Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê
Chương 90 : Quấy rầy người khác ngủ cũng là phạm pháp
Nội tâm nữ nhân viên phục vụ này nổi lên một dự cảm bất hảo, hai chân cũng bắt đầu run run, những người khác chỉ đồng tình nhìn cô ta liếc mắt một cái, liền lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh.
Mộc Hàn Mặc cúi người xuống, giúp Oa Oa ngồi dậy, tựa vào chiếc gối mềm, tiếp sau đó, nghiêng người ngồi xuống giường bệnh của cô, vươn tay, nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô. Thái dương Oa Oa nổi lên một trận mồ hôi nồng đậm, thở hổn hển tựa vào gối mềm. Toàn bộ căn phòng lâm vào yên lặng, ngay cả tiếng hít thở dày đặc của cô đều có thể nghe được.
Cặp mắt tràn ngập tham lam của người nữ nhân viên phục vụ, giờ phút này chứa đầy sợ hãi nhìn Phụng Thiên Dự và Cuồng Sư, nụ cười trên mặt hai người không còn tồn tại, có chăng tất cả đều là nghiêm túc ám chìm. Làm cho sắc mặt nữ nhân viên phục vụ nháy mắt tái nhợt, run run rẩy rẩy đứng trước mặt Phụng Thiên Dự và Cuồng Sư.
"Mang cô ta ra ngoài." Tiếng nói trầm thấp mà tràn ngập từ tính truyền ra, Mộc Hàn Mặc đầu cũng không nâng, một đôi ưng mâu tràn ngập dịu dàng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy mồ hôi của Oa Oa.
Phụng Thiên Dự và Cuồng Sư không hẹn mà cùng hướng tới Mộc Hàn Mặc nhẹ gật hàm dưới, tiếp theo, đồng thanh trả lời "Được". Sau đó, cặp mắt hoa đào câu dẫn người của Phụng Thiên Dự hướng tới người nữ phục vụ cho một ánh mắt, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Cuồng Sư cũng chuẩn bị xoay người theo, lại bị lời nói kế tiếp của nữ phục vụ mà dừng lại cước bộ "Các ngươi muốn làm gì?" Lời mặc dù đã nói ra mà trong lòng cảm giác sợ hãi cũng không tiêu tán, làm cho hai chân cô ta càng thêm run rẩy. Một đôi con người chứa đầy sợ hãi, nhát gan đón nhận ánh mắt ám chìm của bọn họ.
Phụng Thiên Dự không khỏi xem thường, tiếp tục sải bước, hướng về phía trước mà đi. Cuồng Sư không lên tiếng, bước nhanh hai bước ra khỏi phòng bệnh cùng Phụng Thiên Dự sóng vai mà đi. Nữ nhân viên phục vụ thấy bọn họ không để ý đến cô ta, tiếp tục hướng về phía trước bước đi, đi cùng cũng không phải, không đi cùng cũng không phải, đứng ở trong phòng bệnh do dự không tiến.
Mộc Hàn Mặc chưa nghe thấy tiếng bước chân của người thứ ba, đôi ưng mâu u tối phát lạnh, quay đầu nhìn về phía nữ phục vụ, hai tròng mắt nổi lên hàn quang, ánh mắt lãnh liệt bắn thẳng lên người nữ phục vụ. Trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết hiện lên ấm áp tươi cười, khẽ mở bạc môi khêu gợi "Cút." Lời phát ra khỏi bờ môi bao hàm ấm áp, mà ánh mắt kia, lại không giống lời nói ấm áp như vậy.
Toàn thân nữ phục vụ run lên, suýt nữa té ngã trên mặt đất, may mà kịp thời ổn định thân hình, mới không bị bi kịch ngã trên mặt đất. Cặp mắt kia tràn ngập sợ hãi, nhát gan liếc Mộc Hàn Mặc một cái, nhất thời, hai tròng mắt sáng ngời, toàn thân quên động đậy, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Hàn Mặc.
Bên trong cặp ưng mâu hàn khí càng thêm dày đặc, không nhìn nữ phục vụ này nữa, ánh mắt chuyển lên người Oa Oa, khẽ mở cánh môi "Tiến vào, đem cô ta kéo ra ngoài." Lời nói ấm áp, lại làm cho nữ phục vụ run lên, ngay lập tức, thanh tỉnh rất nhiều "Ngươi sẽ làm gì ta?" Ngữ điệu run run, hai tay gắt gao nắm chặt.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hai gã đàn ông mặc một thân tây trang đen, mắt kính đen thẳng tắp rảo bước tiến lên, cung kính hướng tới Mộc Hàn Mặc khom người, hành lễ ba mươi độ. Tiếp sau đó, thẳng lưng lên, đi từng bước một hướng tới người nữ nhân viên phục vụ, cô ta thấy hai gã đàn ông thân hình cao lớn khôi ngô, không khỏi lui lui thân thể, liên tục lùi về sau.
Hai gã đàn ông dường như mất đi kiên nhẫn, nhanh bước tới, nhấc nữ phục vụ lên, chân cô ta không chạm đất, trên không trung đạp đạp "Các ngươi, các ngươi muốn làm cái gì? Buông.... Buông ra!" Đôi tay cũng không rảnh rỗi, muốn giãy dụa thoát khỏi kiềm chế của hai gã đàn ông.
Cánh tay gã đàn ông đang nhấc cô ta liền tăng thêm lực đạo, gắt gao giam cầm cô ta trong ngực, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, thuận tiện đóng cửa phòng, ngăn cách căn phòng khỏi tiếng động ầm ỹ bên ngoài......
Mộc Hàn Mặc lấy trong lòng ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên mặt cho Oa Oa, nhẹ nhàng ấn lên trán cô một nụ hôn "Bảo bối, thực xin lỗi, để cho người khác đã quấy rầy em nghỉ ngơi." Bên trong tiếng nói tràn ngập từ tính bao hàm xin lỗi.
Khóe miệng Oa Oa câu lên một chút tươi cười mệt mỏi, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trở tay cầm lấy bàn tay ấm áp của Mộc Hàn Mặc "Hiện tại em mới biết được, nguyên lai quấy rầy người khác ngủ cũng là phạm pháp." Tiếng nói trêu chọc mà mệt mỏi, chứa đầy ý cười.
Tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú của Mộc Hàn Mặc đã không còn tồn tại, nghiêng người, gắt gao ôm cô vào trong ngực "Bảo bối, muốn tiếp tục nghỉ ngơi hay không?" Hơi thở nóng rực phun bên tai cô, làm cho toàn thân cô một trận tê dại, xụi lơ trong ngực hắn, không muốn nhúc nhích, khẽ điểm nhẹ cái đầu nhỏ nhắn, bàn tay to lớn của Mộc Hàn Mặc nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc mềm mại của cô, đem chiếc gối mềm phía sau cô nhẹ nhàng đặt một bên. Tiếp sau đó, đem nửa thân trên của cô nhẹ nhàng buông, điều chỉnh cho cô nằm thẳng trên giường bệnh.
"Ngủ đi! Anh sẽ ở trong này trông chừng em." Nói xong, vươn tay kéo góc chăn cho cô, sau đó cúi xuống ấn lên cánh môi đang nổi lên màu hồng nhuận của cô một nụ hôn. Oa Oa nhắm hai tròng mắt tĩnh mịch lại, dần dần lâm vào giấc ngủ say.
Nhiễm Thiếu Lâm trở lại tổng bộ, liền gọi điện thoại cho HelalaTrữ Mặc "Trữ Mặc tiên sinh, ngài khỏe!" Giọng nói bình tĩnh truyền ra, đối phương nhận điện thoại, trầm mặc một lát, tiếng nói ám chìm mới truyền đến "Không biết Nhiễm thiếu tìm tại hạ có chuyện gì quan trọng không?" Ý tại ngôn ngoại: không có chuyện quan trọng, liền đừng tìm y.
"Trữ Mặc tiên sinh, Nhiễm mỗ muốn mời ngài ra tay, liên thủ cùng tại hạ, cứu phụ thân và em gái ta ra, Nhiễm mỗ vô cùng cảm kích." Tiếng nói hơi khẩn cầu vang lên, mà biểu tình trên khuôn mặt lại không phải như thế. Hai tròng mắt u ám nổi lên từng trận hàn ý, biểu tình trên mặt cũng không bình tĩnh, vẻ mặt dường như có chút vặn vẹo, lại có chút dữ tợn.
Đối phương trầm mặc một lát, mới tiếp tục nói "Điều kiện!" Bất luận việc làm ăn nào, đều cần đến tiền và lợi ích, huống chi đây là một câu làm tăng lên tính nguy hiểm của giao dịch.
Khóe miệng Nhiễm Thiếu Lâm hơi nâng lên một chút cười lạnh "Tùy ngài ra." Nói xong, Nhiễm Thiếu Lâm nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay, không khỏi tăng thêm lực đạo, khớp xương trở nên trắng bệch.
"Tốt, có những lời này của ngươi, việc này tại hạ sẽ giúp." Helala Trữ Mặc sảng khoái đáp ứng, nhưng không biết nguy cơ trùng trùng đang từng bước áp sát y, liền giống như một cái túi, đang từng bước từng bước một bị buộc chặt.
Trên mặt Nhiễm Thiếu Lâm cười lạnh càng thêm dày đặc hơn "Tốt, không biết Trữ Mặc tiên sinh có kế hoạch gì." Hai tròng mắt tối đen mà tràn ngập lãnh ý gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giống như nơi này là một cái động vậy. Phía trên màn hình máy tính hiện lên một bản đồ thế giới đầy những lộ tuyến, trên đó còn có một điểm hình tròn màu đỏ, lóe sáng nhấp nhô, giống như ánh mặt trời buổi sáng.
"Không bằng Nhiễm thiếu đi ra cùng tại hạ thương thảo một chút, quy định một kế hoạch, nhanh chóng hành động, hiện tại Mộc Hàn Mặc và thê tử hắn Oa Oa đang ở bệnh viện, nếu đang ở bệnh viện thì chúng ta muốn cứu người sẽ thuận tiện hơn nhiều." Sư phụ của Helala Trữ Mặc sáng sớm liền đoán được Nhiễm thiếu sẽ tiến đến thỉnh cầu y, giống như hết thảy đều nằm trong tiên đoán của ông ta.
Nhiễm Thiếu Lâm trầm mặc một lát, lúc này mới tiếp tục mở miệng "Được, mời Trữ Mặc tiên sinh lái xe đến ngoại ô, ta sẽ phái người tiếp ứng ngài." Trong lòng ba ba đánh một cái bàn tính, ở trên địa bàn của gã, cho dù Helala Trữ Mặc có động tác gì, cũng không sợ hãi, huống chi, phía trên địa bàn của gã có nhiều cơ sở ngầm, cho dù y có động tác gì, cũng sẽ sớm bị gã biết được.
"Được, làm phiền Nhiễm thiếu." Helala Trữ Mặc không chút do dự đáp ứng, nhưng thật ra lại làm cho trong lòng Nhiễm Thiếu Lâm sinh ra nghi ngờ, đáp ứng nhẹ nhàng sảng khoái như vậy, không giống như là tác phong làm việc của một đại gia tộc.
Nhiễm Thiếu Lâm nhìn điện thoại đã được ngắt liên lạc truyền ra thanh âm ‘tút tút tút’, không khỏi nhíu mày, Helala Trữ Mặc đến tột cùng tính toán điều gì, tùy tiện đến địa bàn của gã? Nhưng nghĩ tới y đến chính địa bàn của mình, trong lòng nghi ngờ cũng buông xuống. Bấm ra một dãy số liên tiếp, đợi đối phương nhấn nút nghe, mới nói "Lát nữa người của gia tộc Helala trở về, các ngươi đặt theo dõi cho ta." Dứt lời, liền nghe đối phương dạ liên tục, mày Nhiễm Thiếu Lâm giãn ra, cúp điện thoại.
Bên này, Helala Trữ Mặc cởi tây trang ra, bước tới cửa phòng, chuẩn bị đi ra ngoài, liền bị một hàng cảnh sát tiến lên ngăn chặn, nhân viên cảnh sát xuất ra thẻ công tác "Chúng tôi là nhân viên cảnh sát thành phố H, mời Helala tiên sinh cùng hợp tác đi một chuyến với chúng tôi." Trên khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm túc mà chính khí.
Ánh mắt Helala Trữ Mặc phát lạnh, trong lòng có chút chột dạ "Không biết cảnh sát tiên sinh lúc này tìm ta có chuyện gì không? Ta có việc gấp, phải đi ra ngoài một chuyến." Trên mặt bình tĩnh nói xong, không cho cảnh sát bắt được chút nhược điểm nào.
Lời nói viên cảnh sát công thức hóa "Có người báo nguy, nói Helala tiên sinh cố ý phá hư hệ thống công ty bọn họ, trộm văn kiện quan trọng, mặt khác, Helala tiên sinh cùng hắc đạo có liên hệ, nhập cư trái phép hê-rô-in vào thành phố H. Cố ý phá hư vật phẩm công cộng của tập đoàn Thiên Long, ở trong thang máy chứa vật thể có độc. Nay có người đã cung cấp đủ căn cứ chính xác, thỉnh Helala tiên sinh theo chúng tôi đi một chuyến." Nói xong, không đợi Helala Trữ Mặc nói chuyện, liền lấy ra còng tay, còng hắn lại.
Helala Trữ Mặc biết được hiện tại cho dù nói gì đều cũng chẳng ăn thua, cũng không hề tranh cãi, bất đắc dĩ nhìn chiếc còng tay trên cổ tay y, tà tứ cười "Vậy làm phiền cảnh sát tiên sinh, ta cùng các ngươi đi một chuyến vậy." Nghĩ đến chuyện này không phải tác phong làm việc của Mộc Hàn Mặc, như vậy đến tột cùng là người nào làm? Mộc Hàn Mặc không phải người dễ dàng buông tha cho y như vậy.
Viên cảnh sát cũng không nhiều lời nữa, hai người tiến lên kẹp cổ tay Helala Trữ Mặc, áp hắn ra khỏi khách sạn, người trên đường lui tới đều ghé mắt nhìn......
Nhiễm Thiếu Lâm mãi không thấy thuộc hạ đến bẩm báo tin tức Helala Trữ Mặc đến đây, trong lòng cũng bắt đầu nổi lên dự cảm bất hảo, gọi một cuộc điện thoại "Thương Ưng, ngươi thay ta điều tra thêm, Helala Trữ Mặc hiện tại ở nơi nào?" Nếu dám thả tin tức sai lầm với gã, vậy đừng trách gã hạ thủ không lưu tình.
"Dạ, Nhiễm thiếu." Đối phương vừa dứt lời, vẫn chưa cúp điện thoại, một lát sau, liền nghe thấy tiếng nói công thức hóa của Thương Ưng bẩm báo lên "Nhiễm thiếu, Helala Trữ Mặc ngay lúc này đang ở cục cảnh sát."
Nhiễm Thiếu Lâm nhíu mày, biểu tình không hờn giận, loại tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được "Vì sao?"
"Hồi Nhiễm thiếu, Helala Trữ Mặc cố ý phá hư hệ thống công ty bọn họ, ăn trộm văn kiện quan trọng, mặt khác, Helala tiên sinh cùng hắc đạo có liên hệ, nhập cư trái phép Hê-rô-in vào thành phố H. Cố ý phá hư vật phẩm công cộng của tập đoàn Thiên Long, ở trong thang máy chứa vật thể có độc. Độc hại phu nhân Mộc Hàn Mặc, cho nên bị bắt." Đơn giản lưu loát bẩm báo xong sự tình của Helala Trữ Mặc.
Nhiễm Thiếu Lâm khẽ nâng cằm, xem ra tự thân Helala Trữ Mặc cũng khó bảo toàn, bất quá ngược lại cung cấp một tin tức có lợi cho gã, thê tử Mộc Hàn Mặc vào bệnh viện, như vậy, Mộc Hàn Mặc liền không thể chú ý đến tình huống trong biệt thự được....
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
90 chương
3 chương
62 chương
31 chương