Editor: May Cảnh Hảo Hảo nói xong, liền hơi mở ra một chút khoảng cách với Lương Thần, vòng qua bên người anh, đi về phía trước. Lương Thần vẫn duy trì hành động vừa rồi, không có động thái gì, ánh mắt lẳng lặng dừng ở chỗ hư không Cảnh Hảo Hảo vừa mới đứng. Anh cảm giác được Cảnh Hảo Hảo đang đến gần mình trong gió tuyết, cho dù lúc này thời tiết ác liệt, nhưng anh vẫn tinh tường ngửi thấy hương khí nhàn nhạt trên người Cảnh Hảo Hảo. Lương Thần theo bản năng nghiêng đầu, nhìn đến khuôn mặt cúi xuống của Cảnh Hảo Hảo. Đáy lòng anh hung hăng lộp bộp một chút, chẳng lẽ anh sẽ mất đi cô như vậy ư? Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo chậm rãi sát qua vai mình, vào lúc thân ảnh cô hoàn toàn đi qua người mình, anh đột nhiên liền duỗi tay ra sau, hung hăng bắt lấy cổ tay cô. Chỉ ngắn ngủn nửa tháng không gặp, anh tinh tường nhận ra, cổ tay cô, còn nhỏ hơn trước kia. Anh dùng sức nắm chặt, sau đó hơi nghiêng người một cái, dùng sức lôi kéo, liền trực tiếp kéo cô vào trong lòng mình, tay kia thì thuận thế liền đặt ở ngang hông của cô, trực tiếp giữ chặt cô. Cảnh Hảo Hảo còn chưa phục hồi tinh thần từ một màn bất thình lình như vậy, Lương Thần đã cúi đầu, ngăn chận môi của cô. Hơi thở anh, vẫn là mùi thơm ngát nhàn nhạt như trước, xen lẫn khí lạnh của bông tuyết, quấn quanh giữa môi cô và anh. Cảm giác đã lâu và kích thích như vậy, làm cho cả người cô hơi có chút choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn, lại có thể quên giữa anh cùng cô đã chia tay, chỉ ngây ngốc đứng ở trong lòng anh, tùy ý anh hôn môi như vậy. Môi của cô, hương vị ngọt ngào mềm mại trước sau như một, làm cho Lương Thần hoàn toàn đánh mất tất cả lý trí, chỉ dùng hết toàn lực hôn sâu. Tay Lương Thần, ôm thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, càng ngày càng gần, càng ngày càng dùng sức, giống như muốn khảm cả người cô vào trong huyết nhục của mình. Toàn bộ thế giới, trừ bỏ tiếng gió tiếng tuyết rơi, chỉ còn có tiếng vang ái muội phát ra khi bọn họ hôn môi. Lương Thần hôn thật sự vội vàng, cánh môi dần dần dời xuống, cắn về phía cổ Cảnh Hảo Hảo. Cảm giác kích thích mà lại tê dại như vậy, lập tức rơi vào đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, làm cho cả người cô bỗng dưng hoàn hồn, mới ý thức được, chính mình và Lương Thần đang làm cái gì ở trên đường cái. Anh và cô đã chia tay, sao còn có thể thân mật như vậy? Ở đáy lòng anh, anh xem cô thành cái gì? Để ý quá khứ của cô, lại mê luyến thân thể của cô? Thân thể Cảnh Hảo Hảo ở trong lòng Lương Thần vốn đang mềm mại, dần dần trở nên có chút cứng ngắc, sau đó, cả người cô theo bản năng bắt đầu từ chối. Tay Lương Thần nắm eo cô gắt gao, không để ý phản kháng của cô, càng thêm cường thế hôn lên môi cô, thậm chí cô tinh tường cảm giác được, hô hấp của anh đã trở nên có chút hỗn loạn. Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo dần dần hiện lên một loại hốt hoảng, cô mơ hồ nhận thấy được không khí trong phổi mình, sắp bị anh hút không còn một mảnh, cô cũng không biết khí lực cả người đến từ đâu, lập tức nâng tay lên, liền hung hăng tránh thoát anh, cả người lui liên tục ra sau hai bước, mới đứng vững thân thể. Hô hấp của Lương Thần, còn có chút không ổn, trong đôi mắt tối đen thâm thúy nhìn chằm chằm thẳng tắp cô của anh lóe ra một chút vẻ cuồng loạn. Lồng ngực Cảnh Hảo Hảo thở hổn hển, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt: “Lương Thần, em và anh đã không còn quan hệ gì.” Sắc mặt Lương Thần, cứng lại một chút. Cảnh Hảo Hảo liền hung hăng mấp máy môi, xoay người, vội vàng chạy về một đầu khác của cầu vượt