt ra, trái tim treo lơ lửng giữa không trung, mới tạm thời an tâm mà hạ xuống.
“Bây giờ mẹ tốt hơn nhiều…thực xin lỗi, dọa con rồi…” La Lam dùng giọng nói yếu ớt an ủi con gái.
“Ở trên thế giới này, con chỉ có mình mẹ là người thân, con tuyệt đối không cho phép mẹ rời khỏi con!”
Vì không muốn lại đón nhận một lần hoảng hốt nữa, Hạ Dĩnh ngang ngược yêu cầu mẹ.
“Được….mẹ đáp ứng con, không có sự ‘phê chuẩn’ của con gái bảo bối…mẹ, mẹ…cũng không đi đâu hết…..đừng khóc,….cười một cái.” Nhìn thấy con gái sống dựa vào nhau khóc đến ‘ruột gan đứt đoạn’, trong lòng La Lam dâng lên trăm điều không nỡ.
“Ừm…” Hạ Dĩnh lau nước mắt trên mặt, khóe môi con lên.
Nhìn mẹ lúc nói chuyện vẫn thở phì phó, lại miễn cưỡng chống đỡ mí mắt, Hạ Dĩnh không đành.
“Mẹ, bác sĩ muốn mẹ nghĩ ngơi nhiều, cho nên bây giờ con không nhao nhao với mẹ, nằm ở chỗ này, cũng không đi đâu, nhưng mẹ phải đáp ứng với con, thân thể nhất định phải mau chóng khỏe lại, được không?”
“Ừm…mẹ đáp ứng con.” La Lam dùng giọng nhỏ như tiếng mũi kêu nói xong, mí mắt mệt mỏi cuối cùng cũng khép lại, miệng vô thức lẩm bẩm nói: “Mẹ còn chưa thấy con mặc áo cưới, hơn nữa mẹ còn muốn mang tro cốt của cha con về Hoa Liên, Đài Loan, quê nhà của chúng ta an tang, những chuyện này mẹ vẫn chưa làm được, làm sao có thể ra đi được?”
La Lam nói xong, ý thức sớm đã trôi rất xa rất xa, bay qua lục địa Châu Mỹ, vượt qua Thái Bình Dương rộng lớn, di đến phía đông có núi xanh, phía tây có biển vây quanh trong thị trấn nhỏ giản dị, trong một căn nhà nhỏ ấm áp.
Hạ Dĩnh hoàn toàn không nói nên lời, bởi vì cô đã sớm bị lời nói này của mẹ làm cho sợ đến nổi mất bình tĩnh, trong lòng rối loạn!
Từng chữ từng câu mẹ đã nói, tựa như nhắn nhủ… di ngôn của bà!
Cô sắp mất đi người thân cô yêu nhất sao?
—–@@@—-
May mà kết quả báo cáo kiểm tra, mẹ đột nhiên té xỉu là vì bị cảm, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, là có thể bình phục rất nhanh.
Nhìn hai gò má của mẹ dần dần hồng hào, sự ngon miệng cũng ngày càng tốt, trái tim lơ lững giữa không trung của Hạ Dĩnh, rốt cuộc có thể hạ xuống.
“Hôm nay Táp Nhĩ sẽ đến chứ?”
Sau bữa cơm tối, La Lam ngồi trên giướng bệnh, hỏi Hạ Dĩnh đang thay bà gọt trái cây.
Từ khi bà nằm viện đến nay, mỗi buổi tối hết giờ làm Táp Nhĩ đều đến nhìn bà, thay vì nói nhìn bà, chẳng thà nói đến nhìn con gái bảo bối của bà chuẩn xác hơn.
Cũng may có hắn, bà mới có thể ở phòng bệnh cá nhân này.
“Sẽ! hôm nay công ty tương đối bận một chút, anh ta nói sẽ đến muộn một chút.”
Vừa nhắc đến Táp Nhĩ, gương mặt Hạ Dĩnh lặng lẽ hiện lên vẻ thẹn thùng sa vào bể tình.
Mấy ngày nay cô cũng được Táp Nhĩ an ủi, mới có thể chống chọi vượt qua.
“Nói cho mẹ, không phải là con yêu Táp Nhĩ rồi chứ?” La Lam nhìn ra được, sự xuất hiện của Táp Nhĩ, làm cho con gái có rất nhiều thay đổi.
Cân nhắc nhiều lần, Hạ Dĩnh quyết định không lừa gạt mẹ, ngượng ngùng gật đầu, cô nhìn mẹ chân thành thẳng thắn xác thực tâm ý.
“Còn cậu ta? Táp Nhĩ cũng yêu con sao?” Hạnh phúc của con gái là việc khiến bà bận tâm nhất.
“Ừm!”
Hạ Dĩnh lại gật đầu, mặc dù cô không hề xác định được Táp Nhĩ đối với cô có thật lòng hay không, nhưng cô tình nguyện tin tưởng rằng khoảnh khắc ở bên ngoài phòng cấp cứu khi đó, hắn đối với cô là thật lòng, huống chi cô cũng không muốn để mẹ lo lắng vì cô.
“Vậy là tốt rồi…vậy là tốt rồi, nhìn thấy con tìm được người yêu con, mà con cũng yêu người ta, là chuyện mẹ vui nhất, nếu có thể nhìn thấy con mặc váy trắng, vậy mẹ thật sự…yên tâm.” Chỉ sợ rằng thân thể của bà không chống đỡ được đến lúc đó.
“Mẹ! mẹ nghĩ đến đâu rồi vậy?” Hạ Dĩnh tuy hờn dỗi nói, nhưng trong đầu cũng hiện lên hình ảnh cô khoác tay Táp Nhĩ, đứng trước mặt cha sứ, hứa với nhau lời thể thiêng liêng.
Cốc, cốc, cốc……sau một hồi tiếng gõ cửa, cửa phòng bệnh được đẩy vào.
“Táp Nhĩ, con đã đến rồi à!” La Lam vui mừng chào đón Táp Nhĩ đã đến.
“Anh…anh đã đến rồi…” một giây trước còn nhớ hắn, một giây sau hắn liền xuất hiện ở trước mặt cô, Hạ Dĩnh rụt rè liếc nhìn Táp Nhĩ một cái, liền hốt hoảng cúi thấp đầu xuống, hai gò má trắng nõn cũng bất giác nhuộm ráng ngủ sắc, cả trái tim điên cuồng đập thình thịch.
Táp Nhĩ bị vẻ mặt xinh đẹp này của Hạ Dĩnh làm cho kinh ngạc tại chỗ, hắn không chớp mắt chăm chú nhìn Hạ Dĩnh tựa như có một thể kỉ dài, cuối cùng vẫn là ở giửa tiếng ho nhẹ của La Lam, mới chợt lấy lại tinh thần.
“Bác gái, khỏe chút nào chưa?” Đón nhận ánh mắt mang ý cười của La Lam, hắn lúng túng cười lại một tiếng.
“Khỏe khỏe khỏe…” trong giọng nói La Lam rất tốt, ngoại trừ trả lời sựa quan tâm của Táp Nhĩ, hơn hết là tràn ngập sự vui mừng nồng đậm.
Bà biết người đàn ông này thật lòng yêu con gái bà!
Lúc nãy Hạ Dĩnh vẫn cuối đầu không lên tiếng mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ, lúc này mới ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi mẹ: “Mẹ…”.
“Mẹ muốn nghĩ ngơi rồi.”
La Lam nhanh chóng xóa sạch mọi thắc mắc của Hạ Dĩnh, lấy đi trái táo sắp gọt xong cùng con dao gọt trái cây trên tay cô, dùng giọng điệu thúc giục nói: “Hôm nay con với Táp Nhĩ đi hẹn hò, không cần lo lắng cho mẹ, bây giờ mẹ khỏe hơn nhiều, cho nên mau….cầm ví da, cùng Táp Nhĩ ra ngoài ăn một bữa cơm trước, sau đó các con muốn đi đâu, thì đi đó, không lo lắng cho mẹ.”
“Mẹ! mẹ đang nói gì vậy?” Nghe được lời mẹ, hai gò má của Hạ Dĩnh càng thêm đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Táp Nhĩ.
“Lớn như vậy, còn có thể ngượng ngùng nha! Nhanh lên, Táp Nhĩ còn đang đợi con kìa.” La Lam trêu chọc nói.
“Mẹ, nhưng mà…” tuy thân thể mẹ đã khỏe hơn nhiều, nhưng muốn cô để một mình mẹ ở lại bệnh viện, cô thật sự không yên tâm lắm.
“Yên tâm, bác sĩ và y tá sẽ chăm sóc mẹ. nhanh đi, đừng để Táp Nhĩ đói bụng.”
Được mẹ nhắc nhở, Hạ Dĩnh mới giương mắt, nhìn về Táp Nhĩ, lại đối diện với ánh mắt hắn, và động tác ôm lấy bụng, rất đói.
“Vậy…được rồi.” Cầm lấy ví da dặt trên ghế dựa, Hạ Dĩnh vẫn lo lắng căn dặn: “Mẹ, có bất kì cái gì không thoải mái, mẹ nhất định phải xin y ta báo nhanh cho con biết nha.”
“Được! con yên tâm.”
“Bác gái, vậy chúng con đi trước, xin bác nghỉ ngơi thật tốt!”
Nói xong, Táp Nhĩ tự nhiên dắt tay Hạ Dĩnh, đi ra ngoài cửa, trước đi đi khỏi, La Lam nhìn về phía Táp Nhĩ nói một câu: “Táp Nhĩ, bác giao Hạ Dĩnh cho con!”
Táp Nhĩ dường như hiểu ý sâu trong lời nói của Hạ mẹ, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ của Hạ Dĩnh, nghiêm túc cam đoan: “Yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Những lời này cũng là hứa hẹn với Hạ Dĩnh!
Nhưng đáng tiếc, nữ chính đứng bên cạnh căn bản không nghe ra điều bí ẩn trong đó!
—-@@@—-
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Táp Nhĩ nói muốn dẫn cô đến một nơi có bầu trời đầy sao làm bạn, cùng đi ăn tối.
Chỉ là tưởng tượng đến trong bầu không khí lãng mạn ánh trăng cùng ánh sang rọi xuống bữa ăn tối, lòng Hạ Dĩnh không khỏi tràn đầy chờ mong.
“Nơi này thật trống trãi, căn bản nhìn không giống là kiến trúc nhà hàng a, anh xác định anh không đến lầm chỗ chứ?”
Xe ngừng lại trước một tòa nhà tư nhân cao cấp ở vùng ngoại ô, Hạ Dĩnh bước ra ngoài cửa xe nhìn sơ lược hoàn cảnh chung quanh, sau đó liền nói lên thắc mắc với Táp Nhĩ đang ở một bên cười thần bí.
“Không lầm! Tin tôi, đi thôi.” Táp Nhĩ cong cánh tay, làm dáng vẻ mời.
“Ừm!” Hạ Dĩnh không có bất kỳ do dự nào, lập tức khoác tay hắn.
Chỉ cần có thể ở cùng với hắn, cho dù không có bầu trời đầy sao cũng không quan trọng! đây là sự chờ đợi tận sâu đáy lòng Hạ Dĩnh.
Vừa vào trong tòa nhà, lúc này Hạ Dĩnh mới phát hiện ra tầng cao nhất của tòa nhà tư nhân cao cấp này, có bầu trời trong suốt, ở nơi đó thật sự có thể nhìn thấy ngôi sao xinh xắn đầy trời, mà tòa nhà cao cấp này đúng là sản nghiệp của cá nhân Táp Nhĩ.
Bọn họ ăn xong bữa tối, liền lên tầng trên cùng thưởng thức bầu trời đầy sao, nhưng nhìn nhìn, Hạ Dĩnh phát hiện Táp Nhĩ bên cạnh căn bản không có lòng ngắm cảnh, mà là luôn dùng ánh mắt nóng bóng chăm chú nhìn cô.
“Tôi…tôi phải đi.” Vì tránh nè tầm mắt khiến tim người ta đập nhanh kia, cô nhát gan muốn trốn tránh.
“Ở lại!” Một tay Táp Nhĩ ôm chặt lấy người trong lòng.
Cô là người con gái duy hai (???!) bước vào nơi ở của hắn, cũng là người con gái duy nhất đi vào tim hắn! Vì vậy hắn không muốn thả cô đi.
“Tôi…” Hạ Dĩnh ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt thâm tình của hắn, cô hoảng hốt, đối với chuyện nam nữ, một chút kinh nghiệm cô cũng không có, mọi thứ không biết này, khiến cô không khỏi run rẩy.
“Sợ tôi sao?” Táp Nhĩ không đơi Hạ Dĩnh trả lời, đôi môi lửa nóng lập tức dán lên cô.
Thân thể Hạ Dĩnh run rẩy, vây quanh cô đều là hơi thở của hán, mùi nước hoa pha trộn cùng Ư Thảo, đến từ chính Táp Nhĩ, đến từ chính trên thân thể người đàn ông cô yêu nhất.
Sau cùng, cô dùng nụ hôn nhiệt tình đáp lại câu hỏi của hắn! cô không sợ hắn, cô làm sao có thể sợ hắn? đối với hắn, cô chỉ có càng lúc càng yêu sâu sắc!
Lúc Hạ Dĩnh được dăt trên chiếc giường lớn nhung tơ mềm mại, một tay Táp Nhĩ chống, một tay dao động tại nơi cổ áo của cô,, sau đó, hắn cúi người, thân thể cường tráng ấm áp che phủ cô, hơi thở nóng bỏng kia, phả trên chiếc cổ trắng nõn của cô, khiến cả người cô giống như có luồng điện chạy tán loạn dẫn đến từng hồi run rẩy.
Cánh môi nóng rực rơi vào gáy cổ thăm dò, chiếc lưỡi ấm áp khẽ liếm mạch đập trên cổ cô, liên tục kéo dài đi về phía trước, cuối cùng liếm hôn lô tai mẫn cảm của Hạ Dĩnh.
Hạ Dĩnh không tự chủ dắm chìm trong đó, nhưng lúc cô không cẩn thận giương mắt, khi ngưng mắt nhìn lại đôi mắt cô, cô bị dục vọng dày đặc kia của hắn làm cho giật mình tại chỗ!
Nhìn thấy sự sỡ hãi trong mắt cô, Táp Nhĩ hiểu ý cười, dùng giọng nói cảm động lòng người thì thầm nói: “Thì ra cô bé lọ lem của tôi là cô gái nhỏ vừa nhát gan vừa ngượng ngùng nha!”
“Người…người ta lại không có kinh nghiệm!” Hạ Dĩnh xấu hổ quay đầu đi, trong giọng nói có chút không phục.
Chuyện chưa làm qua, lần đầu tiên làm sẽ sợ hãi là rất tự nhiên mà!
Huống chi lại là làm chuyện thân mật thế này, vậy…vậy sẽ ngượng ngùng cùng là đương nhiên mà!
Dáng vẻ này của hắn, đối với chuyện về phương diện này chắc chắn kinh nghiêm phong phú!
Nghĩ đến đây, Hạ Dĩnh không khỏi nổi giận ghen tức nói: “Đương nhiên tôi không có kinh nghiệm phong phú bắng anh, nếu không, chờ tôi củng đi tìm người đàn ông khác…” còn chưa nói xong, chỉ thấy hai mắt của Táp Nhĩ nheo lại, vẻ mặt trở nên vô cùng nguy hiểm, ở lúc Hạ Dĩnh còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn của Táp Nhĩ đã ngăn chặn miệng cô, nuốt vào những ý nghĩ không thỏa đáng của cô, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào torng miệng cô, dây dưa trêu chọc cùng lưỡi của cô.
Nụ hôn lần này, không giống lần trước, đến càng mãnh liệt, càng kích tình, cực kì ngang ngược, tràn đầy sự trừng phạt, Táp Nhĩ vẫn hôn đến cả người cô cô mềm nhũn, gần như muốn ngất xỉu, mới tạm thời chấm dứt nụ hôn này, chi là, hắn vẫn khẽ cắn đôi môi cô như cũ, chiếm đoạt từng tiếng thở dốc êm dịu yếu ớt của cô.
“Đời này người đàn ông của em chỉ có một mình tôi, nghe chưa?” Táp Nhĩ cực kì độc tài nói.
Hạ Dĩnh bị hôn đến đầu óc choáng váng, chỉ có thể ở phịch trong ngực của Táp Nhĩ, gật đầu tựa như đầu hàng.
Cho dù cô có đầy ấp lí do kháng nghị, chắc chắn cũng sẽ giống như lúc trước, không tiến mà lui, cho nên cô không giẫy giụa mà bỏ đi.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Táp Nhĩ tiếp tục buổi tối lãng mạn.
Hắn cúi đầu dùng hám răng cắn mở nút áo của Hạ Dĩnh, để cho bộ ngực trắng nõn dần dần phơi bày trong không khí.
Ngay sau dó, hắn cúi đầu, há miệng ngậm lấy đỉnh ngực màu hồng của cô, lúc thì dùng lưỡi liếm láp nghịch, lúc thì lấy răng nhẹ nhàng ngậm cắn, một tay khác thì nắm lấy ngọn đồi khác của cô khiêu khích xoa nắn chơi đùa.
“Ưm…A…Táp Nhĩ…” Mặc dù Hạ Dĩnh vô cùng muốn đè nén lửa dục trong cơ thể, nhưng cánh môi bật ra tiếng than nhẹ êm ái vẫn là không cẩn thận để lộ ra sự vui thích của cô.
Mà giọng ngâm khẽ này cũng nháy mắt khiến cho thân thể Táp Nhĩ nổi lên phản ứng mãnh liệt. Hắn đây lăn lộn tình trường lâu như vậy đến nay, lần đầu tiên có người con gái khiến hắn vội vã nghĩ muốn tức khắc cùng cô hợp làm một!
Nhưng người con gái trước mắt, hắn muốn yêu chiều cô thật tốt, cho nên hắn muốn để cô chuẩn bị tốt trước, mới cùng cô cùng nhau đến Vu Sơn, cho dù trong khoảng thời gian chờ đợi này, hắn sẽ bị chuỗi lửa dục trong cơ thể đốt đến đau đớn khó khịn, nhưng vì cô, hắn cũng sẽ cố nén.
Chỉ vì, hắn quý trọng cô nhất!
Tự mình cởi bỏ tất cả quần áo cản trở, bên lỗ tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng: “A! Anh…”
Lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông khỏa thân, cùng vật đàn ông kia….kia to lớn như ‘nhất trụ kinh thiên’ (cột trời thì phải ==’’), Hạ Dĩnh xấu hổ vội vàng xoay người, quay đầu đi chỗ khác.
Ở dưới ánh đèn yếu ớt này, chiếu vào trong mắt Táp Nhĩ lúc này, là phần lưng bóng loáng không tỳ vết của cô, đường cong duyên dáng kia, làm lửa dục đã cháy lan ra đồng cỏ lại càng thêm mãnh liệt điên cuồng, khiến hắn không kiềm lòng được mà cúi đầu, dùng môi lưỡi tôn thờ lưng cô.
“Tôi sẽ khiến em quên ngượng ngùng.”
Lưỡi của Táp Nhĩ liếm hôn da thịt tinh tế của lưng cô, chiếc lưỡi linh hoạt dọc theo đường cong của phần lưng di chuyển.
Không bỏ qua sự run rẩy của cô, nhưng hắn vẫn muốn để Hạ Dĩnh đắm chìm giữa con sóng dục vọng, không thể tự kiềm chế, vì vậy bàn tay đầy ma lực chút nặng chút nhẹ cầm lấy nơi đẩy đà trắng nõn của cô, ngón tay cái thô ráp lướt qua nụ hoa mẫn cảm của cô, khiến cô càng run rẩy hơn.
“Ưm…Táp Nhĩ…” Dưới kĩ thuật mê hoặc tình yêu siêu cao của Táp Nhĩ, Hạ Dĩnh chỉ có thể quên mình phát ra những tiếng rên rỉ tựa như đói khát, tâm trí dần dần mông lung rồi.
“Tôi thích nghe em gọi tên tôi, kêu lần nữa!” Táp Nhĩ thả chậm động tác, sau khi đùa nghịch nụ hoa màu hồng nở rộ xong, bàn tay màu đồng tiếp tục trượt, lướt qua bụng dưới mềm mại bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng linh hoạt cởi ra vật cản trở dư thừa của cô.
“Táp Nhĩ!” Cảm thấy vật che chắn cuối cùng cũng bị rút đi, Hạ Dĩnh kinh hô một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú nóng bõng của hắn, cô không nhịn được lấy hai tay che giấu cảnh xuân trước ngực.
“Em sai rồi!” Táp Nhĩ cười nhẹ, ánh mắt nóng bỏng từ trên đi xuống, cuối cùng, con ngươi đen của hắn rơi vào thăm dò giữa hai chân cô.
“Em che đậy bộ ngực xinh đẹp, để lại cho tôi hụi hoa xinh đẹp nhất.” Trong giọng nói khàn khàn có khát vọng dày đặc.
“A..” Chỉ bị hắn nhìn, toàn thân Hạ Dĩnh liền như bị lửa thiêu đốt, khẩn trương muốn khép hai chân lại, thân thể cao lớn của hắn cố tình ngăn cản, khiến cô không cách nào được như ý, thế nên cô chỉ có thể mặc kệ ánh mắt tà mị làm càn kia của hắn làm bất kì cuộc tham quan nào, chính mình lại như đà điểu, lấy hai tay che hai mắt mình.
Nhìn hành động này của Hạ Dĩnh, ý cười ở khóe môi Táp Nhĩ càng sâu.
“Em thật là một tiểu yêu tinh đáng yêu.” Táp Nhĩ nghiêng người phủ lên cô, đem vật cứng rắng nóng bỏng đặt ở nơi mềm mại của cô.
“A! Anh…” cảm thấy da thịt hai người gần sát chặt chẽ, làm Hạ Dĩnh lại kinh hô một tiếng, vội vàng mở to hai mắt, va chạm thân mật như vậy lại càng khiến cả người cô căng thẳng, nhưng đối diện ánh mắt chứa lửa của Táp Nhĩ, lại khiến cô không biết làm sao lại lấy tay che mắt.
“Tiểu đà điểu!” Táp Nhĩ giễu cợt nói, biết Hạ Dĩnh còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận hết thảy này, nên cũng không cưỡng ép cô đối mặt, nhưng hắn quyết định sẽ dùng một phương pháp ngọt ngào nhất khác, hành hạ cô…thật tốt.
Ngón tay thô ráp của Táp Nhĩ mang theo sự dịu dàng vô tận, lúc liếm hôn gặm nhẹ đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô thì ngón tay dài khẽ lướt qua bụi hoa của cô, lướt qua cánh hoa non mềm của cô, lúc vỗ về chơi đùa cô, cũng hôn cô thật sâu, chiếc lưỡi linh hoạt chuyển sang ra sức hút lấy, ám chỉ việc hắn gấp gáp muốn cô.
“A…” giác quan bị kích thích mạnh mẽ như thế, khiến cho Hạ Dĩnh đã sớm quên bách ngượng ngùng là gì, cô không tự chủ vuốt ve tấm lưng bắp thịt khỏe đẹp của Táp Nhĩ, đáp lại nhiệt tình của hắn.
Lúc Táp Nhĩ đang chuẩn bị xoa nắn hoa viên của cô, cả người cô đều cứng ngắc rồi.
Khoái cảm kịch liệt, theo sự đụng chạm từng chút kia bắt đầu len lỏi khắp người, Hạ Dĩnh khó có thể kiềm chế tiếng rên rỉ bật ra từ đôi môi đỏ mọng, hai tay cô nắm chặt lấy cánh tay cường tráng của hắn, chỉ sợ chìm ngập trong khoái cảm mãnh liệt do hắn mang đến.
Táp Nhĩ ở trong hoa viên tắc nghẽn thắt chặt của cô, theo mật hoa ướt át kia, chậm rãi di chuyển ngón tay, mê hoặc cô thích ứng cùng thả lòng.
Thế nhưng lối đi này cũng giự thật chặt ngón tay hắn, theo mỗi một lần thở dốc của cô mà co rút nhanh, khiến hắn gần như muốn kiếm chế không được, trên gương mặt anh tuấn bởi vì đè nén khổ sợ mà rịn đầy mồ hôi
Mồ hôi của Táp Nhĩ nhỏ giọt xuống da thịt cô, chảy vào thung lủng ướt át của cô, cảnh tượng cực kì mê người này, làm lửa dục của hắn điên cuồng thiêu đốt.
Môi của hắn theo hai gò má cô, đi đến bên tai cô, thở dốc khàn giọng nói: “Em xem, đều đã ẩm ướt như vậy rồi, không còn ngượng ngùng, đổi thành nhiệt tình!”
Táp Nhĩ tạm ngừng rút ngón tay ra, di chuyển ngón tay mang đầy mật dịch thơm ngọt qua trước mặt cô, để chứng mình sự nhiệt tình của bản thân cô cho cô xem.
“Anh…Anh thật đáng ghét a!” Hạ Dĩnh xẩu hổ đẩy ngón tay đáng ghét của Táp Nhĩ ra, nhớ đến mọi thứ vừa rồi, cô lại ngượng ngùng đỏ mặt muốn làm đà điểu, xoay người sang chỗ khác, lại bị Táp Nhĩ chặn lại.
“Em phải nói, tôi rất thích!” Táp Nhĩ cười tà mị, cắn mút lỗ tai cô, lại đưa tay trượt vào trong bụi hoa ẩm ướt, tốc độ trên tay cũng nhanh hơn, đưa đến cô từng hồi run rẩy.
“A…” ngón tay Táp Nhĩ mang đến cho cô một loại khoái cảm không nói nên lời, đặc biệt lúc tốc độ của hắn nhanh hơn, loại cảm giác ngưa ngứa khó chịu đó, không ngừng thoát ra từ chỗ sâu trong thân thể cô.
Trái tim cô trôi lơ lững, đôi môi mở ra thở nhẹ, cắn chặt lấy bở vai hắn, run rẩy mà mong chờ loại cảm nhận nào đó cô chưa từng trải qua.
Nhưng mà, ở lúc gần gũi nhất đó, ngón tay hắn vốn đang luân động lại ngừng lại, chậm rãi rút khỏi hoa viên tràn đầy mật hoa của cô, lần này rời đi, so với lần vừa nãy, khiến cô có cảm giác mất mác nhiều hơn.
Hạ Dĩnh kinh ngạc mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập nghi vấn, chẳng lẻ chuyện nam nữ, cũng chỉ có vậy thôi sao?
Mặc dù cô không cách nào chịu đựng sự hành hạ ngọt ngào của hắn, nhưng lại càng không cách nào chịu đựng mọi chuyện cứ như vậy kết thúc.
“Táp Nhĩ…” Hạ Dĩnh run rẩy ôm lấy hắn, cắn chặt răng, muốn hỏi mà không dám hỏi.
Nhưng sự khó chịu trống rỗng trong cơ thể không còn cách nào khác nên để lộ ngày càng mãnh liệt, thậm chí khiến cho đôi mắt xinh đẹp của cô đã có chút ươn ướt, lông mày cau lại.
“Đừng gấp, so với em tôi chờ còn lâu hơn, khổ hơn, sự vui sướng tiếp theo, để chúng ta cùng nhau hưởng thụ.”
Táp Nhĩ cười mị hoặc nói.
“Sao?” Hạ Dĩnh còn có chút hoang mang, không hiểu rõ lắm ý tứ của hắn.
Đột nhiên, Táp Nhĩ chợt cong người, dục vọng nóng bỏng tiến vào trong cơ thể cô, bởi vì đau đớn đột ngột mà cô sợ hãi kêu ra tiếng, lúc này trong đầu trống rỗng, lắc đầu, cắn môi, cô theo bản năng muốn tránh thoát những thứ này, bởi vì sự đau đớn như vậy gần như muốn xé rách cô rồi.
Đây căn bản không phải hưởng thụ, hưởng thụ sao có thể đau như vậy!
“Đợi lát nữa sẽ không đau, đây là cần phải trải qua, hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua.” Táp Nhĩ dỗ dành nói, ngón tay dài đi đến chỗ kết hợp của hai người, nhẹ nhàng xoa nắn, để cô có thể nhanh tiếp nhận hắn,.Mà hắn cũng cố nén dục vọng của chính mình, đợi Hạ Dĩnh thích ứng với sự tồn tại của hắn.
Cuối cùng, lúc hắn cảm thấy cơ thể của hắn không còn bị giữ chặt nữa, hắn thử đi chuyển chậm rãi, sau đó lại dần dần luân động nhanh hơn.
“A….Ưm…” Hạ Dĩnh không tự chủ cong người lên, thừa nhận sự tiến công mạnh mẽ lại càng ngày càng mạnh.
Không ngờ, sau khi đau đớn rút đi, hóa ra là từng làn sóng vui thích liên tục kéo đến khiến người ta cực khoái, khiến cô vô lực run rẩy, lúc hắn chạy nước rút cô than nhẹ, giẫy giụa. Ban dêm thật khuya thân thể xinh đẹp, quấn quit lấy thân thể màu đồng của hắn.
Thủy triều không ngừng đánh tới hai người, bọn họ thả người trong bể dục, quên mình trong vườn nhạc Thiên Đường phiêu phiêu nhảy múa.
Cuối cùng, Táp Nhĩ va chạm thật sâu, tiến đến sâu nhất của Hạ Dĩnh, khiến cô khó thừa nhận mà cong người lên, nhắm hai mắt thật chặt. Dòng nước ấm thuộc về hắn, cũng tràn ngập trong hoa viên của cô….
Hai người run rẩy trong lồng ngực của nhau, không ai còn khả năng mở miệng, mùi hoan ái bay bổng trong không khí.
Hạ Dĩnh ở giữa giọng thì thầm vỗ về của Táp Nhĩ, cực kì mệt mỏi từ từ người chìm vào mộng đẹp.
Trong căn phòng vầng sáng vàng, truyền đến câu nói của giọng nam khàn, giọng điệu kia thì dịu dàng, nhưng nội dung lại ngang ngược: “Cô bé lọ lem của tôi, thế giới của em tôi nhất định tồn tại!”
Táp Nhĩ khẽ hôn lên môi Hạ Dĩnh, hứa một lời hứa này.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
352 chương
262 chương
10 chương
34 chương
57 chương