Cả Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng đều cực kỳ trân trọng mối quan hệ này, gần như vừa mới xác định quan hệ, bạn bè lẫn người thân đều biết hết, tất nhiên trong đó bao gồm cả mẹ Quý và Đậu Tương. Quý Minh Sùng đi công tác, mẹ Quý lập tức dẫn Đậu Tương đến nhà Nguyễn Tố ăn cơm. Trên bàn ăn, mẹ Quý nom dáng vẻ ngại ngùng của Nguyễn Tố, không khỏi thầm thở dài một cái. Không phải bà không coi trọng mối quan hệ giữa hai người mà ngược lại, bà cực kỳ thích Nguyễn Tố, bà cũng biết người như Nguyễn Tố dù ở bên ai cũng sẽ hạnh phúc. Đậu Tương nghe thấy tiếng thở dài của bà, vừa gặp đùi gà vừa ậm ờ hỏi: “Bà nội, bà thở dài gì thế ạ?” Mẹ Quý lấy khăn ra lau tay giúp thằng bé, sau đó nhìn Nguyễn Tố một cái rồi nói: “Bà nội sợ sau này tấm lòng của mình sẽ thay đổi.” Đậu Tương mới 6 tuổi không hiểu ý bà nội nói là gì nhưng Nguyễn Tố thì nghe hiểu. Nếu như cô không ở bên Quý Minh Sùng thì dù sau này cô kết hôn với ai, mẹ Quý vẫn sẽ che chở cô như mẹ ruột che chở con gái. Nhưng cô và Quý Minh Sùng lại ở bên nhau, sau này nhỡ có cãi nhau, mẹ Quý nên giúp ai đây? Thời gian trôi qua, kiểu gì cũng sẽ có lúc bất công. Thiên vị cô thì thời gian sau kiểu gì Quý Minh Sùng cũng có ý kiến, thiên vị Quý Minh Sùng vì mối quan hệ giữa cô và mẹ Quý sẽ không được thân thiết như bây giờ nữa. Đây thật sự là một vấn đề nan giải. Đậu Tương vô tư nói: “Thế bà cứ đặt tấm lòng của mình vào chỗ cháu là được!” Mẹ Quý nghiêng đầu nhìn thằng bé. Đậu Tương lắc đầu, “Trước kia chú chưa tỉnh lại, giờ chú tỉnh rồi, nếu hai người cãi nhau, cháu sẽ vờ như không thấy gì hết. Dù sao cháu sẽ không thèm quản như trước nữa, này là việc của chú mà!” Đậu Tương có thể không hiểu được ý của bà nội, nhưng lời nó nói khiến mẹ Quý và Nguyễn Tố đều sáng mắt. Đúng ha… Chuyện này bọn họ quan tâm làm gì, Quý Minh Sùng phải quan tâm mới đúng! Mẹ Quý vỗ vai Đậu Tương, nói: “Cháu nói đúng, sau này bà nội sẽ đặt hết tâm tư vào cháu, sắp tới phải thi cuối kỳ rồi, bà nội sẽ để ý cháu.” Đậu Tương rũ vai, tỏ vẻ đau khổ: “Xem ra cháu còn phải chịu khổ thêm mấy năm nữa, chờ chú và Tố Tố có em bé cháu mới thoát được.” Thằng bé bày vẻ “cháu không vào địa ngục thì ai vào” hiên ngang lẫm liệt, “Chỉ mấy năm thôi mà! Cháu chịu được!” Em bé… Tai Nguyễn Tố lập tức đỏ oạch. Giờ mới lúc nào chứ, cô và Quý Minh Sùng mới xác định quan hệ được có hai ngày thôi, còn quá sớm để thảo luận chuyện này! Mẹ Quý khẽ ho một cái, “Chưa chắc chú cháu đã chịu cố gắng đâu.” Đậu Tương: “? Nhưng người lớn phiền thật đó, trước kia từ thím trở thành cô còn chưa tính, cháu nhịn, sau lại từ cô trở thành Tố Tố, cháu tiếp tục nhịn! Nhưng giờ từ Tố Tố lại trở thành thím, cháu thấy mọi người lằng nhằng rắc rối thật đó!” Mẹ Quý ụp nồi cho con trai, “Tất cả là tại chú cháu, không phải lỗi của Tố Tố, cũng không phải lỗi của bà.” Đậu Tương nhướng mày, “Thế cháu tiếp tục gọi là tím đúng không ạ?” May là nó đã tốt nghiệp mẫu giáo rồi, nếu không lại phải giải thích với đám bạn và thầy cô tại sao cô của nó lại trở thành thím của nó rồi. Mẹ Quý nói: “Thật ra không cần lắm, vẫn câu nói đó, chưa chắc chú cháu đã chịu cố gắng, chúng ta cứ chờ xem, từ từ quan sát.” Nguyễn Tố nhịn cười sắp hỏng luôn. Đậu Tương còn nghiêm túc gật đầu, “Bà nói đúng, nhiều người theo đuổi Tố Tố lắm, giờ chú chỉ tạm thời thành công mà thôi. Thành công nhất thời đâu phải thành công thật đúng không bà?” Trong nhà có mấy bức thư pháp bà nội mua cho nó để nhắc nhở nó không được kiêu căng đắc ý, chắc gửi mấy câu đó cho chú cũng được nhỉ? ….. Sau đó, Nguyễn Tố đã kể chuyện này cho người đang đi công tác là Quý Minh Sùng nghe. Quý Minh Sùng: [Chắc Đậu Tương rảnh rỗi lắm, để anh mua thêm ít sách bài tập cơ bản cho nó.] Quý Minh Sùng: [Không ai được rủa anh.] Nguyễn Tố đọc tin nhắn anh gửi tới, chợt thấy buồn cười. Cô rất may mắn vì đã tìm được cơ hội phù hợp để chọc thủng tầng giấy mỏng kia, ít nhất thì mấy ngày Quý Minh Sùng đi công tác đủ để cô làm quen với cuộc sống có thêm một người bạn trai, nếu không tối qua vừa yêu nhau ngày hôm sau đã cùng nhau đi làm, cô sợ bản thân sẽ ngại ngùng, sợ mình không biết nói gì mới tốt. Quý Minh Sùng trở về vào cuối tuần sau. Anh đi chuyến tối, tám giờ mới tới trạm, Nguyễn Tố muốn đi đón anh, Đậu Tương biết chuyện thì cũng muốn đi theo. Đậu Tương không muốn thừa nhận rằng một tuần không được gặp chú nó thấy hơi hơi nhớ. Hai người gặp Quý Minh Sùng ở trạm tàu cao tốc. Tuần trước, Quý Minh Sùng đã gửi xe trong bãi đậu xe ở trạm. Một tuần không gặp, giờ gặp lại Quý Minh Sùng, ngoài mặt Nguyễn Tố cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cũng chỉ mình cô biết nhịp tim của cô nhanh hơn trước nhiều. Hai người dẫn Đậu Tương vào bãi đậu xe, lúc chuẩn bị len xe, Quý Minh Sùng đột nhiên nói với cô: “Anh có hơi khát, em lấy giúp anh chai nước trong cốp xe được không?” Nghe thấy vậy, trong lòng Nguyễn Tố thoáng hồi hộp. Không phải cô chưa từng nghe đến chiêu trò này, có người muốn tặng cho bạn gái một niềm vui bất ngờ nên đã chuẩn bị rất nhiều hoa và quà trong cốp xe rồi tìm lý do để bạn gái mở cốp xe ra. Chẳng lẽ Quý Minh Sùng cũng như thế? Cô nhìn anh, tim đập thình thịch nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh gật đầu, cứng đờ đi ra sau xe. Đứng trước cốp xe, cô đưa tay ra thăm dò, khó nén hồi hộp mở cốp ra, cô tưởng mình sẽ nhìn thấy rất nhiều hoa, không ngờ… Quả thật trong cốp xe chỉ có một chai nước khoáng. Khoảnh khắc ấy, cô không rõ nên thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng. Cô cầm chai nước khoáng, đóng cốp xe lại rồi đi đến trước cửa xe, sau đó mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Đậu Tương đang đeo dây an toàn ở ghế sau, cô đưa chai nước cho Quý Minh Sùng, giọng điệu điềm tĩnh: “Của anh đây.” Quý Minh Sùng nhận lấy, anh uống một ngụm nước sau đó khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi bãi. Khi hòa mình vào con đường chính trong thành phố, hình như anh nhớ ra gì đó, lại nói với Nguyễn Tố: “Trong hộp đựng đồ có cái USB, em lấy giúp anh với.” Đậu Tương ngồi sau vốn đang ngắm cảnh đêm bên ngoài nghe thấy vậy thì quay sang phàn nàn Quý Minh Sùng: “Chú không có tay dài à, sao cứ nhờ Tố Tố suốt thế.” Nguyễn Tố vội đáp: “Không phải, chú cháu đang lái xe mà, phải tập trung chứ.” Nói xong, cô mở hộp đựng đồ bên cạnh ra, kết quả ngây ngẩn cả người. Bên trong nào phải USB mà là một chiếc vòng cổ. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh. Khóe môi anh hơi cong lên, như thể đắc ý vì thành công làm được việc gì đó. “Cái này?” Không thể không nói, trong đầu Nguyễn Tố lần đầu tiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ viển vông, nháy mắt ấy, cô còn tự hỏi liệu đây có phải vòng cổ của người phụ nữ nào đó để lại không? May là Quý Minh Sùng không nghe được tiếng lòng của con người, nếu không sao anh có thể thấy đắc ý được, chỉ hận Bắc Kinh không đổ thêm trận tuyết nữa, anh thật sự oan quá mà. Giọng anh trầm lắng, âm điệu hơi cao, “Ừm, tặng em đó.” Nguyễn Tố cầm lên, đặt mặt dây chuyền vào lòng bàn tay, nương ánh đèn quan sát rõ ràng. Chiếc vòng không có gì đặc biệt, chủ yếu là mặt dây chuyền, hóa ra được làm phỏng theo hình bóng đèn nhỏ, bên trong có đính vài viên kim cương lấp lánh, khi lắc sẽ phát ra âm thanh vui tai. Bóng đèn ư? Nguyễn Tố tự nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó, cô nhìn anh, sực nhận ra. Tối hôm ấy, cô nghĩ đến tâm tư của mình, tưởng đã giấu sự rung động của bản thân rất kỹ, chẳng ngờ anh đều thấy hết. “Cái này là gì ạ?” Cô không muốn nhận thua, cố gắng không để lộ cảm xúc thật của mình, bình tĩnh hỏi. Quý Minh Sùng bật cười, “Phần thưởng đó.” “Phần thưởng?” “Phần thưởng cho một tuần không đi làm muộn của em.” Bọn họ đều là lần đầu yêu đương, Quý Minh Sùng không phải người hướng ngoại, anh muốn tặng cho cô một chiếc vòng cổ thật đẹp nhưng không biết nên nói thẳng thế nào, đành phải tìm cái cớ vụng về này. Nguyễn Tố còn chưa nói gì, Đậu Tương ngồi sau không chịu được nữa, bắt đầu ầm ĩ: “Sao chỉ mình Tố Tố có phần thưởng vậy chú? Chú ơi cháu không có ạ? Cháu cũng không đi học muộn, sao cháu không có phần thưởng ạ?” Quý Minh Sùng: “….. Trẻ con còn đòi phần thưởng làm gì?” Nguyễn Tố nghiêng đầu, không để Quý Minh Sùng thấy mình đang cười trộm. Nghe thấy thế, nét mặt Đậu Tương khó thể tin được, “Trẻ con thì không được thưởng ạ? Chú không công bằng!” Bầu không khí mập mờ trong xe đều bị Đậu Tương phá hư. Vì không muốn thằng bé tiếp tục ầm ĩ, Quý Minh Sùng đành giơ tay đầu hàng, “Được rồi, cháu thích thưởng gì?” Đậu Tương than thở: “Có lệ quá đi.” “Không cần à?” “Cần ạ!” Đậu Tương không muốn bỏ qua cơ hội này, “Cháu muốn đi siêu thị, cháu tự chọn cơ!” Quý Minh Sùng đành phải thay đổi kế hoạch và tuyến đường, may là gần đó có một siêu thị khá lớn, sau khi lái xe qua, hai người dẫn Đậu Tương vào siêu thị. Đậu Tương như con chuột rơi vào bị thóc, thằng bé hạnh phúc cực kỳ, cái này cũng muốn cái kia cũng thích, nhưng Quý Minh Sùng không chiều nó, không phải cái gì cũng đồng ý mua cho nó. Cuối cùng lúc đi ra vẫn cầm một đống túi to túi nhỏ. Vốn Quý Minh Sùng tưởng một mình Nguyễn Tố tới đón mình, trong kế hoạch của anh, chắc hai người sẽ tìm một nơi yên tĩnh để ngắm sao ngắm trăng, bàn chuyện nhân sinh. Nào ngờ sự xuất hiện của Đậu Tương khiến cơ hội được trò chuyện riêng với Nguyễn Tố cũng không có. Hôm sau Nguyễn Tố còn phải đi làm, anh chỉ có thể đưa cô về nhà trước. Đậu Tương mở túi ra, trước khi Nguyễn Tố xuống xe, nó nhét vào miệng Nguyễn Tố một viên kẹo bơ cứng rồi cười với cô, “Ngọt lắm đó, Tố Tố nếm thử xem.” Một mùi thơm ngọt nồng tan ra trong miệng Nguyễn Tố, cô cong mắt cười, “Ừm, ngọt lắm. Cháu ăn kẹo tối đi ngủ nhớ đánh răng cẩn thận đó nha, nếu không bị sâu răng đó.” Đậu Tương nhe răng, “Cháu biết rồi ạ.” Nó cũng muốn về cùng Nguyễn Tố mà chú không cho. Lúc Nguyễn Tố xuống xe, Quý Minh Sùng cũng xuống cùng, anh nói với cô: “Chờ anh một lát.” Nguyễn Tố khẽ dạ. Quý Minh Sùng mở cửa sau ra, thò đầu vào nói với Đậu Tương: “Cho chú chút thời gian, cháu nhắm mắt lại.” Đậu Tương còn đang bận ăn kẹo, phản ứng đầu tiên là từ chối, “Không nhắm đâu.” Đương nhiên Quý Minh Sùng có cách trị thằng bé, anh nửa dụ nửa ép, “Cháu nhắm mắt lại, từ giờ trở đi cứ một phút được 1 tệ. Cháu không được gian lận, trên xe có camera, chú sẽ xem lại đấy. Có chịu không?” Đậu Tương chớp mắt, như thể đang băn khoăn không biết cuộc trao đổi này có lời hay không. Thằng bé không hổ là cháu của thương nhân, lập tức nghĩ ra biện pháp, bắt đầu cò kè mặc cả, “Một phút 2 tệ mới được, 1 tệ ít quá không đủ mua gì cả.” Quý Minh Sùng không dễ dàng thỏa hiệp, đây đã là lén cho Đậu Tương tiền tiêu vặt rồi, “1 tệ thôi, cháu có cần nữa không?” Sự thật chứng minh gừng càng già càng cay, Đậu Tương sợ anh đổi ý nên vội tỏ vẻ đáng thương, “1 tệ thôi á, chú kiếm đâu được nhân viên rẻ bèo như vậy, hay là một phút 1 tệ rưỡi nha, không giảm được nữa đâu!” “Ok.” Quý Minh Sùng nâng tay nhìn giờ, “Bây giờ là bốn mươi lăm phút. Cháu nhắm lắm lại đi, chỉ cần mở mắt một giây thôi cũng không tính tiền cho cháu nữa.” Đậu Tương: “!” Nó lập tức nhắm tịt mắt lại rồi nằm xuống ghế xe. Quý Minh Sùng hài lòng đóng cửa xe lại, lúc này mới đi đến trước mặt Nguyễn Tố. Cả hai đều là lần đầu yêu đương, không có kinh nghiệm gì, nhưng đều muốn ở bên đối phương nhiều thêm một chút. Chiếc kẹo trong miệng Nguyễn Tố chậm rãi tan ra, thật ngọt. Quý Minh Sùng nhìn cô chăm chú, anh vươn tay ra, “Để anh đeo vòng cổ cho em.” Nguyễn Tố cúi đầu khẽ dạ rồi lấy vòng cổ trong túi xách ra, vòng cổ xuýt thì quấn vào nhau. Anh sáp lại gần cô, trong xoang mũi cô quanh quẩn một mùi gỗ thơm nồng, đó là mùi hương của anh. Anh đưa tay vén mái tóc dài của cô lên rồi đeo vòng cho cô, hai người thật sự rất gần nhau. Không để Nguyễn Tố có cơ hội lui lại, anh thuận thế ôm lấy cô, cằm đặt trên trán cô. “Anh mệt.” Để có thể sớm về gặp cô, anh đã tăng ca liên tục suốt ba buổi tối. Cứ yên lặng ôm nhau như thế một lúc, trước khi buông cô ra, anh khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Cuối cùng, anh buông cô ra, hai gò má Nguyễn Tố ửng hồng, không biết vì xấu hổ hay do lạnh quá. Sau khi chào tạm biệt anh, cô tiến lại gần, kiễng chân khẽ hôn lên má anh. Hành động này đã tiêu hết dũng khí tối nay của cô, cô còn không dám nhìn anh nữa. Hôn xong, cô lập tức xoay người định chạy. Còn chưa chạy được một bước đã bị kéo về, đến khi phản ứng lại, cô đã bị anh ôm chặt vào lòng. Ngay sau đó, anh hôn lên má cô. Nguyễn Tố nghe thấy anh thấp giọng cười bên tai: “Có qua có lại.”.