Tổng giám đốc , tôi sai rồi !

Chương 36 : Cô yếu ớt

Bệnh viện. Chuyên khu điều trị bệnh bạch cầu. Hạ Hải Dụ mặc đồng phục bệnh nhân vô khuẩn, đeo khẩu trang vô khuẩn, yên lặng canh giữ trước giường Hải Tinh, cậu lẳng lặng ngủ, thân thể suy yếu giống như vừa đụng sẽ vỡ nát, tóc đã sớm mất sạch, sắc mặt tái nhợt dọa người. Cô nhẹ nhàng chuyển đi Đại Hoàng Phong trong tay cậu, giúp cậu kéo cao chăn, đắp kín. “Hải Tinh, mai là đến ngày tạo máu cấy ghép tế bào, em có lo lắng không?” “Không có gì đâu, em không cần lo tới gánh nặng, tất cả mọi thứ chị đều gánh hết!” “Cái gì? Chị là con gái, muốn bé trai bảo vệ cho? Ha ha, nói cũng đúng, vậy Hải Tinh phải mau chóng khỏe lên nhé, về sau đều nhờ em bảo vệ chị!” “Ừ, quyết định như vậy, Hải Tinh là người đàn ông nhỏ, phải bảo vệ người nhà!” “Hải Tinh. . . . . . Trên thế giới này, chúng ta là người thân duy nhất của nhau . . . . . .” Nước mắt, không chút báo động nhỏ xuống, trên mặt cô vốn tràn đầy kiên cường cùng hi vọng, chợt che đầy lo âu, cũng không phải người dễ dàng lộ ra sự yếu ớt, vào giờ khắc này, toàn bộ hiện ra. Điện thoại di động trong túi chợt rung lên, ong ong —— ong ong. . . . . . “Cô gái, đến phòng bệnh của tôi!” Cho dù là gửi nhắn tin, anh ta cũng tự cho như vậy là đúng. Hạ Hải Dụ bĩu môi, tắt điện thoại di động, không nhúc nhích. Mười phút sau, Đường Húc Nghiêu ở phòng bệnh VIP trên tầng trực tiếp đánh tới đây, tầm mắt quét một vòng, nhìn thấy Hải Tinh đang ngủ, trong lòng không thoải mái thoáng biến mất một chút, đi tới, vỗ vỗ bả vai của cô. “Tại sao tắt máy? !” “Không phải cố ý, hết pin.” Tiếng nói cô buồn buồn, lúc nói chuyện ánh mắt cũng không ngẩng lên. Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, chuyện gì xảy ra, cô giống như có gì đó không đúng? ! Anh nghi hoặc nhìn cô, phỏng đoán hỏi, “Đang lo lắng cho Hải Tinh? !” “. . . . . .” Cô không lên tiếng, không muốn ở trước mặt anh yếu thế, nhưng giờ khắc này, cô cũng cậy mạnh không được. Anh kéo tay cô qua, dùng sức cầm. Chợt, chênh lệch một tia khác thường. Tay cô lạnh như băng, lạnh đến nỗi làm cho tim anh đập nhanh, vội vàng giơ lên nhìn. Đây không phải lần đầu tiên anh cầm tay cô, nhưng là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn tay của cô. Ngón tay nhỏ nhắn, khớp xương rõ ràng, móng tay không có cái nào lạ mắt , mỗi móng cũng được cắt gọt chỉnh tề, rất ngắn, rất sạch sẽ, lòng bàn tay có hai chỗ thô ráp, giống như cái kén. Nhớ tới lần đầu gặp nhau ở quầy rượu cô đối với người có tiền khinh bỉ cùng oán hận; lần thứ hai cô nhếch nhác không chịu nổi sau khi thất nghiệp nói ra những lời chửi mắng ác độc; nhớ tới lần ở công ty cô một lần lại một lần không có chút xíu thích thú với tiền bạc của anh; nhớ tới cô khúm núm bán hàng vỉa hè ở chợ đêm; nhớ tới cho dù ở cùng một chỗ với anh, cũng là mỗi ngày nhai cái bánh bao nhỏ. . . . . . Cô rất khổ cực, nhưng là, cô chưa bao giờ nói, hơn nữa còn luôn cười đến rất dũng cảm. “. . . . . .” Có mấy lời đặt ở khóe miệng, nhưng anh không biết nói gì cho phải. Hạ Hải Dụ lo sợ bất an, rút tay mình lại, nhét vào túi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng anh, trong hốc mắt phiếm hồng đã không còn thấy u buồn, lưng thẳng tắp, lại lần nữa tự mình ngụy trang. Đường Húc Nghiêu làm sao không nhìn ra cô lùi bước, chợt vươn tay, ôm chặt lấy cô. “Này! Làm gì?” Hạ Hải Dụ giật mình. “Xuỵt. . . . . . Em muốn đánh thức Hải Tinh sao?” Đường Húc Nghiêu giảm thấp âm thanh, nói thẳng trọng điểm. Quả nhiên, Hạ Hải Dụ không dám từ chối, thân thể cứng ngắc tựa vào giam cầm của anh. . . . . .