Hắn hi vọng cô có thể cùng hắn đi bắc thượng, nhưng là lý trí để cho cô lắc đầu. Cô không cho là mình nên tham gia vào cuộc sống trước kia của hắn, mặc dù cô cũng không muốn cùng hắn chia lìa. Cô cũng cự tuyệt hắn để cho cô tiếp tục lưu lại trong biệt thự, đối với cô mà nói, không có cùng người đàn ông mình yêu, căn nhà có thoải mái hay hoa lệ thế nào đi nữa, cũng giống như đống hoang tàn bình thường một dạng. Cô ở trong căn hộ 30 bình lớn, đã quen thuộc, lúc đầu khi hắn nói hắn phải rời đi trong lòng cô dâng lên một cảm giác bất lực, nhưng là chỉ có thể làm cho mình an tâm chờ đợi. . . . . . Cô chỉ có thể ở tại chỗ này mà chờ đợi hắn là được rồi.( Bình: Phép đo nước Nhật-bản cho 36 thước vuông bề mặt là một bình.) Cô đứng dưới lầu trước thang máy, khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Kiệt An hơi lộ ra vẻ mỏi mệt, đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt không dám tin. Không thể nào? ! Trên thang máy một hàng chữ màu đen được viết dán lên cửa: Thang máy đang tu sửa ở bên trong, xin mọi người thông cảm. Tạ Kiệt An trắng mặt, ông trời vì sao phải trêu chọc cô như thế? Trải qua một lần buông thả dục vọng, toàn thân xương cốt của cô như bị mở ra một dạng, bây giờ lại bắt cô đi bằng thang bộ nữa sao? ! "Oa, lại hư nữa sao?" Đi theo phía sau cô là khuôn mặt u sầu của Tạ Tư Hạo."Haizz, mẹ, chúng ta phải đi lên lầu chín đó a! Đều tại mẹ á..., nhà của cha vừa lớn vừa đẹp như vậy tại sao mẹ không muốn, mà phải trở về tới ──" "Tiểu ôn con vong ân phụ nghĩa này, con không lo lắng khi bà ngoại trở lại không tìm được chúng ta sao!" "Mẹ có thể điện thoại nói cho bà ngoại ──" "Mẹ cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, thế nào lại cùng bà ngoại nói được đây? ! Con có biết là bà ngoại khó lắm mới được đi du lịch nước ngoài một chuyến, nếu mà có xảy ra chuyện lớn gì đi nữa cũng phải đợi bà về mới nói, hiểu không?" Cô nắm thành quả đấm nhỏ gõ vào đầu của Tạ Tư Hạo. "A ~~" Cô xoa chỗ đau, ra vẻ rất là vô tội kéo âm dài mà nói."Vậy. . . . . . Mẹ, mẹ cõng con!" Mày liễu Tạ Kiệt An vừa nhăn, xốc cô bé lên hướng cửa cầu thang để xuống."Đừng mơ tưởng! Dùng đôi chân của con nỗ lực bò lên trên đi!, đi thôi!" ". . . . . ." Ô, nhất định là mẹ cô nhặt cô từ ven đường về a! ___________________________________ Tạ Tư Hạo cực kỳ khó chịu, thật vô cùng khó chịu, bởi vì có một người ngu ngốc luôn không chụp được quả bóng của cô! "Cường Cường, hôm nay cậu bị đần ah? Tại sao tới giờ vẫn không chụp được quả bóng hở?" Khi cô ném quả bóng qua, toàn là đánh trúng vào mặt của Cường Cường,một lúc sau thì Tạ Tư Hạo cũng không chịu được nữa, giương nanh múa vuốt xông lên trước. "Oa, Hạo Hạo, cậu đừng đánh đầu mình, mình sẽ bị đần thật đấy!" "Cậu bây giờ cũng đã rất đần, hừ! Cậu hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, quả bóng tới cũng không chụp?" Hại cô ném đến đau cả tay. "Mình. . . . . . Mình. . . . . ." Mắt sáng răng ngà của cậu bé,há mồm muốn nói,nhưng rồi lại ấp a ấp úng. "Nói mau!" "Mình muốn hỏi Hạo Hạo một chuyện, cha của cậu từ xa mới đến đã về rồi sao?" "Đúng rồi, nhưng có gì không?" "Mình cho Hạo Hạo biết, trên TV mới vừa xuất hiện cha cậu đó, chú ấy muốn cùng một cô kết hôn !" Hở? ☆ Oa, làm thế nào? Làm thế nào bây giờ? Tạ Tư Hạo luống cuống tay chân mở cửa chính ra, như một làn khói xông vào bên trong nhà, thân thể nho nhỏ mà chạy tới một cái cửa khép hờ, " Ầm" một tiếng, làm ra một tiếng va chạm thật lớn. Tạ Kiệt An lập tức chui xuống bàn, cô còn tưởng là động đất, kinh hãi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra hung thủ thật ra thì do người khác làm. "Con── Tạ Tư Hạo con ăn tim gấu mật hổ hả, lại dám đá cửa phòng của mẹ? !" " Trời ơi, mẹ đừng vội kiếm tiền á..., nhanh mở ti vi xem đi!" "Này, Hạo Hạo, con đang định xem con ong mật nhỏ có tìm được hay không gia đình của nó ah, con đừng lại muốn mẹ ở một bên nghĩ kế cho nó nha ." Cô rất bận! "Không phải xem con ong mật nhỏ, mà là xem cha á!" "Cha con trên TV hả ?" "Ừ!" Cái đầu nhỏ của Tạ Tư Hạo dùng sức gật một cái."Mẹ,mẹ nhanh lên một chút đi xem thử đi cái đài thứ tư, có phát về tin tức á, nhanh lên một chút!" Hai mẹ con ngồi ở trong phòng khách, chuyển kênh đến năm phút, cuối cùng cũng tìm được. "Mẹ mẹ xem, là cha!" Tạ Tư Hạo kêu to một tiếng, chợt nảy lên . Tối hôm qua nguyên một đêm cô không ngủ, hơn nữa bị cảm giác mềm mại của ghế sa lon dụ dỗ, trước mắt cô chỉ cảm thấy mắt mình càng ngày càng trở nên nặng nề, cô cố gắng chống mí mắt lên, dùng sức hướng tới hình ảnh trên TV mà nhìn. Lập tức, ánh mắt của cô bắt đầu biến hóa. Càng biết rõ người trên TV đang nói cái gì, cặp mắt mê mang của cô, càng ngày càng trở nên trấn tĩnh! Trên TV những tên khốn kiếp kia đang nói cái gì a? Cô nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình đã được thay đổi, Tạ Kiệt An lâm vào trong khiếp sợ. "Mẹ, cha thật muốn cùng cô xinh đẹp đó kết hôn sao?" Một đôi tay bé nhỏ sợ hãi kéo lấy vạt áo cô." Vậy còn mẹ cùng Hạo Hạo thì thế nào?" "Sẽ không, Hạo Hạo, mẹ nghĩ. . . . . . Cha con có thể là có khổ tâm nào đó, cha con. . . . . . Cha con sẽ không phải là không cần mẹ và con! Chúng ta sẽ chờ cha con trở lại giải thích cho chúng ta, cho nên con không nên nghĩ lung tung !" Hít sâu một cái, thần sắc Tạ Kiệt An tái nhợt, cô gượng ép mỉm cười một cái với tiểu nha đầu, hơi thở bất ổn,giọng nói thay vì đang an ủi con gái, nếu không thì cũng đang an ủi mình. "Mẹ, là thật sao?" Tạ Tư Hạo rất là hoài nghi. "Đương nhiên là thật!" "Vậy tại sao mẹ lại khóc?" Mẹ rõ ràng so với mình còn thương tâm hơn!