Có lẽ trong khoảng thời gian này sự thiên vị của Quý Minh Sùng quá rõ ràng, đến nỗi lúc này Nguyễn Tố thấy anh ở bến xe chỉ hơi ngạc nhiên chứ không bất ngờ cho lắm. Bàn về bản chất, trông Quý Minh Sùng khá trầm tính nhưng thật ra giống như những gì mẹ Quý đã nói, anh rất ngạo mạn. Trên đời này không ai hiểu Quý Minh Sùng hơn mẹ Quý, trước kia bà từng nhắc nhở Nguyễn Tố, trong quá trình theo đuổi người ta, đàn ông sẽ hết sức che giấu bản chất của mình. Quý Minh Sùng cũng như thế, anh che giấu sự cường thế và tính chiếm hữu của mình, giả vờ là một người thoải mái dễ gần mà Nguyễn Tố thích. Nguyễn Tố biết rằng hành động xuất hiện ở đây của anh mâu thuẫn với sự thong dong bình tĩnh anh đã xây dựng trước đó, nhưng đáng tiếc là dù biết anh là loại người cường thế, cô cũng không phản cảm hay bài xích, có lẽ giống như những lời Mã Văn nói, cô đã rơi vào miệng cọp rồi. Dù Nguyễn Tố không hỏi tại sao mình lại có mặt ở đây, Quý Minh Sùng vẫn thấp giọng giải thích: “Anh chỉ muốn đến xem nơi em từng sống trông như thế nào thôi, không quấy rầy em đâu.” “Ừm.” Nháy mắt ấy, Quý Minh Sùng nhìn vào con ngươi màu hổ phách của cô, anh chợt nghĩ có lẽ tâm tư của mình đã bị cô nhìn thấu rồi. Chắc trò chơi giữa nam và nữ chính là như thế, rõ ràng biết động cơ của đối phương, cũng rõ thủ đoạn của người ấy, nhưng vẫn giả vờ không biết gì cả. Giữa màn mưa, Quý Minh Sùng giương ô che, còn Nguyễn Tố thì đứng dưới tán ô. Nguyễn Tố dẫn Quý Minh Sùng đến một tiệm mì. Cô không học cấp ba ở thị trấn này, bắt đầu từ lớp 10, khoảng thời gian cô ở đây rất ngắn, ngắn đến nỗi cô vẫn có thể nghe hiểu tiếng địa phương nhưng không nói được. Sau khi tham khảo khẩu vị của Quý Minh Sùng, cô gọi một bát mì thịt bò và một bát mì chay. Tiệm mì đã mở nhiều năm, cách trang trí khá đơn giản, trên tường có vết ố. Nguyễn Tố lấy khăn tay cẩn thận lau bàn và ghế dựa. Hai người ngồi vào chiếc bàn nhỏ, bà chủ bưng hai bát mì lên. Nguyễn Tố đưa bát mì thịt bò cho Quý Minh Sùng, nào ngờ khi cô đang lấy đũa, chợt thấy anh gắp mấy miếng thịt bò không nhiều lắm trong bát mình vào bát cô. Bọn họ đến không đúng lúc, vốn định gọi hai bát mì thịt bò nhưng bà chủ nói chỗ thịt bò còn lại chỉ đủ một bát thôi. Nguyễn Tố có thói quen quan tâm đến người bên cạnh. Quý Minh Sùng cũng không nói gì. Nguyễn Tố lại gắp miếng trứng ốp trong bát sang cho anh. Trong tiệm mì nho nhỏ, ông chủ đang phàn nàn với bà chủ chuyện dạo này giá cả tăng lên, công việc kinh doanh không bằng ngày xưa. Trong những câu chuyện đời thường vụn vặt, Nguyễn Tố ăn bát mì có hương vị riêng biệt này, phảng phất như trở về ngày xưa. “Khi em còn nhỏ…” Nguyễn Tố đột nhiên lên tiếng, có lẽ do trở về nơi hồi nhỏ từng sống nên tâm trạng cô khá mãnh liệt, dù người bên cạnh có phải Quý Minh Sùng hay không cô vẫn muốn nói, “Em cực kỳ thích ăn mì xào ở bên ngoài, không thích ăn cơm nhà. Mẹ em, chính là mẹ nuôi của em ấy, cũng phải bó tay với em. Bà cho rằng mì xào bên ngoài không đảm bảo vệ sinh nên đã nấu mì cho em, nhưng em không thích ăn, cứ cảm thấy không giống đồ ăn bên ngoài. Giờ ngẫm lại vẫn là đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất, nhưng chỉ cảm thấy tiếc nuối sao trước đây không ăn nhiều thêm vài bát, để khi nhớ lại sẽ không quên hương vị ấy.” Ban đầu, khi nghe cô kể những chuyện ngày xưa cô chưa từng kể, Quý Minh Sùng còn mừng thầm, cảm thấy may vì quyết định tới đây là đúng, bởi vì đây là cơ hội có thể đến gần cô. Nhưng sau khi nghe cô kể xong, dùng đũa khơi sợi mì lên, trên khuôn mặt cô khó nén nổi khao khát, anh chợt thấy thẹn vì suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu vừa rồi. “Có lẽ cuộc sống chính là như thế.” Quý Minh Sùng đã trả lời như thế. Nguyễn Tố sửng sốt, sau đó cười nói: “Chắc vậy.” Giờ hãy còn sớm, ăn mì xong, Nguyễn Tố chuẩn bị về nhà. Quý Minh Sùng nghĩ cô sẽ ở khách sạn, nào ngờ cô dẫn anh tới một tiểu khu cổ kính. Sau khi bước vào khu dân cư ánh sáng lờ mờ, Quý Minh Sùng mới phản ứng lại, đoán nơi này chính là nơi cô và mẹ nuôi từng sống. Nguyễn Tố lấy chìa khóa trong túi ba lô ra rồi đi lên tầng bốn. Nơi này khác với khu nhà đằng sau, các hộ gia đình đều cùng một dãy, liếc mắt đếm sơ qua, có ít nhất 5 hộ gia đình. Cô đi đến trước một cánh cửa màu đỏ thắm đã phai màu, cầm chìa khóa mở cửa. “Hôm nay em còn phải quét dọn vệ sinh.” Nguyễn Tố mím môi, “Trong phòng cũng chỉ có một chiếc giường.” Đây xem như lệnh đuổi khách. Quý Minh Sùng thấy sắc trời vẫn còn sớm nên xắn tay áo lên nói: “Nam nữ cùng làm, không gì không thể, anh có thể giúp em quét dọn vệ sinh.” Nếu là ngày trước Nguyễn Tố chắc chắn sẽ từ chối, theo quan điểm của cô, để đàn ông vào nhà có thể xếp vào loại nguy hiểm. Nhưng hôm nay cô chỉ do dự một lát, cánh cửa khá thấp, cô ngẩng đầu thấy ít tro bụi và mạng nhện dính vào tóc Quý Minh Sùng, trông buồn cười cực kỳ, cô không khỏi mím môi cười rồi khẽ gật đầu. Nguyễn Tố không biết rằng, Quý Minh Sùng thiên vị cô, cô cũng đối xử với Quý Minh Sùng như thế. Những gì trước kia cô sẽ không bao giờ cho phép, khi đối mặt với Quý Minh Sùng, cô dần thả lỏng cảnh giác. Quả thật anh không giống những người khác. Cô cho phép anh vào. Dáng người Quý Minh Sùng rất cao, cánh cửa hơi thấp, lúc đi vào anh phải hơi cúi đầu. Thoạt nhìn căn hộ này không nhiều bụi bẩn lắm, diện tích không lớn, đoán chừng có hai phòng ngủ một phòng khách. Nguyễn Tố lấy khăn tay trong túi ra đưa cho anh, trên mặt còn vương ý cười, “Anh lau tóc đi, trên đó dính bụi kìa.” Lúc này Quý Minh Sùng mới nhận ra. Anh thật sự không ngờ nhờ đám bụi này Nguyễn Tố mới suy nghĩ lại. “Trước đó em từng về một lần rồi, chính là hôm sinh nhật mẹ em ấy, nên đã thu dọn một lần.” Nguyễn Tố tìm bao tay áo [1] trong ba lô, cô chỉ mang một đôi về. Lúc chuẩn bị đeo vào, cô nhận ra quần áo của mình không đắt lắm, hình như áo sơ mi của Quý Minh Sùng đắt hơn, vì thế cô đưa bao tay áo cho anh, “Anh đeo không, đeo vào thì quần áo sẽ không bị bẩn.” <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20211023/tong-giam-doc-sieu-cap-giau-co-la-chong-toi-84-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=1153554258 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> [1] Bao tay áo Quý Minh Sùng tưởng tượng hình ảnh mình đeo bao tay áo màu hồng nhạt này vào trông như thế nào, anh quả quyết lắc đầu, “Không cần đâu.” Nguyễn Tố không ép, cô tự đeo vào rồi vào bếp lấy nước. Trong nhà có nước có điện, bình thường Nguyễn Tố về quê không ở lại khách sạn mà thích ở nhà hơn. “Căn nhà này…” Quý Minh Sùng lựa lúc thích hợp để tỏ sự nghi ngờ của mình. Nguyễn Tố đang lau bàn, cô quay đầu lại, cười ngại ngùng, “Lúc mới tốt nghiệp em tiết kiệm được ít tiền nên đã mua khi đó.” Căn nhà này bị vợ chồng anh trai của mẹ nuôi chiếm được, sau đó vì kiếm tiền cho con trai kết hôn, bọn họ đã bán qua tay căn nhà này. Sau khi tiết kiệm được chút tiền, cô về quê nghe nói người nhà bán nhà nên đã mua lại. Quý Minh Sùng ngạc nhiên nhìn Nguyễn Tố. “Không đắt đâu!” Cô vội vàng giải thích, “Không đắt chút nào, anh xem căn nhà này nhỏ như thế, với lại ở chỗ chúng em một căn nhà hai phòng rất rẻ, nhà này cũ rồi, giá cũng rất thấp…” Nói xong, cô cúi đầu, “Dù sao thì cũng rẻ.” Hiện nay thị trấn này dần mở những căn hộ theo kiểu tiểu khu, giá cùng lắm là mấy nghìn tệ. Nhà cũ còn rẻ hơn, diện tích cũng không lớn. “Em vẫn rất giỏi, rất tuyệt.” Quý Minh Sùng nhìn cô và mỉm cười. “Bạn thân khuyên em không nên mua căn nhà này, giá trị của nó không thể tăng lên, em cũng không về ở mấy.” Nguyễn Tố nhẹ giọng nói, “Nhưng em rất muốn mua căn nhà này, em nghĩ rằng suy cho cùng đây mới là nhà của em.” Nhà họ Nguyễn không phải nhà của cô, nhà họ Quý cũng không phải, căn hộ cô đang thuê càng không phải là nhà. Trời đất rộng lớn, chỉ có căn nhà nho nhỏ cũ kỹ này mới là nhà của cô. “Anh ủng hộ em.” Quý Minh Sùng cười nói: “Thật ra như thế rất lãi, tỷ suất giá thành cũng cao.” Lực chú ý của Nguyễn Tố bị anh hấp dẫn, cô đặt khăn lau xuống, hỏi: “Anh nhìn ra tiềm lực phát triển ở bên này ạ?” Ví dụ như tiềm lực khai phát? Hay bên này có cơ hội thu hút nhiều người giàu có tới đây đầu tư? Thấy cô như thế, Quý Minh Sùng không nhịn được cười, giữa khóe mắt hàng mày đều đượm ý cười. Anh rất muốn vươn tay gõ nhẹ lên trán cô. Cô gái này nghĩ gì trong đầu thế. “Nói thật thì, không có.” Quý Minh Sùng nói. Nguyễn Tố sụp vai, “Vậy anh còn nói…” Tỷ suất giá thành cao gì gì đó. Quý Minh Sùng thu lại ý cười trên mặt, dịu giọng nói: “Mua nhà với cái giá này quả thật rất lời, tỷ suất giá thành cũng cao. Giống như căn nhà anh từng mua trước đó, em nghĩ phải mất bao nhiêu mới mua được?” Nguyễn Tố ngẫm nghĩ, đó là khu nhà cấp cao… Ít nhất cũng phải mất mấy chục triệu đúng không? Cô than thở, “Nhưng mà không giống mà.” Quý Minh Sùng nói: “Giống nhau, đều là nhà, dù giá nào đi nữa thì về mặt ý nghĩa vẫn giống nhau.” Nguyễn Tố ngẩng đầu nhìn anh, một lát sau cô khẽ ừ một tiếng. Cô thừa nhận cô đã được an ủi phần nào rồi. Tiếp tục quét dọn vệ sinh, Nguyễn Tố phát hiện bóng đèn trong phòng lâu không được sử dụng nên đã hỏng, cô nói sẽ ra ngoài mua bóng đèn. Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Quý Minh Sùng ngăn cô lại, “Để anh đi mua.” Anh không cho cô cơ hội phản ứng lại, vì thế cô chỉ kịp nhìn thấy anh đi ra ngoài mua bóng đèn. Khi anh quay về, cô phát hiện anh mua rất nhiều thứ khác ngoài bóng đèn. Như lược, bàn chải, kem đánh răng, rồi cả dép lê… Thậm chí anh còn mua cho cô không ít đồ ăn vặt. Nguyễn Tố nhận bóng đèn anh đưa, định tự mình thay bóng. Quý Minh Sùng không khỏi thở dài. Tiếng thở dài của anh rõ là khoa trương, âm thanh cũng lớn, rất khó khiến người ta không chú ý tới. Cô quay đầu lại hỏi: “Anh sao thế?” Anh cười trêu, “Anh tưởng em đã quên mất trong phòng này còn một người đang thở, anh còn nghĩ mình là không khí vô hình đấy.” “?” Ý anh là sao, Nguyễn Tố nhất thời nghe không hiểu. “Nào, để anh.” Anh nói, “Anh không ở đây thì thôi, anh ở đây thì để anh làm.” Nguyễn Tố nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, “Anh làm được không?” Quý Minh Sùng nghiêm túc nhìn cô, “Lúc còn đi học, môn Vật lý anh luôn đứng nhất khóa.” Chẳng lẽ học giỏi Vật lý thì biết thay bóng đèn ư? Nguyễn Tố còn chưa hiểu logic này cho lắm, anh đã nhận bóng đèn trong tay cô rồi trèo lên ghế. Anh không nói cho cô biết đây không phải là lần đầu trong đời anh thay bóng đèn. Đương nhiên việc này chẳng thể làm khó được anh. Anh tháo chiếc bóng dính đầy tro bụi kia xuống. Nguyễn Tố ngẩng đầu nhìn anh. Công tắc nguồn điện trong nhà đã bị cô đóng, cô giơ đèn pin di động lên cao chiếu sáng cho anh. Đương lúc thất thần, dường như cô nhìn thấy một cô bé đứng trên ghế đang cố hết sức thay bóng đèn. Cô bé không với tới, đành phải chồng thêm một chiếc ghế nhỏ nữa. Thật ra hành động này rất nguy hiểm, nhưng lúc ấy chẳng ai quan tâm cô ấy, cũng chẳng có ai nói rằng không nên làm như thế. Cô bé ấy sợ tối, nói với vợ chồng anh trai mẹ nuôi rằng bóng đèn hỏng rồi nhưng chẳng ai chú ý, cô ấy đành phải tự mình đi mua bóng đèn, nhớ rõ mình từng đồng ý với mẹ rằng sau này sống một mình cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt. Cô bé thay bóng đèn xong, còn chưa kịp vui mừng đã bị ngã từ trên ghế xuống. Cũng may cô bé ngã không nặng lắm, nhưng làn da ở cẳng chân bị rách, máu chảy ra, cô lại chẳng dám khóc thành tiếng, chỉ có thể chịu đựng, nước mắt lưng tròng. Lúc ấy cô chỉ nghĩ ước gì có người giúp mình thay bóng đèn. Trong những năm tiếp theo, cô không bao giờ bị thương khi thay bóng đèn nữa. ….. “Thay xong rồi.” Quý Minh Sùng quay lại nhìn cô, giọng điệu xen vài phần đắc ý. Đèn pin di động của Nguyên Tố vẫn đang chiếu vào anh. Nguyễn Tố sững sờ nhìn anh, trong bóng tối, anh là ánh sáng duy nhất nơi đây..