Người phụ nữ ngồi bên cạnh tay lái yên tĩnh đến mức khiến Phí Tị Ngần có chút lo lắng, anh không chắc bản thân mình ra sao nữa, lại đi theo đám người An gia kia đến phòng nghỉ của cô dâu, mới đầu chẳng qua là do hiếu kỳ, không ngờ lại bất giác nhúng tay can thiệp. Từ trước đến giờ anh không phải là kiểu người thích lo chuyện bao đồng, chứng kiến có người đánh nhau, tình nhân cãi lộn, thậm chí là đàn ông đánh phụ nữ, người lớn ức hiếp trẻ con, anh đều tránh càng xa càng tốt, lấy bốn chữ “Bớt lo chuyện người” làm chuẩn mực một cách triệt để. Kết quả vừa rồi anh đã làm gì vậy? Làm thế nào lại đột nhiên dính vào việc không liên quan đến mình? Danh Lị. Anh nghe qua liền nhớ rõ cái tên này. Đây cũng không phải điều lạ, bởi vì trí nhớ của anh trước giờ luôn rất tốt, cho nên anh vẫn còn nhớ từng lời nói của cô phù dâu kia về cô ấy khi đứng ngoài cửa phòng. Con gái riêng, người bố chưa từng quan tâm đến cô, xem cô như người vô hình, 18 tuổi thì dọn ra bên ngoài sống tự lập, ngay cả như vậy, cô ấy vẫn đáp ứng hôn sự vì tấm lòng hiếu thảo với ba mẹ. Điều này nghe thì giống như cô là kiểu người có chút ốm yếu, nhưng tính cách thì phải kiên cường bướng bỉnh mới đúng, đây vốn dĩ chỉ là tưởng tượng của anh, kết quả là khi thấy người thật, anh thật sự đã bị dọa đến phát sốc, bởi vì cô ấy so với tưởng tượng của anh hoàn toàn không giống nhau. Dáng người cô ấy không ngờ lại cao ngoài dự đoán, tóc cũng ngắn hơn, thoạt nhìn cả người giống như một cô thiếu nữ nổi loạn hay trốn nhà, một chút ốm yếu hay cảm giác tỏ ra mạnh mẽ cũng không thấy, trái lại cá tính quật cường nhìn qua có thể nhận ra rõ ràng. Có được dáng vẻ và quá trình trưởng thành như cô ấy, theo lẽ thường mà nghĩ, gặp phải chuyện bất công sẽ phải dựa vào công lý mà đấu tranh mới đúng, thế nhưng trái lại cô ấy giống như một đứa trẻ to xác bị lạc đường, cứ mờ mịt ngây người đứng đó mặc cho một đám người nghe nói là “người nhà” trách móc xỉ vả. Bộ dạng của cô khiến anh nhìn mà không đành lòng, bất giác lại can thiệp vào. Thực ra, sau khi cứu cô ấy ra khỏi miệng bầy lang sói hổ báo kia, anh có thể công đức viên mãn mà rời đi, hết lần này tới lần khác không hiểu sao anh vẫn không yên tâm về cô, lo lắng một khi anh đi, cô sẽ lại quay trở về chốn hang cọp ấy, bởi vì chính sự hiếu thuận ngốc nghếch của cô đã khiến cô trở thành kiểu người như vậy. Rõ thật là ngu ngốc, 18 tuổi đã sống độc lập, làm sao có thể không nhìn ra khuôn mặt đầy đặn hồng hào kia, trên gương mặt đểu cáng ấy dù có chỉ trích hay nhục mà người khác đều tràn đầy không khí, không có vẻ bị bệnh chút nào, tuyệt nhiên một điểm cũng không giống người mắc bệnh ung thư nha? Thật không chịu nổi. Càng nghĩ càng cảm thấy bất an về cô ấy. “Nam Tuệ thật sự đã kết hôn rồi sao?” An Danh Lị đột nhiên phá vỡ sự trầm lặng, khẽ lên tiếng hỏi, dọa anh một chập. “Nam Tuệ?” Anh khẽ sửng sốt, “Ý em là cô phù dâu của em?” Cô im lặng không lên tiếng, như là ngầm thừa nhận. “Đúng, cô ấy đã thay em gả cho bạn anh Chử Lực Ngự?” Anh gật đầu đáp. “Vì sao?” Cô hỏi. Phí Tị Ngần đăm chiêu nhìn cô một lúc, “Bởi vì sự việc đã bị bại lộ, bạn anh đã biết nhà họ An lừa gạt cậu ấy, vốn dĩ em cũng không phải là đối tượng mà cậu ấy muốn kết hôn, cho nên quyết định hủy bỏ hôn lễ, kể cả việc chấp thuận lời hứa tài trợ công ty của gia đình em. Bạn của em biết chuyện này đối với em rất quan trọng, thế là quyết định đồng ý điều kiện mà bạn anh đã đưa ra, cô dâu của cậu ta đổi lại sẽ là cô ấy, thay cho việc thu hồi lời chấp thuận tài trợ công ty.” An Danh Lị cả người ngây ra, chân tướng bất ngờ của sự việc khiến gương mặt không còn chút máu nào của cô càng thêm trắng bệch, nước mắt từng giọt rơi xuống từ trong hốc mắt. “Làm sao có thể xảy ra chuyện này?” Cô lắc đầu tự thì thào, cự tuyệt không tin. “Nam Tuệ sẽ không làm như vậy, không thể nào, cậu ấy vì sao lại phải làm thế, không thể nào, không thể.” Ngừng lại một lúc, cô đột nhiên gắt gao nắm chặt cánh tay anh, đưa ra yêu cầu: “Tôi van anh hãy quay đầu xe lại, đưa tôi trở về, tôi xin anh.” “Trở về đâu?” Anh hỏi cô. “Khách sạn. Tôi muốn ngăn cậu ấy lại, cậu ấy không thể làm như vậy, không cần làm thế vì tôi, không thể!” Cô cố sức gạt đi nước mắt, khẩn khoản nói với anh. “Hôn lễ đã tổ chức xong rồi, ván đã đóng thuyền, em còn muốn ngăn cản như thế nào?” Phí Tị Ngần vẻ mặt không chút biến sắc báo cho cô, sự thật này đã không thể thay đổi. An Danh Lị toàn thân cứng ngắc, ngây ra như phỗng nhìn anh, khuôn mặt mới khô lệ trong nháy mắt đã bị nước mắt thấm đẫm hai gò má. “Là tôi hại cô ấy, tất cả đều là lỗi của tôi…” Cô khóc thút thít thì thầm. “Em không cần phải nghĩ nhiều như vậy, anh tin Chử Lực Ngự sẽ đối tốt với bạn em. Chí ít ban nãy khi ở hội trường hôn lễ, anh tận mắt thấy cậu ta bảo vệ bạn của em rất tốt, không để bất cứ người nào tổn thương đến một sợi lông của cô ấy.” Anh trấn an cô. “Tổn thương?” Hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh. “Đám người thân của em có chút không khống chế được.” An Danh Lị hoàn toàn không kiềm chế được nước mắt, đau lòng tự trách. Cô có lỗi với Nam Tuệ, sau này làm sao có thể đối diện với Nam Tuệ đây? Nam Tuệ không chỉ một lần thuyết phục cô đừng chấp nhận cuộc hôn nhân này, nghi ngờ việc ba cô mắc bệnh, muốn cô tốt nhất nên đến bệnh viện xác định thật kĩ, nhưng cô vẫn kiên trì không phân biệt được rõ ràng, trái lại nói với cô ấy những mong muốn ích kỷ. Sau khi kết hôn, có lẽ ba và mợ sẽ đối tốt với cô hơn, có lẽ từ nay về sau cô sẽ thật sự trở thành một phần của An gia, có lẽ đợi sau khi tình hình nguy cấp của công ty được giải quyết, bệnh tình của ba sẽ trở nên tốt hơn; có lẽ về sau dựa vào người chồng giàu có của cô, chị và anh sẽ không còn khinh thường sự tồn tại của cô nữa, sẵn lòng trở thành bạn tốt của cô… Khi cô nói những lời ấy, khẩu khí đa phần chỉ là đùa vui, chỉ có bản thân mới biết, những nguyện vọng này của cô chỉ là mong ước xa vời, Nam Tuệ là người bạn tốt nhất của cô, tình bạn sắp được 10 năm, liếc mắt một cái có thể thấu rõ hy vọng của cô, cho nên cô ấy mới vì cô mà không tiếc hy sinh bản thân mình. Là lỗi của cô, tất cả là do cô hại, nếu không phải cô không nhìn rõ sự thật, nếu không phải cô kiên trì giữ ý kiến của mình, nếu không phải cô kéo Nam Tuệ làm phù dâu, nếu cô không vọng tưởng những lời thân tình huyễn hoặc kia, sự việc đã không xảy ra. Làm sao đây, hiện tại cô nên làm sao bây giờ? Cô không còn mặt mũi nào để gặp Nam Tuệ, không còn nữa rồi. *** Phí Tị Ngần đưa cô đến một cửa hàng cao cấp mua quần áo, nhân viên bán hàng lấm lét thay lễ phục cho cô dâu, rồi mượn phòng vệ sinh, tẩy lớp trang điểm trên khuôn mặt cô. Sau khi từ cửa hàng cao cấp bước ra, tâm tình An Danh Lị rất buồn bã, đến nỗi cô không thể nào ngăn được sự thôi thúc muốn mượn rượu tiêu sầu của bản thân. Trời vẫn còn sáng, không có quán bar hay quán ăn đêm nào có rượu để uống, cô nhìn thấy cửa hàng tiện lợi bên đường, thế là muốn anh dừng xe, cô tự ý xông thẳng vào đi lấy một đống bia rượu, sau khi tính tiền liền đứng ở trong cửa hàng, mạnh mẽ trút ra. Phí Tị Ngần đỗ xe xong, liền theo vào, nhìn thấy cô đang ngồi trên nền đất dựa vào tủ lạnh, vừa uống vừa khóc, rất xấu nhưng lại rất thật. Anh không ngăn cản cô, cũng không giúp cô đứng lên, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cô, bởi vì cô thật sự khiến anh không yên lòng. Uống xong chai bia thứ ba, cô có chút mơ hồ đứng dậy, anh vội vàng đưa tay đỡ lấy, tránh cho cô khỏi ngã. “Tôi muốn đi nhà xí.” Cô nói. Anh khẩn trương đỡ cô đến toilet, vừa thầm mừng cửa hàng này thật tiện lợi, vừa vặn có cả toilet, nếu không thì anh tạm thời biết đi đâu để tìm toilet cho cô đây? “Anh ra đi.” Vẫn còn biết đuổi người ta chứng tỏ cô ấy vẫn chưa say đến mức thái quá. Phí Tị Ngần rời khỏi phòng vệ sinh nữ, nhưng lại lo lắng đứng ở ngoài cửa, vạn nhất xảy ra chuyện gì anh còn có thể kịp thời xử lý. “Ụa ~ ụa ~” Âm thanh của trận nôn mửa đột nhiên truyền tới từ trong phòng vệ sinh, anh không nhịn được nhíu mày. Hóa ra cô ấy tìm toilet là để nôn. Mới có ba chai bia mà đã nôn dữ như vậy, không biết uống thì không cần phải uống mà, làm sao lại tự chuốc phiền phức cho bản thân thế? “Ụa ~ ụa ~” Âm thanh nôn mửa tiếp tục thêm trận nữa, Phí Tị Ngần không nén được lại lo lắng. Cô ấy không sao chứ? Trong phòng vệ sinh đột nhiên im ắng một lúc, không còn nghe thấy tiếng nôn nữa, một lát sau, anh nghe thấy tiếng xả nước cùng tiếng mở cửa, tiếp đó là âm thanh vặn vòi nước ào ào. Một lúc nữa, cánh cửa phòng vệ sinh nữ bị đẩy ra, An Danh Lị mặt trắng bệch bước ra ngoài. “Em vẫn ổn chứ?” Anh quan tâm tiến lên đỡ lấy cô. “Tôi đói bụng.” Cô nói, mọi thứ đều nôn sạch rồi, dạ dày rỗng rất khó chịu. Phí Tị Ngần vốn định phê bình hành động uống rượu cùng nôn mửa của cô một chút, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt đáng thương yếu ớt vô lực lại trắng bệch của cô, chợt coi như không có gì. “Muốn ăn cái gì?” Anh hỏi. “Canh gà nấu dứa khổ qua, đại tràng xào gừng, gà xào Cung Bảo, mì chiên tương, mì sườn lợn, cơm trứng, thịt bò bít tết…” “Em say thật rồi, hay là cố ý gây khó dễ cho anh?” Cô lập tức đọc ra một đống tên món ăn phức tạp, anh không nhịn được nhíu mày, dở khóc dở cười cắt ngang lời cô. Cô nhìn anh không chớp mắt, mãi mới chậm chạp phản ứng, khẽ trả lời: “Tôi không say, nếu có thể say thì tốt rồi.” Tâm tình cô trong nháy mắt lại sa sút. “Ăn cơm, ăn mì hay ăn thịt bò? Cho anh một đáp án chính xác.” Không để cô có thời gian đau buồn, anh vội vàng hỏi. “Đều được cả.” Cô suy sụp nói. “Không thể đều được, chỉ một đáp án thôi.” “Vậy thì ăn mì đi.” “Mì thịt bò hay mì gì khác?” “Cái gì cũng được.” “Cái gì cũng được? Anh chưa từng nghe qua có loại mì này, bán ở đâu thế?” Anh hỏi với giọng điệu trịnh trọng, khiến An Danh Lị không tự chủ ngẩng lên nhìn anh, muốn cười, nhưng cười không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch khóe môi. “Rất buồn cười.” “Nhưng anh không thấy em cười.” Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu đến nỗi lần đầu tiên khiến cô nghiêm túc đặt người đàn ông trước mặt vào trong mắt. Anh rất đẹp trai, quả thực có thể nói là tú sắc khả xan [1], ánh mắt sâu thẳm, cánh mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khêu gợi cùng chiếc cằm cương nghị, ngũ quan lập thể của anh, mang theo khí chất quý tộc, lại không có cảm giác khó gần, khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Anh có lẽ khoảng ngoài 30 tuổi, quần áo đơn giản nhưng vẫn có thể nhận ra giá trị đắt tiện của chúng, dưới lớp trang phục kéo căng ấy là một cơ thể rắn rỏi cường tráng, khó có thể khiến người khác khinh thường. Vị đại soái ca này rốt cuộc xuất hiện từ đâu? Đúng rồi, hình như anh ta có nói qua Chử Lực Ngự là bạn học, cho nên anh mới xuất hiện ở hội trường hôn lễ, mới biết trong đó sẽ xảy ra chuyện gì, mới có thể cứu cô ra từ nơi nước sôi lửa bỏng, sau đó không hề oán than ở bên cô, mặc cô tùy ý sai bảo… Hình như có chỗ nào đó không ổn. Đúng rồi, cô hoàn toàn không sai bảo anh ta, không đúng, là cô với anh ta vốn không quen biết, vì sao lại ra mặt giúp cô, còn làm bạn với cô suốt cả chặng đường đến giờ? Từ lúc rời khỏi khách sạn đến bây giờ, đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi sao? Cô đưa mắt nhìn lên sắc trời bên ngoài cửa hàng tiện lợi, đang dần dần tối đi. “Anh…” Cô nhìn anh muốn nói nhưng lại thôi, muốn hỏi tại sao, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu. “Làm sao thế?” Phí Tị Ngần khẽ nhíu mày. “Anh nói anh là bạn học của Chử Lực Ngự?” Cô do dự lên tiếng hỏi. Anh gật đầu, cảm thấy vui mừng vì sự chú ý của cô đã chuyển sang anh. “Bạn học cùng lớp thạc sĩ đại học California.” “Lớp California?” Cô có chút bị kinh sợ. “Không phải danh hiệu gì đâu.” Anh nhếch môi mỉm cười, cố tình nói ngược lại với ý mình. Cô không nhịn được trừng mắt nhìn anh, khiến khóe miệng anh nhếch lên thêm mấy độ, anh kéo cô đi về phía đỗ xe. “Tôi có thể tự đi được.” An Danh Lị có chút không tự nhiên, bị một người đàn ông xa lạ nửa kéo nửa ôm dìu đi, khiến cô cảm thấy không quen. “Em chắc chứ?” Anh hoài nghi hỏi, anh lại thấy tựa hồ cô đứng không vững, mới phải đỡ cô. “Tôi chắc chắn.” Cô quả quyết nói, nhưng khi anh vừa buông tay, cả người cô liền xiêu vẹo nghiêng sang một bên, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. “Thế này mà em vẫn chắc chắn sao?” Anh lại đến đỡ lấy cô, cười mà không cười hỏi. “Đầu óc tôi rất minh mẫn, nhưng cơ thể lại không nghe lời?” Cô mê muội đáp. “Bởi vì em say rồi.” Ngừng lại một lát, “Tửu lượng thấp như thế còn dám uống rượu.” Vẫn không nhịn được trách cô một chút. “Tôi nghe người ta nói khi say có thể giải sầu, nếu tôi thật sự say rồi, tại sao vẫn cảm thấy khó chịu như thế? Tôi chưa say.” Cô trầm mặc một lúc, đột nhiên khẽ giọng nói. Phí Tị Ngần thầm thở dài một hơi, quả thật không biết nên làm thế nào mới có thể giúp cô ấy vượt qua tự khổ sở và tự trách bản thân. Quên đi, nếu đã không vượt qua được, vậy thì cứ nhảy xuống dưới vậy. “Em và cô ấy cũng là bạn học à? Cô ấy tên là Nam Tuệ phải không?” Anh hỏi. “Chúng tôi vừa là bằng hữu, vừa là bạn cùng phòng.” Cô lắc đầu nói. “Các em ở chung một chỗ?” “Trước đây thì ở chung, giờ thì không. Lần đầu tiên tôi dọn ra bên ngoài, liền cùng cậu ấy chia căn phòng thuê. Cậu ấy và tôi bằng tuổi, nhưng lại là người đã sống ở bên ngoài được 3 năm, lúc đó tôi mới biết trên thế giới này những người bất hạnh hơn mình, hóa ra còn có rất nhiều.” “Bất hạnh?” Hai chữ này khiến người khác có chút khó hiểu. “Nam Tuệ là một cô nhi.” Phí Tị Ngần khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi bất ngờ, mặc dù anh và vị tiểu thư Nam Tuệ kia chỉ mới tiếp xúc qua, nhưng cô ấy lại toát ra vẻ tự tin, thái độ mạnh mẽ hùng hổ dọa người, thật sự là một chút cũng không giống người có thân thế cô nhi. “Không giống có đúng không?” Có lẽ vẻ mặt anh lúc này đã bộc lộ hết những suy nghĩ trong lòng, An Danh Lị tựa hồ hiểu rõ hỏi. Anh gật đầu, vừa vặn trông thấy cửa tiệm mì thịt bò ở phía trước, liền kéo cô qua đó, giải quyết vấn đề đói bụng của cô. “Tôi cũng cảm thấy không giống lắm, tính cách của Nam Tuệ vừa cởi mở, vừa lạc quan, cho dù từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, không biết cha mẹ mình là ai, vì sao lại bỏ rơi cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không oán trách chút nào, trái lại còn cảm tạ ông trời đã mang lại cho cậu ấy người mẹ viện trưởng đã nuôi dưỡng mình nên người, còn có rất nhiều anh chị em, nhờ đó mà cô lớn lên không hề buồn chán.” Anh để cô nói, vì cô mà trầm trồ khen ngợi, bất giác cô càng nói càng hăng hái. “Nam Tuệ trước năm mười tuổi luôn muốn giúp chăm sóc các em trai em gái trong viện, mười năm sau cậu ấy bắt đầu hỗ trợ gánh vác việc nhà, tốt nghiệp tiểu học liền bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền, cậu ấy đã từng làm rất nhiều việc, nhặt đồng nát, thu hồi tài nguyên, giúp bạn học chép bài, giúp hàng xóm dọn dẹp nhà cửa, sau khi có một ít tiền liền bắt đầu cho vay nặng lãi.” Nói đến đây, cô không nhịn được bật cười. Phí Tị Ngần ở bên cô đã nửa ngày trời, không ngờ đây là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không mang sầu khổ của cô. Rất ngọt ngào, rất đáng yêu, lại có điểm mâu thuẫn với cá tính và dáng vẻ của cô, trước đó anh chưa từng nghĩ hai chữ đáng yêu kia lại có thể dùng với cô, thế nhưng, khoảnh khắc anh nhìn không chớp mắt nụ cười ấy bên môi cô, thực sự rất đáng yêu. “Nói ra anh có thể không tin,” An Danh Lị vừa ăn mì, vừa kể lể mọi thứ về Nam Tuệ. “Nam Tuệ từ năm 15 tuổi đã bắt đầu dựa vào bản thân mà sống độc lập đến giờ. Phí sinh hoạt và tiền học đều tự mình kiếm, sau khi 20 tuổi, cuộc sống có chút dư dả nên có thể tiết kiệm được một ít, cậu ấy liên tục gửi về cô nhi viện, giúp họ đỡ đần chi tiêu, tôi luôn cảm thấy cậu ấy là một người rất vĩ đại.” “Người nuôi dưỡng cô ấy trưởng thành nhất định càng vĩ đại hơn, thế nên mới dạy dỗ cô ấy nên người như vậy.” Anh hùa theo lời cô nói. “Anh nói không sai, người mẹ viện trưởng ấy thật sự rất vĩ đại.” Cô gật đầu đáp, ăn thêm mấy miếng nữa mới tiếp tục nói: “Tôi đã từng cùng Nam Tuệ đến cô nhi viện ấy mấy lần, môi trường sinh hoạt ở đó còn nghèo, dù là đồ ăn, chỗ ở hay đồ dùng đều như vậy, nhưng trái lại luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc, giống như Nam Tuệ, sau khi rời cô nhi viện, tôi mới biết sự lạc quan cởi mở và luôn tự vừa lòng vui vẻ của cậu ấy từ đâu mà đến.” Phí Tị Ngần gật đầu. “Môi trường thường tạo nên tính cách của mỗi con người.” “Tôi thật sự rất may mắn mới có thể gặp được Nam Tuệ, cậu ấy không chỉ là người bạn tốt nhất của tôi, mà còn là người duy nhất trên thế giới này thật lòng quan tâm đến tôi, kết quả là tôi lại vì đám người trước giờ chưa từng để ý đến mình mà hại cô ấy, ôi…” Cô nói rồi, lại bật khóc, hại anh càng thấy hoảng sợ. “Này, đây không phải là lỗi của em, cũng không phải do em cố ý, hơn nữa ai nói em hại cô ấy? Nói không chừng chính em đang giúp cô ta.” Anh dịu dàng vỗ về nói. “Giúp cô ấy ư?” An Danh Lị ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt và chóp mũi đã đỏ dần. “Bạn anh thích bạn của em.” “Anh gạt người.” Cô không dễ bị lừa gạt đâu. “Anh không gạt em, là sự thật.” “Tôi không tin, khi tôi giới thiệu hai người họ với nhau, anh ta chỉ lạnh nhạt nhìn Nam Tuệ, hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của cô ấy.” Cô chun mũi lắc đầu nói: “Có thể cậu ta đang xấu hổ.” Cô không nhịn được cầm chiếc đũa trên bàn ném anh: “Đừng có nói giỡn với tôi.” “Xin lỗi, nhưng việc anh nói Chử Lực Ngự thích bạn em là sự thật, tin anh đi.” Anh né chiếc đũa công kích của cô, nghiêm túc nói. “Vì sao anh muốn tôi tin anh? Hơn nữa làm sao tin được anh? Tên họ Chử kia thích Nam Tuệ thì có ích gì, Nam Tuệ không thích anh ta, là lỗi của tôi, là tôi hại cô ấy, ôi… Nam Tuệ… ôi… đều là do tớ hại cậu, ôi… đều do tớ… là tại tớ…” An Danh Lị càng khóc càng đau lòng không kiềm được, dần dần khiến những người khách khác trong cửa tiệm bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau rồi quay ra chỉ chỉ trỏ trỏ. Phí Tị Ngần không còn cách nào khác, đành phải gọi ông chủ tính tiền, sau đó kéo cô ấy đứng lên khỏi chỗ ngồi. “Tôi đưa em về nhà.” “Tôi không muốn về, tôi muốn uống rượu.” Cô thút thít nói, để mặc anh dắt ra khỏi cửa tiệm. “Em đến cả uống bia cũng say, còn muốn uống rượu cái gì?” Anh nhíu mày nói. “Ngay cả muốn uống rượu tiêu sầu mà anh chưa từng nghe qua à? Tôi muốn uống rượu.” Hai mắt cô rưng rưng, buồn bã nói. “Tôi đưa em về nhà.” Anh kiềm chế kích động mắng người khác, kiên định nhìn cô. “Không cần.” Cô đột nhiên thoát ra khỏi bàn tay nắm chắc của anh, lắc đầu cự tuyệt. “Không cần?” “Anh không cần xen vào chuyện của tôi, hôm nay rất cảm ơn anh, tôi sẽ tự mình về nhà.” An Danh Lị lau nước mắt trên khuôn mặt, ngừng lại một lát, cô đột nhiên phát hiện bản thân đến giờ vẫn chưa biết tên anh ta, nhưng có biết cũng chẳng để làm gì, không phải sao? Bởi vì sau này bọn họ có lẽ không còn cơ hội gặp lại. “Tạm biệt, bạn học của Chử Lực Ngự.” Cô vẫy chào anh nói, rồi tự ý xoay người đi. “Em muốn đi đâu?” Đi chưa được ba bước, cánh tay cô bị anh chộp lấy, “Muốn về nhà, anh đưa em đi.” “Tôi chưa muốn về, tôi muốn đi quán bar uống rượu.” “Tôi đưa em về nhà.” Anh bình tĩnh nhìn cô. “Không cần ồn ào thế, tôi đã nói là tôi chưa muốn về nhà, tôi muốn đến quán bar uống rượu, anh rốt cuộc muốn tôi nói lại bao nhiêu lần nữa?” Cô giãy ra khỏi tay anh, nhưng giây tiếp theo lại bị anh gắt gao tóm lấy. “Này!” Cô có chút tức giận kêu lên với anh. “Anh là Phí Tị Ngần.” Anh đột nhiên nói với cô. Cô nổi nóng trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không biết anh rốt cuộc muốn làm gì. “Muốn uống để anh uống cùng em.” Anh nói. Nếu anh đã muốn cùng uống, An Danh Lị sẽ theo cùng, dù thế nào cự tuyệt cũng không có tác dụng, bởi vì với bàn chân to lớn của anh, anh ta muốn đi đâu cô căn bản cũng không cản được, quan trọng là, có tài xế miễn phí chở cô đến nơi, cớ sao lại không tận dụng? Lần thứ hai ngồi trên xe của anh, để anh chở mình đi không biết đến nơi nào, cô bỗng nhiên giật mình phát hiện một chuyện, đó là những hành động của cô tựa hồ vừa có chút mạo hiểm lại có chút ngu xuẩn, bởi vì nghiêm túc mà nói, cô vốn không quen biết anh, vậy mà lại không chút nghi ngờ đi theo anh. Xem ra anh ta cũng không giống người xấu. Nhưng tục ngữ nói rất đúng, tri nhân tri diện bất tri tâm [2], ai cũng không thể dám chắc trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì, thế nhưng cho dù anh ta có mưu đồ bất lương gì chăng nữa cũng không sao cả, Nam Tuệ đã vì cô mà chôn vùi hạnh phúc cả đời của bản thân, còn cô, xui xẻo chút nhiều lắm cũng là bị một tên mặt người dạ thú vô lễ hay cường bạo mà thôi, cứ cho là nghiêm khắc trừng phạt đi… cam chịu nghĩ. Khi xe đã chạy được một đoạn ngắn, sau đó rời khỏi đường cái, rẽ vào một con ngõ hẻm, một lát sau tiến vào bãi đỗ xe. Đỗ xe xong xuôi đâu đấy, cô theo anh xuống xe đi vào tháng máy, nhìn anh ấn vào nút tầng 26. “Tôi cho rằng quán bar thường nằm dưới tầng một hoặc tầng hầm.” Cô nói “Sợ rồi sao?” Anh liếc mắt nhìn cô hỏi. “Sợ cái gì?” “Tôi mang em bán đi.” “Nếu bán được tôi thì cứ bán đi.” Trên gương mặt cô tựa hồ không quan tâm. “Cho dù thế cũng sẽ không có ai để ý hay quan tâm.” Phí Tị Ngần không nhịn được nhíu mày. “Em nói như vậy, không sợ Nam Tuệ nghe được sẽ đau lòng sao? Cô ấy lẽ nào không để ý, không quan tâm ư?” “Cậu ấy sẽ, nhưng tôi đã không còn mặt mũi nào gặp cậu ấy nữa rồi.” An Danh Lị chợt cúi đầu, khàn khàn thấp giọng đáp. Đối với điểm này của cô ấy, cứ động một tí là lại tự trách mình, Phí Tị Ngần đã hoàn hoàn bỏ qua, không muốn nói cái gì nữa. Dù có nói gì cũng không có tác dụng, cô ấy vẫn tự trách mình như thế, lỗi lầm trở nên trầm trọng như thể ngày mai là ngày tận cùng thế giới vậy. Thang máy chạm đến tầng 26, cửa mở ra, anh lo cô quá chìm đắm trong những nỗi ưu tư tự trách, mà không chú ý thấy anh bước ra khỏi thang máy, liền vòng tay qua vai cô, cùng nhau đi ra. Sau khi ra khỏi thang máy, An Danh Lị lại phát hiện nơi trước mắt mình căn bản không có khả năng có rượu nha, bởi vì ngoài thang máy ra chỉ có hai cánh cửa, giống như loại cửa ra vào một căn hộ, nhưng xem ra lại khá to lớn, khá kiên cố lại vừa tráng lệ. “Đây là nơi nào?” Cô không thể không hỏi. “Sợ rồi sao?” Lần thứ hai anh nhắc lại câu nói vừa thốt ra trong thang máy. Cô ngẩn ra, không muốn tỏ ra yếu thế cũng hỏi lại câu hỏi ban nãy. “Sợ cái gì?” Phí Tị Ngần bật cười, lấy chìa khóa từ trong túi áo, hướng cô làm tư thế “xin mời”, nhướng mày nhìn cô liệu có dũng khí theo anh vào bên trong. Ai sợ ai! An Danh Lị nhấc cằm, sải bước vào trong. Bên trong cánh cửa hoàn toàn không có bất kì sự bất ngờ nào, đương nhiên cũng không có các loại quán bar cao cấp khác ẩn nấp trong động tiên, căn hộ cũng chỉ là căn hộ, chỉ có điều cảm giác như đây là một căn nhà làm mẫu không có người ở mà thôi. “Tôi nói tôi muốn đến quán bar uống rượu, anh đưa tôi đến đây làm gì?” Cô không giận xoay người, hai tay khoanh trước ngực chất vấn anh. “Muốn uống rượu không cần thiết phải đến quán bar đâu.” “Có nghĩa là ở đây có rượu cho tôi uống?” Trên mặt cô viết rõ ràng là không tin. “Qua đây.” Anh đi trước hướng đến một góc của phòng khách rộng lớn, đứng trước một vách tường, chỉ thấy anh dùng tay đẩy bức tường trước mặt, giống như đang xem ảo thuật, bức tường đó đột nhiên xoay lại bày ra một loạt những loại rượu nổi tiếng đủ dáng đủ kiểu, rượu sâm panh và rượu vang đỏ, phần lớn là tủ rượu vang. “Tôi tưởng đây là căn hộ làm mẫu, làm sao có thể có nhiều rượu như vậy ở đây?” Cô kinh ngạc thốt lên. “Rượu là do anh sưu tầm, còn về nơi đây giống như căn hộ mẫu, là bởi vì căn nhà này tháng trước mới được sửa sang lại, anh vẫn chưa chính thức dọn sang đây ở.” Phí Tị Ngần giải thích đơn giản, kéo cái tủ được chống ẩm với nhiệt độ thích hợp ra, từ bên trong cầm lên một chai rượu hỏi cô: “Muốn uống không?” “Đây không phải là anh sưu tầm sao?” Cô ngần ngại hỏi. “Loại rượu ngon thế này, anh không thể chỉ cất giữ một chai đâu, em cứ yên tâm.” Anh bật cười. “Nhưng tôi chỉ muốn uống say mà thôi, uống loại rượu rẻ tiền cũng được rồi, tôi không muốn lãng phí rượu ngon của anh.” Cô lưỡng lự đáp. “Thì coi như anh muốn uống, em hãy uống cùng anh đi.” Anh mỉm cười hưởng ứng, thuần thục mở nút chai rượu, mang hai chiếc ly hướng về ghế xô-pha trong phòng khách. Anh ta đã khui rượu ra, An Danh Lị còn có thể nói được gì? Uống cũng được, dù sao mục đích của cô cũng chỉ là muốn uống say mà thôi.