Do ánh mắt của Quý Minh Sùng quá mãnh liệt, nét mặt cũng nghiêm túc nên Nguyễn Tố nghiêng đầu khẽ hỏi: “Anh sao thế?” Quý Minh Sùng liếc nhìn Nguyễn Tố, anh thoáng do dự nhưng vẫn chọn nói thật: “Anh thấy chiếc nhẫn trên tay mẹ em khá quen mắt.” Đâu chỉ quen mắt không thôi… Nguyễn Tố ồ một tiếng, sau khi trả tiền cho ông chủ tiệm ảnh, cô kéo Quý Minh Sùng ra khỏi tiệm. Lúc này cô mới mở túi ra, tìm chiếc nhẫn trong ví đưa cho Quý Minh Sùng xem, “Anh nói chiếc nhẫn này hả? Đây là thứ mẹ để lại cho em.” Nếu ban đầu mới chỉ nghi ngờ phỏng đoán thì sau khi cầm chiếc nhẫn, ánh mắt Quý Minh Sùng nghiêm túc hẳn lên. Kiểu dáng của nhẫn bạc không khác nhau mấy nhưng chiếc nhẫn này không giống bình thường, nó có hoa văn rất phức tạp, nhìn kỹ lại, mặt trong có khắc ký tự giống hệt với chiếc nhẫn anh nhìn thấy lúc làm nhiệm vụ trong các thế giới xuyên nhanh. S&Z. Nhưng vẫn có vài điểm khác nhau, chiếc nhẫn anh nhìn thấy khi làm nhiệm vụ là nhẫn kiểu nam, còn đây là nhẫn kiểu nữ. Anh đã xuyên nhanh qua vô số thế giới, có một lần vô tình gặp một người làm nhiệm vụ giống mình trong cùng một thế giới. Chuyện này có xác suất cực nhỏ ở Cục Thời không, gần như chỉ có 1% khả năng xảy ra, nhưng anh đã gặp phải. Có điều đáng tiếc là người đó đã chết dưới lưỡi kiếm trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng của Cục Thời không rất phong phú, người có cơ hội xuyên nhanh đã hiếm, người có thể sống sót đến cuối cùng để được về hưu quay về thế giới thực còn hiếm hơn. Trong số những người xuất sắc nhất, 100 người chưa chắc đã có 5 người thành công, nói là cửu tử nhất sinh cũng không ngoa. Người làm nhiệm vụ kia tên là Chu Án. Khi bọn họ gặp nhau, Chu Án đã hơn 30 tuổi, ông ấy vừa điềm đạm lại vừa hài hước, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến người nào đó. Trên ngón áp út bên tay trái của Chu Án có một chiếc nhẫn, mỗi khi ông ấy chăm chú nhìn nó, ánh mắt vừa dịu dàng vừa nhớ thương. Sau đó, trước khi chết Chu Án nói với anh rất nhiều điều. Ông ấy nói ông ấy không muốn chết như thế này, vợ con vẫn đang chờ mình ở thế giới thực. Sở dĩ Chu Án nhận lời mời của Cục Thời không là vì muốn kiếm nhiều tiền, lấy được tài nguyên y học thế giới thực không có để cứu vợ mình. Mãi đến giây phút cuối cùng, ông ấy vẫn gọi tên vợ và đứa con của mình. Vốn dĩ đoạn ký ức này đã bị Cục Thời không xử lý, được phủ bởi một lớp sa mỏng, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, đoạn ký ức kia chợt quay về. Quý Minh Sùng quay phắt sang Nguyễn Tố. Hóa ra, cái tên cuối cùng Chu Án gọi chính là Tiểu Lâm và… Tố Tố. ….. Thấy Quý Minh Sùng nhìn mình chằm chằm mà chẳng nói tiếng nào, Nguyễn Tố bỗng thấy hơi sợ, nhưng cô không lui về sau mà chỉ hỏi: “Anh sao thế?” Hôm nay anh thật sự kỳ lạ. Quý Minh Sùng hoàn hồn, anh chật vật thu lại tầm mắt, thấp giọng nói: “Hình như đây là nhẫn kiểu nữ, chắc phải có một đôi chứ nhỉ?” Hiển nhiên Nguyễn Tố từng bị hỏi kiểu này rồi, cô liếc Quý Minh Sùng một cái, lắc đầu đáp: “Em cũng không biết, chỉ là từ khi có ký ức, trên tay mẹ em chỉ đeo chiếc nhẫn này thôi.” Bị Quý Minh Sùng hỏi như thế, cô không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ đây là nhẫn đôi? Cô nhận lấy chiếc nhẫn rồi quan sát cẩn thận, lẩm bẩm: “S và Z có ý nghĩa gì? S có phải chữ cái đầu trong họ mẹ em không? Cũng có khả năng, vậy chữ Z thì sao? Trương? Chu? Hừm, khó hiểu thật.” Vấn đề này không có chút manh mối nào. Cô cẩn thận nhớ lại, hình như chồng trước của mẹ nuôi họ Lưu, hơn nữa lúc đó bọn họ đã ly hôn rồi, sau đó người chồng trước kia đã cưới vợ hai. Bằng tính cách của mẹ, mẹ sẽ không bao giờ giữ chiếc nhẫn cùng một cặp với chồng trước, nhưng mà cô và mẹ nuôi đã sống nương tựa vào nhau mười năm, quả thật cô chưa bao giờ thấy mẹ nuôi ở bên ai mà. Quý Minh Sùng thầm nói, là chữ Chu. Anh nhìn Nguyễn Tố, nếu anh đoán không lầm, chắc chắn Chu Án và mẹ nuôi của Nguyễn Tố có liên hệ gì đó, nhưng tại sao Nguyễn Tố không biết? Theo lý mà nói thì không nên như vậy mới đúng, trong đầu anh bỗng nảy ra một suy nghĩ, nhất thời bừng tỉnh. Dựa theo tuyến thời gian, có thể suy đoán ít nhất từ mười mấy năm trước Chu Án đã bắt đầu vào thế giới xuyên nhanh rồi, mà anh mới vào từ sáu năm trước, như thế tại sao bọn họ lại gặp nhau? Chắc lẽ thời gian của Cục Thời không bị xáo trộn nên anh và Chu Án mới gặp nhau. Hay là…. Nghĩ đến khả năng đó… Quý Minh Sùng thật sự không đành lòng. Anh không muốn tin tưởng. Hay nói cách khác, vốn dĩ anh chẳng gặp phải người làm nhiệm vụ nào cả mà Chu Án đã chết ở thế giới xuyên nhanh từ mười mấy năm trước rồi, cuối cùng trở thành một NPC của thế giới đó? Linh hồn của Chu Án không chịu rời đi mà lang thang trong thế giới đó, hết lần này đến lần khác, chỉ mong có cơ hội quay về thế giới thực, trở lại với vợ con của mình? Anh đột nhiên nhớ ra rất nhiều chi tiết nhỏ của lúc ấy. Chu Án cầu xin anh, nếu như anh quay lại thế giới thực thì hãy giúp ông ấy chuyển lời tới vợ con rằng, ông ấy đã cố hết sức. Anh đáp, được. Chu Án còn nói, nếu như vợ chú ấy không qua khỏi cơn bạo bệnh thì xin anh quan tâm con gái chú ấy giúp, chú ấy mong con gái sẽ sống tốt, chẳng cầu phú quý, chỉ cần được như những cô gái khác là được rồi. Anh đáp, được. Sau đó Chu Án nhắm nghiền hai mắt. Sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ của thế giới ấy, quả nhiên phần thưởng nhận được nhiều hơn những thế giới khác rất nhiều. Khi đó anh còn nghi ngờ nên đã hỏi hệ thống của Cục Thời không, chỉ nhớ lúc ấy hệ thống nói, ngoài nhiệm vụ chính ra anh còn hoàn thành nhiệm vụ phụ nữa. Chẳng lẽ nhiệm vụ phụ là khiến linh hồn của người làm nhiệm vụ kiêm NPC là Chu Án yên tâm rời khỏi đây ư? Quy tắc của Cục Thời không là khi người làm nhiệm vụ chết ở thế giới xuyên nhanh thì tất cả dấu vết của người đó trong thế giới thực sẽ bị xóa sạch, như thể người ấy chưa từng có mặt trên thế giới này. Khi đối diện với cám dỗ quá lớn, người làm nhiệm vụ không thấy rõ vực sâu trước mắt, chỉ hơi sơ suất chút thôi, không chỉ tan xương nát thịt mà tất cả dấu vết tồn tại của bản thân cũng bị xóa hết, không ai nhớ, chẳng ai hay. Bởi vậy trong trí nhớ của Nguyễn Tố, tất cả những gì liên quan đến Chu Án đều biến mất. Có lẽ cô đã quên mất một người từng đóng vai trò làm cha trong thời thơ ấu của cô. ….. Nguyễn Tố cảm thấy Quý Minh Sùng rất kỳ lạ, nhìn dáng vẻ trầm ngâm của anh, thấy anh sắp đâm vào cột điện bên đường, rốt cuộc cô không chịu được nữa, giữ chặt cánh tay anh, cau mày hỏi: “Quý Minh Sùng, anh nghĩ gì vậy?” Quý Minh Sùng hoàn hồn, thấy dáng vẻ lo lắng của Nguyễn Tố, anh thầm thở dài một hơi, hai tay khẽ run rẩy, lắc đầu. “Anh đang nghĩ một vài chuyện.” Anh vẫn còn chưa hiểu một chuyện, tại sao anh lại gặp được Chu Án? Tại sao lại là anh? Chẳng lẽ mọi chuyện đều phải dùng hai chữ duyên phận mới giải thích rõ ràng được ư? Chắc hẳn có một mối liên hệ nào đó mà anh chưa tìm ra. Hiển nhiên trong trí nhớ của anh, ký ức về năm năm kia đã bị mất một phần nào đó, trước kia anh thấy không quan trọng lắm, quan trọng là anh còn sống và đã quay về. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ phần còn thiếu này vô cùng, vô cùng quan trọng. Nguyễn Tố thấy anh không muốn nói thì không định hỏi nữa, cô chỉ đưa chìa khóa của mình cho anh, “Anh có thể tới nhà em ngồi một lúc, giờ em muốn đến nghĩa trang một lúc.” Quý Minh Sùng nhìn chùm chìa khóa trong bàn tay, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến, anh thoáng giật mình, nhìn sang Nguyễn Tố, thấp giọng hỏi: “Anh có thể đi cùng em được không?” Như sợ Nguyễn Tố cảm thấy anh quá đường đột, anh bổ sung một câu: “Đó là mẹ em, cũng là trưởng bối của anh. Anh tới đây một chuyến mà không đến thắp một nén hương thì không lễ phép cho lắm.” Nếu là trước ngày hôm qua, Nguyễn Tố nhất định sẽ uyển chuyển từ chối, bởi vì đối với cô, dẫn ai đó tới mộ của mẹ nuôi dâng hương là một chuyện vô cùng quan trọng. Cô không hy vọng người khác sẽ vượt qua giới hạn đó. Nhưng bây giờ, cô thoáng chần chừ do dự, lại nhớ đến dáng vẻ anh thay bóng đèn cho cô ngày hôm qua. Cô không nói gì, Quý Minh Sùng cũng nhìn cô. Thật ra anh có thể dùng cách khác để tới nghĩa trang nhưng anh không muốn làm như thế. Không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Tố khẽ gật đầu: “Được rồi, nếu mình em đi cũng hơi quạnh quẽ.” Hai người đi mua hoa và một số đồ cần dùng để cúng bái, sau đó bắt xe đến nghĩa trang. Nghĩa trang khá xa, đường cũng gồ ghề, chòng chành suốt chặng đường mới đến được nghĩa trang. Giờ không phải tiết Thanh minh nên nghĩa trang vô cùng vắng, nhìn lướt qua, chỉ thấy vài người đến tế bái tổ tiên. Bước lên tầng, đi qua một vài bia mộ, cuối cùng cũng đi tới trước mộ mẹ nuôi Nguyễn Tố. Hình như bia mộ này đã được tân trang lại trong khoảng hai năm đổ lại, người phụ nữ trong ảnh mỉm cười quá đỗi dịu dàng. Nguyễn Tố mang những loại hoa quả mẹ nuôi thích ăn tới và đặt sang một bên cùng loại hoa mẹ nuôi thích. Quý Minh Sùng đứng trước bia mộ, tất cả suy đoán đều đã được kiểm chứng. Cái tên trước bia mộ là Trầm Lâm. Anh từng thấy Chu Án viết cái tên này không chỉ một lần. Nhớ đến lời trăng trối của Chu Án trước lúc lâm chung. Ông ấy nói, xin chuyển lời tới người đó rằng ông ấy đã cố hết sức. Có lẽ con người của thời đại ấy hàm súc như thế. Quả thật Chu Án đã rất cố gắng, sau khi chết cũng không rời đi mà chờ đợi 1% cơ hội gặp được người làm nhiệm vụ có thể phó thác, nhờ người đó nói với vợ mình rằng: Xin lỗi, anh đã cố hết sức, anh thật sự có lỗi vì không thể quay về bên em. Có lẽ trước lúc lâm chung, bà ấy đã cố gắng đấu tranh, ngoại trừ không yên lòng đứa con gái duy nhất chắc bà ấy cũng đang đợi người đó trở về, được gặp người đó lần cuối, và có lẽ cũng muốn nói gì đó với người ấy mà trước kia bà chưa kịp nói. Quý Minh Sùng nhìn tấm ảnh trên bia mộ, thầm nói một câu từ tận đáy lòng: “Ông ấy đã rất cố gắng, ông ấy xin lỗi.” Người phụ nữ trên tấm ảnh nở một cười xinh đẹp, như muốn nói, không sao đâu..