Editor: May Hiện tại Cảnh Hảo Hảo có chút không để ý đến kế hoạch cho Lương Thần kinh hỉ trong đáy lòng, cầm lấy di động, không chút do dự liền gọi điện thoại ra ngoài. ...... Lương Thần mười hai giờ bốn mươi lăm phút, đến thành phố Giang Sơn đúng giờ. Lương Thần đi ra sân bay, nghênh đón cảm giác quen thuộc đã lâu thổi tới. Không biết có phải bởi vì Cảnh Hảo Hảo ở trong thành phố này không, tích tụ chồng chất nơi đáy lòng anh trong thời gian này, đột nhiên tiêu tán không ít. Lương Thần khom người, ngồi vào bên trong xe trợ lý mở ra. Trợ lý khởi động xe, vừa lái ra sân bay, vừa xuyên qua kính chiếu hậu cẩn thận đánh giá sắc mặt Lương Thần, lên tiếng hỏi: “Lương tổng, ngài muốn đi đâu?” Lương Thần tựa vào trên lưng xe, không nói gì, trên mặt tuấn mỹ, để lộ ra đều là một chút hơi thở tâấp lạnh. Trợ lý thật cẩn thận lái xe trong chốc lát, có chút nắm không rõ suy nghĩ hiện tại nơi đáy lòng của Lương Thần, sau đó liền nhẹ giọng hỏi: “Công ty sao?” Trợ lý hỏi xong ba chữ này, rõ rnagf nhìn thấy mi tân của Lương Thần nhẹ nhàng nhíu lại, anh vội vàng sửa miệng nói: “Hay là nhà của Cảnh tiểu thư?” Biểu tình của Lương Thần lại hơi ngưng trệ, qua hồi lâu, nhắm hai mắt lại, dùng cái mũi phát ra một âm “ừ”, sau đó liền mặt không chút thay đổi dựa vào ghế xe, không thèm nhắc lại. Bên trong xe rất yên tĩnh, có thể bởi vì buổi tối hôm nay là đêm bình an, mọi người đều chờ buổi tối ra ngoài, hiện tại xe trên đường cái rất ít, một đường giao thông thông suốt, chỉ 40 phút, trợ lý liền chạy xe đến dưới lầu Cảnh Hảo Hảo. Trợ lý trước xuống xe, thay Lương Thần kéo cửa xe ra, chờ sau khi Lương Thần đi ra, liền đưa chìa khóa xe cho Lương Thần, nói: “Lương tổng, nếu không còn chuyện gì, hiện tại tôi về công ty trước.” Sắc mặt Lương Thần bình thản gật gật đầu, chờ sau khi trợ lý rời khỏi, mới đi vào tòa nàh Cảnh Hảo Hảo ở. Lương Thần đi thang máy, đi vào tầng lầu Cảnh Hảo Hảo ở. Đi ra từ bên trong, hành lang rất yên tĩnh cũng thực sạch sẽ, trên ban công, còn bày hai chậu thức vật xanh biếc, sinh trưởng thật tốt ở trong mùa đông. Chia lìa hai mươi ngày, lập tức liền có thể nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ...... Lương Thần tinh tường phát hiện, nhớ nhung chôn dấu trong ngực của mình, vẫn dữ dội như cũ, đánh kịch liệt về phía mình, trong nháy mắt liền che dấu đủ loại bất an, ghen tị, ghen tuông bạc bẽo trong một đêm kia, khi đáy lòng mình lo lắng, ngàn dặm xa xôi trở lại thành phố Giang Sơn từ Thượng Hải, nhìn thấy Thẩm Lương Niên đi ra từ trong tòa nhà của Cảnh Hảo Hảo. Lương Thần đứng ở trước cửa Cảnh Hảo Hảo, nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, trong đầu lập tức liền nghĩ đến, nếu Cảnh Hảo Hảo mở cửa, nhìn thấy là anh, có thể kích động ôm anh nhảy dựng lên hay không? Nhưng mà, tiếng đập cửa rơi xuống, bên trong lại không có tiếng vang nào truyền đến. Không có nghe được? Lương Thần lại nâng tay lên, gõ gõ cửa lần nữa. Vẫn không có động tĩnh gì. Không có ở nhà? Lương Thần nhíu nhíu mi, nghĩ đến chính mình từng cầm chìa khóa nhà Cảnh Hảo Hảo từ chỗ cô, liền vội vàng lấy ra từ trong túi, mở cửa. Lương Thần mở tủ giày một bên ra, lấy dép của nam đặt bên cạnh dép của Cảnh Hảo Hảo - dép lê của mình ra, mang vào, sau đó bước đi vào. Trong phòng rất yên tĩnh, không có một bóng người, ánh nắng mùa đông, lẳng lặng xuyên qua cửa sổ sát đất phòng khách, chiếu vào trong phòng. Trong phòng tràn ngập một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt, ngửi thấy liền làm cho đáy lòng anh liền thoải mái một trận, anh đi quanh nhà một lần, phát hiện lúc mình rời đi, không có chênh lệch gì, trên ban công lộ ra hai kiện quần áo cùng một đôi tất, cây xanh tựa hồ vừa mới tưới nước xong, trên lá cây còn đọng giọt nước.