Nhật Bản, Tokyo. Tối nay, Tokyo được chiếu sáng bởi buổi biểu diễn của Amanda. Dường như đây là buổi biểu diễn trước nay chưa từng có, cô chào cảm ơn đến vài chục lần, thời gian kết thúc so với dự tính trễ hơn những một tiếng. Long…Anh ấy chưa đến! Anh không ở hậu trường đợi cô, cũng không ở trước sân khấu nhìn chăm chú vào cô. Điề này khiến cô cảm thấy có chút cô đơn vô lực. Tạm biệt mấy vạn khán giả, cô rời khỏi sân khấu, không ngừng hé miệng thở hổn hển, cả người mệt như muốn lả đi. Tuy rằng rất vui vì được ủng hộ, nhưng sau mỗi buổi diễn, cô lại mệt đến không còn chút sức lực nào, dường như sinh mệnh cùng sức sống đã bị rút sạch rồi. Cô mệt muốn chết, luôn luôn phải ngủ bù hai ngày mới có thể khôi phục thể lực. Mới đi đến phía sau, liền thấy thợ trang điểm Shary lặng lẽ đến gần, nói nhỏ bên tai cô mấy câu. Trong nháy mắt, khuôn mặt mệt mỏi bỗng sáng bừng lên, hai mắt lấp lánh. Cô hít một hơi thật sauu, hỏi lại: “Có thật không? Anh ấy đến bao lâu rồi?” Mấy ngày nay, cô đều loay hoay không thấy được anh, công việc lấp đầy hành trình. Ngoài công việc thì cô phải ngủ (ngủ mới có sức). Như vậy, ngày lại ngày trôi qua, thời gian không được thấy anh, cũng đã gần ba tháng. “Anh ấy vừa ở hội trường xem em biểu diễn, bây giờ chắc ra xe rồi, còn tài xế đang đợi em phía sau đó.” “A!!!!!!!!” Cô cực kỳ hưng phấn mà kêu to một tiếng, xoay người ôm lấy Shary thật chặt rồi xoay mòng mòng: “Được rồi Shary, thật là yêu chị chết mất, mau, mau tháo đồ trang sức tẩy trang cho em đi! Em thật là vui, thật vui nha, nhanh lên nhanh lên một chút!!!” Shary miễn cưỡng mỉm cười, trong nét tươi cười cũng có đau lòng, nhưng Amanda đang trong cơn hưng phấn hoàn toàn không phát hiện được nét khác thường của cổ. Thay trang phục hàng ngày, kích động bước đi, cô dễ dàng tránh những ký giả bên ngoài cùng những fan của mình. Trong một con hẻm nhỏ có đỗ một chiếc xe hơi màu đen. Khi cô đến gần, chiếc xe liền đi đến dừng lại trước mặt cô. Bên trong xe giống như một không gian kín đáo chỉ một màu đen, tấm màn ngăn cách với ghế lái cũng được nâng lên. Vừa vào trong xe, cô đã bị kéo vào một lồng ngực phái nam. Mùi thuốc lá cùng mùi nước hoa trong bỗng chốc vây lấy cô. Trong nháy mắt, hai bờ môi đói khát dán chặt vào nhau, hai thân thể cũng thực tự nhiên, quen thuộc dính chặt, quấn lấy nhau. “Em rất nhớ anh, rất nhớ, rất rất nhớ….. Em còn tưởng anh sẽ không đến!” Cô thở hổn hển ghé vào tai anh nói nhỏ. Người đàn ông không đáp, chỉ là dùng mặt mình cọ cọ vào mặt cô, những nụ hôn nhỏ vụn một đường từ mặt, đến tai, rồi đến cổ, hai tay anh mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon thả của cô….. Kích tình cú như vậy thẳng lan đến trong phòng. Đây là một khu nhà trong khu căn hộ cao cấp nhất ở Nhật Bản. Ở Nhật Bản tấc đất tấc vàng, có được một biệt thự như ở đây quả thật là không cần nói cũng biết xa hoa bậc nào. Từng món từng món y phục rơi xuống đất. Một đôi nam nữ quấn quít vong tình đi vào nhà, rồi ngã lên giường. Thật lâu thật lâu sau, tiếng đàn ông gầm nhẹ cùng tiếng phụ nữ thở gấp mới dần dần tan đi trong không gian. Cô cười bướng bỉnh nằm trên người anh, ngẩng lên khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô gái hai mươi hai tuổi. “Em còn cho rằng anh sẽ không tới?” “Ngày đó còn chưa tới.” Câu trả lời của anh khiến cô nở nụ cười tươi rói. Chỉ cần là ra nước ngoài biểu diễn, anh nhất đinh sẽ đến, từ trước đến nay vẫn vậy. “Em biểu diễn như vậy dùng quá nhiều sức lực.” Này giống như muốn đốt cháy cả sinh mệnh để biểu diễn, để tỏa sáng. Mỗi lần như vậy đều khiến tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực. Cô, trên sân khấu, tựa hồ đem sinh mệnh cả đời mình, đem toàn bộ sức lực ra mà sử dụng. “Anh vừa nãy có thấy?” Cô vui mừng. Anh không trả lời, coi như là chấp nhận. “Em biểu diễn có được không?” Cô nín thở nhìn anh, đợi chờ những lời phê bình nghiêm khắc nhưng rất chuyên nghiệp. Đáp án của anh là lời cô quan tâm nhất. “Ca sĩ chuyên nghiệp một năm có thể diễn hơn 10 concert, mà em, nều cứ theo phương thức biểu diễn như vậy, cùng lắm chỉ diễn được khoảng 7,8 thôi.” “Em rất thích biểu diễn nha, chỉ cần đứng trên sân khấu, em liền dùng hết toàn bộ sức lực của mình.” “Con đường của em còn dìa, phải chú ý bảo vệ giọng của mình, nếu không rất dễ vỡ giọng.” “Em sẽ không thế nhé!” Chỉ cần đôi mắt kai một ngày cìn nhìn cô, thì cô vĩnh viễn vẫn còn sức để ca hát. Cô trong lòng thầm nghĩ. “Lần này thật là lâu không được gặp anh, em ghét bận rộn như vậy!” Cô chu môi làm nũng. “Em không còn là trẻ con nữa, cũng đã là một đại minh tinh, thế nào vẫn nói ra những lời trẻ con như thế chứ?” Cô kỳ quái nhìn anh. Anh mặc dù đối với cô không thể nói là cuồng nhiệt hay dịu dàng, nhưng giọng nói nghiêm nghị như vậy rất ít thất anh nói nha. “Làm sao mà anh lại nói như vậy?” “Hành tung của em cũng sẽ bị theo dõi, mỗi người đều vô cùng tò mò với em, em không thể có bất kỳ scandal nào.” Cô cau mày, không vui bĩu môi nói: “Em không muốn, chúng ta vỗn dĩ đã gặp nhâu rất ít rồi.” Anh lại lạnh lùng nói: “Em không được tùy hứng như vậy. Tôi đang cùng Warner Mỹ thương nghị. Bọn họ đối với em rất có hứng thú, nếu như sự việc thành công, em sẽ trở thành ca sĩ người Hoa đầu tiên đánh được vào thị trường Hollywood. Hiện tại, không thể truyền ra bất cứ scandal nào.” Cô buồn bực nói: “Em không quan tâm có thể đánh vão thị trường Mỹ hay không.” “Tôi quan tâm!”. Anh trầm giọng nói. “Đây là nguyên nhân tôi ký hợp đồng với em. Tôi đã chờ nhiều năm như vậy, chính là vì mục đích này.” Lòng cô trùng xuống, nhìn người đàn ông trước mắt mình. Anh nghiêm túc lạnh lùng, ngũ quan tuấn mỹ, môi mỏng mím thật chặt, khiến thâm tâm cô vốn đang vui vẻ bỗng dưng lạnh hẳn đi. Cô dán vào thân thể anh, cảm nhận hơi ấm ấm áp trên người anh: “Vậy anh không quan tâm về sau raayi ít được nhìn thất em sao?” “Em còn phải chụp một bộ ảnh, diễn ba buổi biểu diễn, còn phải ra album, cùng với các loại hoạt động tuyên truyền quảng bá. Tương lai, trong vòng một năm, em sẽ cực kỳ nhiều việc. Mà tôi, cũng sẽ rất bận, không có thời gian để nghĩ đến em.” Lâu như vậy không gặp, cô cảm thấy anh có chút kỳ quái. Anh vẫn nhu cũ, bình tĩnh, trầm ổn, nhưng cô vô cùng xác định, anh có không ít điều khác, có chút lạnh nhạt, có chút xa xôi…. “Long, em yêu anh….” Cô như một tìn đồ thành kính, mỗi ngày đều nói với anh những lời tâm tình, đến chết không đổi. “Đừng có nói mãi những lời này, tôi không thích nghe.” Anh hơi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt nóng bỏng của cô. Cô co người lại, lần đầu tiên có cảm giác bị tổn thương. Cô mở to đôi mắt nhìn anh, trong mắt phảng phất nét đau thương khiến anh không đành lòng nhìn thảng vào đôi mắt ấy. Anh nặng nề thở dài một hơi, vỗ nhẹ cô , ý bảo cô nằm xuống giường, nhưng cô không chịu, lẩm bẩm một tiếng, rồi vẫn tiếp tục chôn mặt trong ngực anh. Amanda nổi tiếng đã nằm trong dự liệu của anh. Ngay khi cô còn niên thiếu, anh đã có thể thấy được ánh hào quang nơi cô. Nhưng, anh không đời nào có thể đoán được, ánh sáng của cô, hào quang rực rỡ của cô, không chỉ hấp dẫn người khác, mà đến chính anh cũng không thể cưỡng lại, khiến cho anh không khác những thiếu niên lần đầu biết yêu, không nhị được nhớ nhung mà đi xem cô. Sân khấu của cô, không nên chỉ dừng lại ở Á châu. Cô nên ở Hollywood, ở Las Vegas, trên sân khấu của thế giới, đứng trên đỉnh thành công. Mà mấy lão già đáng chết trong Hội đồng quản trị kia, bảo thủ, khắp nơi ngăn cản anh. Không được, anh phải có nhiều lợi thế hơn mới được. Vì cô.