Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tia ấm áp, không có quấy rầy Lương Thần bận rộn trong phòng bếp, lặng yên không một tiếng động đi vào phòng tắm. Lúc cô rửa mặt xong đi ra, Lương Thần đã bưng cháo lên bàn. Mặt mày Cảnh Hảo Hảo mang ý cười tiến lên, mở hộc tủ tiêu độc ra, cầm thìm và bát bên trong ra, múc hai chén cháo Lương Thần nấu hồi lâu, vẫn có chút nhão. Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần ngồi mặt đối mặt ở trên bàn cơm, Lương Thần cầm một cái bánh quẩy đưa cho Cảnh Hảo Hảo: “Buổi tối có chuyện gì không?” Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu. “Vậy tối nay, chúng ta đi khách sạn Tứ Quý ăn cơm tối.” Cảnh Hảo Hảo cắn bánh quẩy “ừm” một tiếng, cũng không có hỏi nhiều. “Ăn xong cơm tối, anh mang em đi một nơi.” Cảnh Hảo Hảo có chút tò mò nâng mí mắt một chút, nhìn về phía Lương Thần. “Số 367 phố Tô Châu.” Phố Tô Châu? Khu trung tâm phồn hoa nhất thành phố Giang Sơn, anh mang mình đi nơi đó làm cái gì? Gần đó tựa hồ đều là tòa nhà buôn bán, trung tâm thương mại...... công ty của cô cũng ở gần đó. Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần, lộ ra một tầng buồn bực. Lương Thần lại câu môi cười cười, không nói gì, chỉ tự ăn cơm của mình. Cảnh Hảo Hảo nhếch môi, cầm thìa, cúi đầu ăn cháo. Đột nhiên, di động đặt ở trong phòng khách vang lên. Lương Thần đứng lên, đi đến trước sô pha, lấy di động của Cảnh Hảo Hảo từ trong túi xách của cô ra, nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, là một số điện thoại xa lạ, bước đi đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, đưa cho cô. Trên tay Cảnh Hảo Hảo cầm lấy bánh quẩy, có chút không có tiện nhận điện thoại, liền nhờ Lương Thần nhận giúp cô, thuận đường mở loa ngoài, đối với điện thoại “alo” một tiếng. Bên trong truyền đến một đạo giọng nữ dễ nghe, nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Chào cô, xin hỏi là Cảnh Hảo Hảo tiểu thư sao?” “Đúng, là tôi.” Cảnh Hảo Hảo cầm bánh quẩy, không có đưa vào trong miệng nữa, “Xin hỏi, cô là?” “Xin hỏi cô có quen một người đàn ông tên là Thẩm Lương Niên không?” Lương Thần ngồi ở đối diện Cảnh Hảo Hảo, mi tâm hung hăng nhíu lại. Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, trầm mặc trong chốc lát, “ừ” một tiếng với điện thoại. “Tôi là y tá của bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn, là tình huống như vậy, một tiếng trước, chúng tôi nhận được điện thoại tìm xe cứu thương 110, đi qua tiếp nhận là một người đàn ông té xỉu ở ven đường, bên người anh ta mang theo văn kiện căn cứ xác thực cho biết anh ta là ai, hiện tại người đàn ông còn chưa tỉnh lại, chúng tôi đã đưa vào phòng cấp cứu, nhưng tình huống rất không lạc quan, trong di động mang theo bên cạnh anh ta, lưu số điện thoại của cô ở vị trí thứ nhất còn làm dấu hiệu đặc thù, cho nên tôi nghĩ cô có thể là người nhà của anh ta, hoặc là bạn bè, nếu đúng là như vậy, có thể phiền toái hiện tại cô bệnh viện một chuyến đực không? Dự phòng nếu đột phát tình huống, lúc cần làm phẫu thuật, có người có thể ký tên giúp anh ta.” ...... Cảnh Hảo Hảo chặt đứt điện thoại, toàn bộ phòng yên tĩnh đến rối tinh rối mù. Cô cầm lấy bánh quẩy rũ mí mắt, nhìn di động của mình trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần. Lương Thần mím cánh môi gắt gao, sắc mặt mang theo một tầng không vui, đáy mắt tối đen, lưu chuyển một tầng ánh sáng thâm trầm. Anh như vậy, khí tràng đặc biệt áp bách, làm cho người ta có chút sợ hãi. Cảnh Hảo Hảo nuốt nuốt nước miếng, một lát sau, buông bánh quẩy và thìa trong tay xuống, cầm khăn giấy từ một bên lên, lau lau ngón tay, sau đó mở miệng nói với Lương Thần: “Lương Thần, em đi bệnh viện một chuyến, có thể không?”