Editor: May Đồ lại xong, trong nháy mắt Lương Thần có chút không muốn ngốc ở trong này nữa. Khi cô từng không để ý khẩn cầu của anh, cứ thế cầm vé máy bay Lương Viễn cho, đi xa tha hương, lúc anh nhớ cô thương cô không chịu nổi, chỉ cần vừa tới nơi này, anh sẽ cảm thấy đáy lòng an dật rất nhiều. Nhưng hiện tại, anh cũng nhớ cô phát điên, nhưng đi vào nơi này, đáy lòng anh lại là khó chịu như dao cắt. Lương Thần cầm lấy áo khoác, mặc chỉnh tề, trực tiếp đi ra phòng thủy tinh, khóa cửa, anh đứng ở ven đường, đã có chút không muốn lái xe về nhà, vì thế liền mở bước chân, tùy ý đi loạn vòng quanh đường phố. ...... Thời tiết hôm nay, có chút không tốt, lúc sắp đến chạng vạng, chân trời nổi tuyết lên. Cảnh Hảo Hảo nhìn cảnh tượng người đi đường vội vàng chung quanh, hoặc là về nhà, hoặc là trốn tuyết, vẫn duy trì tư thái không nhanh không chậm như trước, chậm rãi đi. ...... Bông tuyết càng rơi xuống càng lớn, Lương Thần cũng không biết rốt cuộc mình đã đi bao xa, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt càng ngày càng quen thuộc, anh liền đạp bước chân, tiếp tục đi về phía trước, sau đó nhìn thấy tiệm lẩu nơi mình từng ăn với Cảnh Hảo Hảo. Anh lập tức dừng lại tại chỗ, anh nhớ ngày đó, chính mình trở về từ Thượng Hải, muốn cho cô một kinh hỉ, nhưng cô cũng muốn cho anh một kinh hỉ, ngốc hồ hồ một mình chạy tới Thượng Hải. Lúc anh tìm được cô ở sân bay, cô nhu thuận lôi kéo vạt áo anh, ủy khuất nói: “Cô muốn ăn ngon.” Lúc ấy anh liền nghĩ, sao lại có thể có cô gái ngoan như vậy? Thật sự là làm cho anh yêu đến trong lòng. Nhưng ai ngờ, cô gái nhu thuận kia, xoay người một cái, liền có thể giống như trở thành một người khác, bình thản vô ba chia tay với anh. Lương Thần nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục đi về phía trước, sau đó lúc anh đi ngang qua một tiệm quà tặng, nghĩ đến ngày lễ Giáng Sinh đó, chính mình ở nơi này mua cho Cảnh Hảo Hảo một quả táo. À, quả táo đóng gói tinh xảo, cũng đổi thành một cái tên đặc biệt đáng yêu, gọi là quả bình an. Cô nâng ở trong lòng bàn tay, cười rất ngọt ngào. Lương Thần nhịn không được hơi câu khóe môi lên, không để ý trên vai đã rơi đầy bông tuyết, tiếp tục bước chân thong dong động lòng người đi về phía trước. ...... Trên đất đã hiện lên một tầng trắng thuần, dẫm lên phía trên, có tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Cảnh Hảo Hảo đặc biệt chọn lựa mặt đất chưa bị người đi qua, chậm rãi đi về phía trước, sau đó lại nhìn thấy một cửa hàng chưa tới ban đêm, đã sáng đèn lên, cảm thấy cảnh tượng quanh thân, là quen thuộc như vậy. Cô chậm rãi xoay người, quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, sau đó lúc này mới nhớ tới, con đường này, là trước kia khi cô và Lương Thần xem xong concert, anh mang theo cô đến ăn khuya, bởi vì tuyết rơi, mặt đất rất trơn, anh cõng cô đi đường một chút. Khi đó đã là đêm khuya, thời tiết lạnh bức người, cô ghé vào trên sau lưng rộng lớn của anh, lại không cảm giác lạnh lẽo chút nào. Cô ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người anh, đáy lòng an bình một trận, cô còn mở miệng hỏi anh, có phải gần đây cô thật quá phận với anh không. Anh nói, Hảo Hảo, em theo anh cũng một chỗ, không cần nghĩ những chuyện đó, chính mình như thế nào vui vẻ, liền cứ làm như thế đó. Anh nói, phụ nữ của anh, sao có thể đến phiên bọn họ khoa tay múa chân. Anh còn nói, Hảo Hảo, em là cô gái đầu tiên anh muốn cưng chiều như vậy, cũng là một người duy nhất. Nhưng ai ngờ, cô lại vẫn không có dũng khí, đi nắm lấy thật chặt người đàn ông nói lời tâm tình nghe cảm động với cô vào đêm đó