Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê
Chương 99 : Yêu, rốt cuộc là gì?
Màn đêm buông xuống, toàn bộ mặt đất dần dần bao phủ một màu đen, toàn bộ đèn đường bỗng nhiên sáng lên, cửa hàng bên đường cũng bật đèn sáng rực, lúc này thành phố chiếu rọi ra quang mang giống như ban ngày.
Mộc Hàn Mặc được tài xế chở về nhà, vừa về đến biệt thự, liền khẩn cấp mở cửa xe, trước ánh mắt của mọi người tiến vào nhà chính, bước nhanh mà đi, thiếu chút nữa đâm sầm vào quản gia đang tiến lên đón.
May mà quản gia cảnh giác, rất nhanh lắc mình né khỏi, tránh cho một hồi bi kịch phát sinh, Mộc Hàn Mặc cũng không thèm liếc mắt nhìn quản gia cái nào, liền đi nhanh lên lầu.
Quản gia quay đầu nhìn bóng lưng Mộc Hàn Mặc, không khỏi mím môi cười, từ sau khi thiếu phu nhân đến đây, ông thấy được rất nhiều hành vi bất đồng của thiếu gia so với trước kia, có thể nói là khác thường, nhưng nhìn lại thì tự nhiên như vậy. Mãi cho đến khi bóng lưng Mộc Hàn Mặc biến mất ở góc quanh của lầu ba, quản gia lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đi ra khỏi đại sảnh......
Mộc Hàn Mặc lên lầu, đẩy cửa phòng ra liền thấy Oa Oa đang tựa lên chiếc gối mềm mại, người hầu ngồi ở bên giường đút cho cô uống canh gà.
Người hầu chuyên tâm đút canh cho Oa Oa, nhưng thật ra lỗ tai linh mẫn của Oa Oa lại tai nghe được thanh âm mở cửa, khóe miệng hơi hơi giương lên "Mặc, anh đã về rồi!" Thanh âm khẳng định hô lên làm cho lồng ngực Mộc Hàn Mặc tràn đầy cảm động cùng nhu tình.
Người hầu quay đầu nhìn Mộc Hàn Mặc đang đứng ở cửa phòng, vội vàng đứng lên "Thiếu gia".
Hai tay bưng canh gà, cúi đầu.
Mộc Hàn Mặc chỉ hơi quét mắt liếc cô ta một cái, liền sải đôi chân thon dài đi tới bên giường, người hầu tự động thoái lui đi ra, Mộc Hàn Mặc ngồi bên giường, trong ưng mâu tràn đầy dịu dàng "Bảo bối, lỗ tai của em thật linh mẫn." Bàn tay to lớn xoa bóp khuôn mặt trứng ngỗng của cô, không khí ấm áp của hai người lúc đó làm cho người ta nhịn không được đáy lòng nổi lên ánh sáng ấm áp.
Oa Oa không lên tiếng, khóe miệng từ đầu đến cuối đều câu lên nụ cười sáng lạn như vậy, Mộc Hàn Mặc vươn tay, người hầu đưa chiếc bát tới, đặt ở trong tay hắn, hơi hơi cúi đầu, khom người ba mươi độ, im ắng lui ra ngoài.
Mộc Hàn Mặc cầm lấy thìa, múc một thìa canh gà nồng đậm đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi, nếm thử độ ấm, cảm giác độ ấm vừa phải mới đặt thìa lên môi cô "Bảo bối, canh gà thật ngon, về sau mỗi ngày đều phải uống một chén, Bảo Bảo của chúng ta sinh ra nhất định trắng trẻo mập mạp." Khóe môi khêu gợi cũng câu lên tươi cười mị hoặc.
"Lão công, Bảo Bảo của chúng ta khẳng định trắng trẻo mập mạp." Oa Oa mỉm cười làm ra cam đoan, Mộc Hàn Mặc khẽ ‘ừ’ một tiếng, vừa đút canh gà vừa khẽ mở bạc môi "Bảo bối, lát nữa chúng ta phải đi tới nhà Ngọc Tình, tối hôm qua Thiên Dự gọi điện thoại đến nói Ngọc bá phụ, Ngọc bá mẫu bảo chúng ta cùng đi ăn cơm chiều."
"Nga! Tốt, em cũng đã lâu không gặp được Ngọc Tình." Trên mặt Oa Oa tươi cười giống như một đóa hoa dành dành thuần khiết, tỏa hương thơm, thơm ngát mà không nồng "Ăn xong, chúng ta phải đi." Hôm nay đã nằm trên giường một ngày, rốt cục cũng nên nhúc nhích rồi. Đúng rồi, còn có một sự kiện "Lão công, Giản Tiểu Bạch không có việc gì chứ?"
Mộc Hàn Mặc buông chiếc bát rỗng xuống, cúi người nhẹ nhàng ấn lên trán cô nhẹ một nụ hôn "Giản Tiểu Bạch nơi đó đã có Thiên Dự, chúng ta không cần lo lắng." Ôm Oa Oa từ trên giường xuống, tiến vào phòng tắm, mặc đồ cho cô, lại chải đầu cho cô. Lấy một chiếc lược nhẹ nhàng chải từng sợi tóc mềm mại đen bóng của cô, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc của cô "Bảo bối anh rất nhớ em." Cúi người nhẹ nhàng ma sát lên hai má phấn nộn của cô.
Khuôn mặt mềm mại của Oa Oa nháy mắt đã hồng "Vất vả cho anh rồi, lão công." Xoay người, vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng rắn rõi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như chú mèo nhỏ cọ cọ lên bụng của hắn.
Một đôi tay ấm áp chế trụ cái ót của cô, nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc của cô, thật lâu sau, thân thể khôi phục bình thường mới buông cái đầu nhỏ nhắn của Oa Oa ra "Tốt lắm, bảo bối, có thể đi rồi." Dứt lời, Oa Oa đứng lên, đôi tay ấm áp của Mộc Hàn Mặc liền gắt gao ôm lấy eo cô.
Thật cẩn thận giúp đỡ cô đi ra phòng tắm, đem cô đặt lên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, đeo tất chân và giày thông khí cho cô, lúc này mới ôm cô lên, đi xuống lầu.
Quản gia thấy Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa xuống lầu liền tiến lên đón "Thiếu gia, ngài cùng thiếu phu nhân muốn đi chỗ nào, tôi lập tức an bài xe lại đây." Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn đầy tươi cười.
"Chuẩn bị xe, đến biệt thự Ngọc gia." Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa cước bộ chưa ngừng, quản gia rất nhanh đã chạy ra đại sảnh, gọi người chuẩn bị xe. Mộc Hàn Mặc đi con đường hẹp quanh co phía ngoài đại sảnh thì chiếc xe vừa vặn tới chỗ Mộc Hàn Mặc.
Hai gã đàn ông thân hình cao lớn khôi ngô, mặc một thân tây trang màu đen, trên mặt đeo kính đen, khom người mở cửa cho Mộc Hàn Mặc, vươn tay đặt trên cửa xe, Mộc Hàn Mặc nhẹ nhàng đặt Oa Oa trong xe, còn hắn chuyển tới phía bên kia, ngồi lên.
Cửa xe đóng lại, chiếc xe hơi xa hoa nghênh ngang rời đi......
Bệnh viện
Phụng Thiên Dự canh giữ bên người Giản Tiểu Bạch, một ngày cũng chưa từng rời đi. Lâm Phong đẩy cửa ra, đi đến bên cạnh người Phụng Thiên Dự, bàn tay khoát lên bờ vai dày rộng của hắn "Thiên Dự, hôm nay bọn tôi sẽ đi biệt thự Ngọc gia, cậu ở trong này trông chừng cô ấy đi! Ăn cơm xong, bọn tôi sẽ trở lại thăm hai người."
Phụng Thiên Dự không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Lâm Phong, cứng ngắc gật đầu. Lâm Phong vui mừng gật đầu, xoay người cất bước ra khỏi phòng bệnh, cùng Quỷ Y đi ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe, xe ô tô chạy lên đường cao tốc nhanh chóng rời đi......
Tại biệt thự Ngọc gia, Mộc Hàn Mặc và Lâm Phong, Quỷ Y cơ hồ là tới cùng lúc, hai chiếc xe tiến vào biệt thự Ngọc gia, nơi này thanh tĩnh yên lặng.
Biệt thự thuộc loại nhỏ, cũng không phải bởi vì Ngọc gia không có tiền mà là biệt thự quá lớn sẽ cảm thấy tịch mịch, nhỏ một chút, người một nhà cùng ở, thuê một vài người hầu cũng sẽ không thấy im lặng, cô độc như vậy.
Ở trong biệt thự, bọn họ dừng xe ở bãi đỗ xe, hướng đại sảnh biệt thự bước vào, Ngọc Tình và hai người hầu đã đứng ở cửa đại sảnh chờ bọn họ đến.
Ngọc Tình vừa thấy được Lâm Phong liền cười ngọt ngào với hắn. Trên khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều là tươi cười rực rỡ, hướng đôi chân thon dài trắng nõn đi đến trước mặt bọn họ "Các anh đã đến, cha mẹ đều đã nhắc tới nhiều lần, chúng ta mau vào đi thôi!" Thật tự nhiên đi đến bên cạnh Lâm Phong, kéo cánh tay hắn, giống như tuyên thệ quyền sở hữu của cô ấy.
Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa trong lòng, Lâm Phong kéo Ngọc Tình, Quỷ Y một thân một mình rảo bước tiến lên đại sảnh. Trong đại sảnh một đôi vợ chồng mặt mũi hiền lành đang ngồi trên sô pha, thấy bọn họ đi đến, khuôn mặt không khỏi mỉm cười "Quỷ Y hiền chất cũng tới, mặt mũi chúng ta cũng thật lớn a! Ha ha......" Cha Ngọc Tình hướng tới mẹ cô ha ha cười.
Lời nói trêu chọc làm cho trên mặt Quỷ Y xuất hiện nhàn nhạt đỏ ửng "Bác trai bác gái khỏe, chất nhi đến vội vàng, chưa mang lễ vật gì đến cho hai vị." Đôi vợ chồng này đối với mấy anh em bọn họ đều tốt lắm, chiếu cố khắp nơi.
"Người đến là được rồi, chỗ nào tục lễ nhiều như vậy, mau ngồi xuống đi! Chờ các cháu đã rất lâu rồi." Ngọc phụ kéo Ngọc mẫu đứng lên, hướng tới mấy huynh đệ bọn họ vẫy vẫy tay.
Ngọc mẫu nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng Mộc Hàn Mặc, nụ cười hiền lành trên khuôn mặt cũng tự nhiên hiện lên "Hàn Mặc, ở bên ngoài nghe đồn cháu rất cưng chìu vợ, xem ra một chút cũng không giả nha." Lời nói trêu chọc vừa ra, hai mad Oa Oa đỏ bừng, nằm trong lòng Mộc Hàn Mặc không dám ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Mộc Hàn Mặc hiện lên một chút tươi cười chân thành "Ngọc bá mẫu nói đùa, ánh mắt Oa Oa nhìn không thấy, cháu tất nhiên phải ôm vào lòng mới được." Chưa nói cho họ biết chuyện hắn và Oa Oa lọt vào tập kích, cho nên mới thật cẩn thận ôm cô như vậy, không để cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Hiện tại chị dâu đang mang bầu, lão đại tự nhiên phải càng thêm lưu tâm." Quỷ Y mím môi cười trộm, đem tin tức này tiết lộ cho Ngọc phụ, Ngọc mẫu.
Tươi cười vui mừng trên khuôn mặt hai vị lão nhân không tự chủ được hiện lên, làm cho trong lòng Mộc Hàn Mặc ấm áp, nhẹ nhàng buông Oa Oa ra, để cho cô đứng vững, sau đó khoát tay lên eo của cô, Oa Oa ngại ngùng cười, tựa lên người Mộc Hàn Mặc "Bác trai, bác gái, khỏe mạnh ạ!" Giọng nói ngọt ngào làm cho hai vị lão nhân cười tươi như hoa, Ngọc phụ cười ha ha "Tốt, Tình nhi mỗi lần ở trước mặt chúng ta đều nhắc tới cháu, đều nói cháu rất đáng yêu, ngọt ngào, nay gặp được quả là như thế, khó trách Hàn Mặc yêu thương cháu như vậy."
"Tốt lắm, ngồi xuống cả đi, ngồi xuống chậm rãi tán gẫu." Ngọc mẫu nhìn ra Oa Oa đang đứng nhưng chân cứ run lên nhè nhẹ, lên tiếng ngăn bọn họ tiếp tục tâm tình lại, đàn ông thì sẽ không cẩn thận.
Ngọc phụ thu liễm tươi cười, mang theo Mộc Hàn Mặc bọn họ ngồi xuống. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Ngọc mẫu nhìn Oa Oa "Oa Oa, cháu là vợ của Hàn Mặc, chúng ta cũng gọi cháu là Oa Oa nha. Có phải thân thể cháu không khoẻ hay không a? Lúc đứng chân đều run rẩy." Oa Oa ngồi bên tay phải Ngọc mẫu, Ngọc mẫu vươn tay cầm đôi bàn tay lạnh lẽo của Oa Oa.
Oa Oa trong lòng ấm áp, không nghĩ tới Ngọc mẫu ngay cả chi tiết nhỏ như vậy đều quan sát thấy, trên mặt nở rộ ra tươi cười dịu dàng, xoay tay lại gắt gao nắm lấy tay Ngọc mẫu "Bác gái, cháu không sao."
Mộc Hàn Mặc lại khẩn trương nắm chặt hai tay cô "Có phải bụng lại bắt đầu đau hay không?" Một tay kia rất tự nhiên vuốt ve bụng cô.
Khuôn mặt mềm mại của Oa Oa hồng tới mang tai "Không...... Không có việc gì, anh đừng lo lắng." Oa Oa ý đồ trấn an nội tâm khẩn trương của Mộc Hàn Mặc, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm lấy tay Mộc Hàn Mặc.
"Không có việc gì là tốt rồi! Không thoải mái thì lập tức nói cho anh biết." Ánh mắt Mộc Hàn Mặc cưng chìu sủng nịch, xoa từng sợi tóc của cô.
"Mới mấy tháng, làm sao có thể đau bụng? Có phải ăn trúng thứ gì không nên hay không a?" Ngọc mẫu quan tâm hỏi Mộc Hàn Mặc, mắt Oa Oa nhìn không được, đều là Hàn Mặc chkếu cố, nếu không cẩn thận ăn phải đồ ăn sai lầm gì sẽ thực dễ dàng sinh non.
Mộc Hàn Mặc hướng tới Ngọc mẫu cười cười "Bác gái, ngài không cần lo lắng, Oa Oa chưa ăn trúng thứ gì không nên, chỉ là lần trước xảy ra một chút ngoài ý muốn, Oa Oa vẫn chưa hoàn toàn khang phục." Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai Oa Oa, thật là êm tai.
"Vậy thì phải chăm sóc tốt mới được, đừng làm cho con bé mệt nhọc." Oa Oa mềm mại như vây, nếu che chở không tốt, chỉ sợ sẽ tùy thời biến mất. Bề ngoài của Oa Oa đã đánh lừa Ngọc mẫu yêu thương luyến tiếc cô, nhưng mà nội tâm của cô lại rất kiên cường, không giống vẻ bề ngoài nhu nhược, cần người che chở như vậy.
Oa Oa nhẹ nhàng cười cười, giọng nói ngọt ngào phát ra từ cánh môi phấn nộn "Bác gái, cháu không giống như bác nghĩ mảnh mai như vậy, cháu không sao, là Mặc quá khẩn trương thôi." Nội tâm kiên cường như vậy lại càng làm cho Ngọc mẫu yêu thương luyến tiếc "Không có việc gì là tốt rồi, đừng quá cậy mạnh, thời thời điểm mang thai thì ba tháng đầu phải chăm sóc thật tốt, bằng không thực dễ dàng ngoài ý muốn."
"Mẹ, hiện tại con là con gái của ngài, lại thành người ngoài, Oa Oa liền thành con gái của mẹ, bằng không mẹ nhận Oa Oa làm con gái nuôi đi! Như vậy con cũng có thêm một em gái." Ngọc Tình đánh vỡ bầu không khí nhu tình của bọn họ.
Người ở chỗ này đều an tĩnh lại, nhìn Oa Oa và Ngọc mẫu, Mộc Hàn Mặc nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Oa Oa, giống như tiếp thêm dũng khí cho cô.
Oa Oa mở to hai tròng mắt vô thần, quay đầu hướng hắn cười cười, sau đó quay đầu hướng tới Ngọc mẫu gọi to "Mẹ nuôi!" Thanh âm ngọt ngấy làm cho nụ cười trên mặt Ngọc mẫu càng thêm sáng lạn "Tốt lắm, tốt lắm, ta lại có thêm một đứa con gái, về sau, Tình nhi cũng có bạn. Cháu không biết, Tình nhi vẫn hi vọng có thêm bạn, có thêm chị em, nhưng mà ta không thể sinh nữa, hi vọng của nó vẫn thất bại." Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về đôi tay nhỏ bé của Oa Oa.
Đối mặt với Ngọc mẫu, cô có một loại cảm giác ấm áp, ấm áp vào trong tâm khảm. Nếu có thể thì sẽ yêu thương mẹ mình nhiều hơn, việc này lại không hề khó. Hơn nữa, về sau quan hệ của Mặc và Ngọc gia liền càng thêm thân mật hơn.
"Mẹ nuôi, con là người mù nga! Không thể tẫn hiếu dưới gối cho ngài." Oa Oa cười ngọt ngào, tiếng nói bên trong nhiều hơn một chút bi thương, làm cho người ta không tự chủ được đau lòng "Không có việc gì, về sau để cho mẹ nuôi chiếu cố con, về sau con cũng có thêm chị gái. Tình nhi a! Sẽ thực chiếu cố con." Có con gái xinh đẹp như vậy còn muốn hiếu kính cái gì a!
Bọn họ có nhiều người hầu như vậy là đủ rồi, đứa con gái này mảnh mai như vậy, bà làm thế nào cũng không nhẫn tâm kêu con bé làm này làm nọ.
"Aizzz! Hai người cứ mẹ mẹ con con nói chuyện, bỏ ta lại một bên." Thanh âm hơi ghen tỵ của Ngọc phụ đem tầm mắt Ngọc mẫu lia đến trên người ông, sau đó quay đầu nhìn Oa Oa, vỗ vỗ mu bàn tay cô, ôn hòa hiền lành nói "Mau, kêu cha nuôi."
"Cha nuôi!" Oa Oa không thấy mất mặt, điều có thể làm, cũng chỉ là kêu một tiếng ngọt ngào như vậy, làm cho lòng người khoan khoái vui mừng, nếu ba mẹ còn sống thật là tốt biết bao, cô cũng có thể làm nũng gọi họ như vậy.
Nụ cười trên mặt Ngọc phụ dường như cũng bởi vì tiếng kêu làm nũng của Oa Oa mà tâm liền ấm áp "Đứa trẻ ngoan, Tình nhi cũng nói chuyện trước kia của con cho chúng ta. Con bây giờ xem như khổ tận cam lai, cũng không biết khi nào thì Tình nhi mới có thể có được tình yêu đích thực của nó." Hai mươi mấy năm rồi, nhìn nữ nhi ban đầu thật vui vẻ, vô ưu vô lo, về sau gặp được Lâm Phong thì thường xuyên một thân một mình ngây ngô cười, có đôi khi cũng sẽ một mình khóc, mặc kệ bị ủy khuất gì đều tự mình gánh lấy.
Lâm Phong áy náy nhìn Ngọc Tình, nhịn không được vươn tay, cầm thật chặt tay cô "Bác trai, bác gái, hai bác yên tâm, về sau Lâm Phong cháu sẽ không để cho Ngọc Tình bị một chút ủy khuất và thương tổn nào, cháu sẽ làm cho cô ấy luôn luôn tươi cười."
Đôi mắt trong sáng của Ngọc Tình kinh ngạc nhìn Lâm Phong, không thể tin được hắn sẽ nói ra lời nói này, hắn trước kia không phải thực phiền cô sao? Vì sao hôm nay phải cam đoan như vậy "Lâm Phong, nếu không thể làm được thì đừng hứa hẹn gì cả, như vậy sẽ mệt chết đi." Cô cũng sẽ không hi vọng, để rồi cuối cùng lại thất vọng.
Nếu nhất định phải thất vọng, vậy thì cô tình nguyện ngay từ đầu vốn không nên có hi vọng.
Lâm Phong không lên tiếng, chỉ quay đầu hướng tới Ngọc Tình mỉm cười, không tiếng động nói cho cô ‘anh hiểu được lòng của mình’
Ngọc Tình tựa hồ cũng hiểu được ý tứ của hắn, không thèm nhắc lại, Lâm Phong quay đầu nhìn Ngọc phụ, Ngọc mẫu "Bác trai, bác gái, hai bác yên tâm, chỉ cần Ngọc Tình không rời khỏi cháu, cháu sẽ không để cho cô ấy bị ủy khuất gì." Ý tại ngôn ngoại, đó là một khi trong đầu Ngọc Tình có ý niệm chủ động rời khỏi hắn, vậy hắn cũng sẽ không bận tâm nhiều như vậy.
Ngọc phụ nhìn Lâm Phong lắc lắc đầu "Ta lo lắng đem Tình nhi giao cho cháu, cháu có biết tại sao không?" Lâm Phong không hề chớp mắt nhìn Ngọc phụ "Biết."
"Biết là tốt rồi, chờ cháu lĩnh hội được chân ái là gì, cháu lại đến cùng Ngọc Tình nói lời như lúc trước cháu đã từng nói đi!"
Lâm Phong sửng sốt "Cháu sẽ thử để hiểu được." Ngọc phụ gật gật đầu "Đây là chuyện tình cảm của các cháu, tuy rằng chuyện tình cảm thì người khác không có tư cách quản, nhưng mà ta còn nhắc nhở cháu, đừng đợi cho đến khi hối hận không kịp mới nhận ra, như vậy sẽ càng thêm thống khổ."
Lâm Phong như hiểu như không gật gật đầu.
Ngọc mẫu kéo cánh tay Ngọc phụ, nói với người hầu "Có thể mang thức ăn lên." Sau khi người hầu rời đi, Ngọc mẫu mới quay đầu nhìn Lâm Phong "Lâm Phong cháu là đứa nhỏ tốt, nhưng mà chuyện tình cảm suy nghĩ không sâu, tư tưởng của cháu có chút cố chấp, hi vọng cháu sẽ không gây thương tổn cho Tình nhi."
Ngọc Tình không tự chủ được rút tay ra khỏi bàn tay Lâm Phong, đứng lên, ngồi xuống bên cạnh cha mẹ "Cha, mẹ, về sau con sẽ không lại chủ động đi tìm hắn, con biết vấn đề đều ở trên người của con. Con luôn quấn lấy hắn mới có thể làm cho hắn xem nhẹ con, những chuyện trước kia vì hắn mà làm và chờ đợi hắn, về sau con sẽ không làm nữa." Nhất thiết cô sẽ một lần nữa đi quen bạn trai.
Ngọc mẫu kéo tay cô, vô cùng thân thiết vỗ vỗ mu bàn tay cô "Chỉ cần con biết làm như thế nào là tốt rồi." Tiếp theo kéo tay Oa Oa và Tình nhi đặt lên nhau "Về sau Oa Oa là em gái con, con phải chăm sóc tốt cho con bé, nếu Lâm Phong khi dễ con, con liền tìm em rể con xả giận cho con." Ngọc mẫu nói xong nhìn về phía Mộc Hàn Mặc, Mộc Hàn Mặc quay lại mỉm cười ấm áp.
Lúc này đây, Lâm Phong đã bị cô lập, cũng bởi vì một câu cố chấp của hắn liền bị người chung quanh vây công.
Mộc Hàn Mặc khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn "Lâm Phong còn chưa có lĩnh hội được đạo lý yêu là gì, yêu là bao dung, yêu là bảo hộ, yêu không phải là giam lỏng......" Nhiều định nghĩa về yêu lắm, cũng tựu thành nhiều lý do để yêu.
Oa Oa hạnh phúc nở nụ cười, cô quá may mắn, đã gặp được người đàn ông của đời cô, người đã lĩnh hội được đạo lý tình yêu đích thực, chân thành, tha thiết.
Lâm Phong cũng bắt đầu tự hỏi, cái gọi là yêu, đến tột cùng là dạng gì? Hắn muốn hảo hảo thổ lộ, mà lời từ miệng nói ra lại làm cho chính hắn cũng kinh ngạc, chẳng lẽ hắn thật là một người cố chấp? Còn chưa biết tới yêu, chưa có lĩnh hội được yêu, chỉ là mới gặp phải hạt giống tình yêu, dưới đáy lòng chậm rãi nẩy mầm, nhưng còn chưa trưởng thành một cây đại thụ che trời.
Bữa tiệc tối này, có người hoan hỉ, có người ưu tư. Có người vui vẻ, có người lo âu......
Tại đây Quỷ Y chỉ là trung gian, một câu cũng chưa nói, hai tròng mắt ngơ ngác nhìn bọn họ. Hắn không biết chuyện gì là yêu, cũng không biết cảm giác yêu, có lẽ hắn còn cần nhiều thời gian đi học. Nhưng mà, hắn không nghĩ muốn yêu, nhìn bọn họ trong lúc yêu, đặc biệt là lão đại yêu chị dâu, cảm giác như vậy sẽ mệt chết đi được, lão đại suốt ngày đều phải trông chừng chị dâu, không thể rời nửa bước. Chị dâu cũng không thể rời lão đại nửa bước, vừa ly khai lão đại sẽ trở nên mẫn cảm, lão đại thời thời khắc khắc đều nghĩ yêu chị dâu như thế nào.
Lại nhìn Lâm Phong lĩnh hội tình yêu không sâu mà sinh ra cố chấp. Ngay cả Ngọc Tình mười năm thủ bên cạnh cậu ta mà cũng ở trước mặt Ngọc phụ, Ngọc mẫu làm cam đoan như vậy.
Hắn không biết Ngọc Tình nghĩ như thế nào, nhưng là hắn biết từ nay về sau Ngọc Tình sẽ không chủ động đi tìm Lâm Phong, sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt cậu ta, sẽ không chủ động quấn quít lấy cậu ấy, sẽ không chủ động vì cậu ấy mà thay đổi chính mình.
Về sau, Lâm Phong lại sẽ vì yêu mà thay đổi như thế nào? Lại sẽ yêu như thế nào?
Yêu, rốt cuộc là gì?
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
90 chương
3 chương
62 chương
31 chương