Tổng giám đốc , tôi sai rồi !

Chương 50 : Trở ngại tâm lí

Sau khi Hạ Hải Dụ ngồi xuống, cẩn thận thắt dây an toàn, nhưng đôi tay nhỏ bé vì căng thẳng mà nắm thật chặt dây an toàn.Ánh mắt Đường Húc Nghiêu quét nhanh qua cô một cái, nghi ngờ hỏi:” Em rất sợ xe đi nhanh?!”. “Tôi sẽ không nhát gan như thế?” Cô kiên quyết phủ nhận. Anh nheo mắt, biểu lộ hoài nghi, anh nhớ lần thứ hai gặp mặt, cô đúng là bởi vì anh tăng tốc độ mà say xe, nôn đến mềm cả người, hơn nữa còn ngất đi! Rõ ràng rất sợ, còn giả vờ không sao, cô nhóc này, hình như có rất nhiều bí mật! Bỗng Đường Húc Nghiêu im lặng không lên tiếng, nhưng mà chăm chú nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu đào hoa trong con ngươi lóe lên một ánh sáng nhạt không rõ ràng. Hạ Hải Dụ bị anh nhìn như thế rất bỡ ngỡ, không khỏi có chút chột dạ, quả thật, cô có một bí mật, không muốn nói ra cho bất kì một ai, trong nơi yếu đuối nhất ở đáy lòng cô đã khắc cốt ghi tâm, muốn chôn vùi thật sâu trong lòng lại chợt dâng lên, mặt ngoài vết thương dường như đã sớm đóng vẩy, chỗ sâu nhất vẫn là vết thương lan rộng. Không biết nên nói cái gì cho phải, Hạ Hải Dụ nhát gan cúi đầu, mắt nhìn thẳng, chăm chú nhìn mũi chân của mình. Trong ánh mắt, cô nhìn thấy dáng vẻ Đường Húc Nghiêu mím môi thật chặt, không chút biểu cảm, len lén cầu nguyện: Làm ơn! Ngàn vạn lần đừng có hỏi đến, cô thật sự không muốn nói! Bỗng-----Anh tăng tốc độ xe, lên đến vận tốc cao nhất sau đó phanh gấp ngay lập tức. “Anh làm cái gì thế!”. Hạ Hải Dụ sợ hãi hét to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một mảnh tái nhợt, trong đôi mắt hạnh con ngươi tràn ngập hoảng hốt, sợ hãi. Đường Húc Nghiêu chớp đôi mắt hẹp dài, hành động ngoài ý của cô, anh đưa tay nâng cằm cô lên, khiến bốn mắt hai người giao nhau:” Em thật sự rất sợ! Vì sao!? Trước kia gặp phải tai nạn giao thông?!”. Cô mơ hồ run rẩy, cơ thể theo bản năng lùi về phía sau, nhưng mà trên người vẫn thắt dây an toàn, không thể lùi lại được nữa. “………..” Môi cắn chặt, cho đến khi trắng bệch, đến khi đau đớn, cô vẫn không chịu nói ra. Dừng lại một chút, Hạ Hải Dụ nặn ra giọng nói cứng rắn, miễn cưỡng cười vui vẻ:” Thật ra thì mỗi người đều sợ cái gì đấy, có người sợ sấm sét, có người sợ gián, tôi chỉ hơi sợ tốc độ mà thôi, cứ cho là như vậy!”. Lông mày Đường Húc Nghiêu hơi cứng lại:” Sợ hãi đi ô tô nhanh như vậy mà còn đi học lái xe?!”. “………………” Sắc mặt của cô càng trắng hơn:” Tôi muốn vượt qua trở ngại tâm lí nên mới đi học lái xe!”. “Vì sao trở ngại tâm lí? Nói cho anh biết!” Anh nhìn cô không chớp mắt, quyết tâm hỏi bằng được. Hạ Hải Dụ nhắm chặt hai mắt, ở tận sau bên trong óc nhớ lại hình ảnh khủng khiếp kia một lần nữa, một lát sau, mở mắt ra, đáy mắt chuyển thành một mảnh tĩnh lặng. Hít một hơi thật sâu, yếu ớt mà mở miệng:” Năm năm trước, cha mẹ tôi gặp tai nạn ô tô, bị người ở phía sau đâm vào đuôi xe, xe trực tiếp từ trên cầu cao lao xuống, xương cốt tìm khắp nơi đều không thấy……” Nói xong, cô lại cắn chặt môi, muốn mượn sự đau đớn này để cố gắng giữ bản thân được bình tĩnh. Trong lòng Đường Húc Nghiêu bị dao động, năm năm trước, cô mới chỉ có mười lăm tuổi thôi! “………” Muốn an ủi cô, nhưng không biết mở miệng như thế nào.