Nghe vậy, Văn Hinh cũng ngây ngẩn cả người, sau đó hiểu rõ, thì ra, khế ước mà cô đã kí do cô và mẹ hắn tình nguyện chứ không được sự đồng ý của bản thân hắn.
Khó trách, kể từ sau khi cô vào Du gia, hắn liền không lộ mặt, suốt một tháng, không về nhà. Cô vẫn nghĩ hắn bận rộn công việc hoặc đi công tác, cho nên không về nhà, thì ra, nguyên nhân chân chính là tránh né cô.
Hắn tốt hơn cô, ở bên ngoài tự do tự tại hết một tháng, mà cô lại nhận hết ánh mắt lạnh lùng cùng lời nói lạnh nhạt. Bây giờ đang ở Du gia, tất cả mọi người đều biết cô là một người phụ nữ vì tiền mà bán thân thể mình, mỗi ngày, mọi ánh mắt nhìn cô đều giống như nhìn một kẻ hám lợi, cực kỳ khinh thường.
Không chỉ như thế, bởi vì cô mà Du Thần Ích không có về nhà một tháng, mẹ của hắn, Diêu Phương không thể nhanh chóng có cháu trai ẵm, nối dõi tông đường Du gia, đem toàn bộ tức giận trút lên người cô, dù sao cũng không thuận mắt. Còn có em họ Du Thần Ích Lạc Tinh, bởi vì không thấy mặt anh họ, cũng oán hận cô không dứt, toàn nói những lời chanh chua.
Nếu như không vì năm trăm vạn này, nếu như không vì cha và em trai, vì Văn thị Kinh Mậu cải tử hồi sinh, cô đã sớm phủi mông bỏ đi, sao còn phải ở chỗ này nhìn sắc mặt của người khác mà sống.
Dù nói thế nào đi nữa, cô cũng từng là một thiên kim tiểu thư có cuộc sống vô ưu vô lo.
Kể từ khi cha cưới người mẹ ghẻ ham bài bạc, trong mấy năm đã làm Văn thị Kinh Mậu suy sụp, sau lại lấy danh nghĩa Văn thị Kinh Mậu vay năm trăm vạn với lãi suất cao, từ đó biến mất không thấy nữa, để chủ nợ tới cửa đòi.
Vì cứu vớt công ty của gia đình, cô bất đắc dĩ phải ký phần khế ước này, thù lao là năm trăm vạn. Một khi cô bội ước, chẳng những không lấy được năm trăm vạn mà còn phải bồi thường một trăm vạn bội ước, điều đó có nghĩa là, nếu không thực hiện được khế ước đó, cô phải bỏ ra sáu trăm vạn.
Điều đó đối với Văn gia mà nói, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí. Bản thân cô càng không có cách nào kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhớ tới cha cùng em trai vẫn chờ cô đem tiền về, cô nhìn Du Thần Ích đã đi lên lầu hai, trên mặt lại lộ ra thần sắc kiên định, nhanh chóng đuổi theo.
Dù thế nào đi nữa, tối nay nhất định phải thành công, cô đi theo hắn vào phòng hắn, sau đó đóng chặt cửa lại.
Nghe tiếng đóng cửa, Du Thần Ích quay đầu lại, thấy cô vừa đi về phía hắn vừa đưa tay cởi cúc áo, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì cô đã cởi áo ngủ bên ngoài, lộ ra áo ngực Lace (viền tơ) màu đen bên trong, bầu ngực ngạo nghễ được bó chặt trong áo lót nhẹ nhàng đứng thẳng trước mắt hắn, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Văn Hinh thấy thế, mơ hồ cười một tiếng, sau đó chậm rãi đến gần hắn, giơ tay vòng qua cổ hắn, khuôn mặt thanh lệ lộ ra nụ cười cực kỳ xinh đẹp quyến rũ.
Nụ cười quyến rũ mê người như vậy khiến Du Thần Ích hoàn toàn ngây dại, hắn quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, làn da nhẵn nhụi, trắng nõn như ngọc lại sáng bóng, vóc người hoàn mỹ khiến huyết mạch người ta căng phồng.
Còn có bầu ngực đẫy đà sinh động giấu dưới áo ngực màu đen, hơi lộ vẻ trắng hồng, cơ hồ đã đoạt đi tất cả hô hấp của hắn.
Sự thâm trầm xuất hiện trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, sau đó, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Truyện khác cùng thể loại
246 chương
79 chương
102 chương
58 chương
10 chương