Tổng Giám Đốc Nô Lệ Thư Ký Chủ Nhân
Chương 32 : Phát hiện
Lý Mục càng tới gần căn hộ, trong lòng càng cảm thấy không yên.
Đây là nhà của chủ nhân, Lý Mục âm thầm nói, rồi cẩn thận ghé sát lỗ tai vào cửa nghe động tĩnh.
Không nghe được gì, Lý Mục thầm nghĩ chủ nhân chắc không ở nhà, liền lấy chìa khóa ra mở cửa. Lý Mục căn bản không biết, Hoa Thiên vì không muốn trong lúc điều giáo bị kẻ khác phát hiện cùng quấy rầy, cho nên trong nhà đã sớm lắp đặt cách âm.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, Lý Mục vô thức đi rón rén, như là sợ kinh động đến ai đó. Nhìn căn phòng ấm áp, Lý Mục cảm thấy trái tim cũng trở nên nhu hòa. Hắn ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhớ lại tình cảnh lúc đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Thật hạnh phúc…
Thanh âm gì đây? Lý Mục vểnh tai lên nghe. Hình như… hình như có người đang nói chuyện, hoặc như đang khóc. Trái tim Lý Mục đập dồn dập, là chủ nhân sao?
Chậm rãi đi về phía phát ra âm thanh, Lý Mục dần nghe rõ ràng hơn, đột nhiên trong lòng hắn có một loại dự cảm bất hảo.
“Tám, chủ nhân, ta sai lầm rồi.” Thanh âm giống như thống khổ, nhưng lại giống như vui thích..
“Chát.” Là roi ư, ngay sau đó lại là: “Chín, chủ nhân, ta sai lầm rồi.”
Lý Mục cảm thấy trong lòng như phát lạnh, mình cũng đã từng bị chủ nhân trừng phạt như thế.
Đè xuống sự bối rối đang dâng lên, Lý Mục bình tĩnh len lén nhìn qua khe cửa.
Một nam hài tuổi còn trẻ xinh đẹp trắng trẻo đang bị trói trên tường, hai chân mở rộng, lộ ra phân thân phát tím cũng mật huyệt thần bí. khuôn ngực trắng nõn hiện đầy vết thương đỏ sậm. Nhưng trên mặt nam hài lại tràn ngập tình dục. Chỉ cần bất cứ nam nhân nào chứng kiến, nhất định sẽ không thể nào kiềm chế được dục vọng.
Nhưng Lý Mục lại như bị chìm trong băng đá vô tận, toàn thân run lên lạnh lẽo. Bởi vì hắn nhìn thấy Hoa Thiên đang đứng ở phía trước nam hài, chiếc roi trên tay rơi vào bắp đùi nam hài, lập tức nam hài phát ra tiếng rên rỉ mị hoặc. Dường như chiếc roi đó cũng quất vào trái tim Lý Mục, rất đau, rất đau.
“Mười, chủ nhân, ta sai lầm rồi.”
Giọng nói của nam hài làm Lý Mục bừng tỉnh, hắn run rẩy không ngừng mà bước ra ngoài.
Nam hài gọi chủ nhân của hắn là chủ nhân.
Mình lại còn vui mừng vì chủ nhân chỉ là chủ nhân của riêng mình. Thì ra, chủ nhân còn có thể là chủ nhân của kẻ khác.
Nhưng tại sao trái tim lại đau đớn thế này, cứ như là sắp ngạt thở, không thể hô hấp, không thể thở nổi…
Lý Mục chết lặng đi ra ngoài.
Không bao giờ muốn nhìn nữa, dù là một giây đồng hồ cũng không.
Rời đi, rời khỏi nơi đây.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
95 chương
240 chương
7 chương
61 chương