Cho nên cũng không có nghĩ nhiều, liền gửi cho Lương Thần một khuôn mặt tươi cười, nói: “Vậy anh làm việc đi.” Lúc này Lương Thần ngay cả trả lời cũng không có. Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hơi có chút mất mát, nhưng vẫn không có quấy nhiễu Lương Thần. ...... Lương Thần nhìn khuôn mặt tươi cười trên tin nhắn Cảnh Hảo Hảo gửi tới, tâm tình trở nên càng thêm trầm trọng, anh nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng vẫn cái gì cũng không đáp, trực tiếp trở về màn hình chính của di động. Màn hình bảo vệ của anh, chính là ảnh chụp đã chụp khi cô nằm ngủ ở trong khuỷu tay anh, vẫn dùng đến bây giờ. Cảnh Hảo Hảo trên ảnh chụp, nhắm mắt lại, lông mi thật dài, ngủ thật sự yên tĩnh. Mà ngay lúc đó anh, còn chưa ý thức được anh đã yêu cô, nhưng giữa mặt mày lại vẫn mang theo một tia nhu tình. Tầm mắt Lương Thần từ lông mi đến mũi Cảnh Hảo Hảo, sau đó, rồi đến trên cánh môi Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng giống như là ăn hoàng liên, đắng không nói nổi. Hảo Hảo, anh nên làm gì với em bây giờ? ...... Cách khoảng cách xa xôi như vậy, hai người chỉ dựa vào sóng điện di động để liên hệ, sự mẫn cảm của phụ nữ làm cho Cảnh Hảo Hảo mơ hồ cảm giác được tâm tình Lương Thần tựa hồ không phải rất tốt, hình như có tâm sự gì đó, cô cũng từng hỏi anh, nhưng Lương Thần hồi đáp cho cô, chính là không có việc gì. Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến anh là bởi vì công tác bận rộn mới như vậy, cho nên cả người liền rất ít đùa giỡn tính tình ở trước mặt anh, lúc nói chuyện rất hiểu chuyện và nhu thuận. ...... Ngày trôi qua theo từng tờ lịch ngày của Cảnh Hảo Hảo xé xuống. Ngày 20 đó, là ngày Lương Thần trở về thành phố Giang Sơn. Sáng sớm Cảnh Hảo Hảo liền trở nên hưng phấn khó hiểu, sau khi rời giường nhìn thấy tin nhắn của Lương Thần, cô còn hưng trí bừng bừng gửi một tin nhắn, hỏi: “Buổi chiều mấy giờ trở về?” Kết quả vẫn đợi đến giữa trưa, Cảnh Hảo Hảo mới nhận được tin nhắn của Lương Thần: “Thật có lỗi, Hảo Hảo, anh có thể phải qua hai ngày nữa mới có thể trở về.” Đáy lòng vui sướng của Cảnh Hảo Hảo lập tức biến thành thất vọng, nhưng vẫn giả vờ thoải mái trở về cho Lương Thần một tin nhắn: “Đừng quên lễ giáng sinh của chúng ta.” ...... Cho dù đã qua hơn mười ngày, Lương Thần vẫn không có cách nào thuyết phục chính mình buông để ý trong lòng mình ra. Anh từng nhìn thấy Thẩm Lương Niên đến tìm Cảnh Hảo Hảo vào nửa đêm, đáy lòng anh cũng sẽ để ý, nhưng anh ngây người ở dưới lầu của cô cả đêm, ngày hôm sau khiến cho chính mình cho rằng chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, liền trôi qua. Anh vẫn cho rằng, chuyện kia thật sự trôi qua khỏi đáy lòng của mình, nhưng khi Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo lại có giao thiệp, anh phát hiện những chuyện cũ này, giống như là thủy triều, nhanh chóng dâng lên ở đáy lòng của mình. Anh cuối cùng đã đánh giá cao sự rộng lượng của mình, thật ra anh là keo kiệt tính toán chi li như vậy. Công việc bên Thượng Hải này đã bận rôn xong, nhưng anh lại không có ý muốn trở về thành phố Giang Sơn một chút nào. Anh muốn để cho tâm tình của mình hoàn toàn bình tĩnh một chút, rồi trở về đối mặt với Cảnh Hảo Hảo, nhưng thật không ngờ, anh ở trong này muộn mấy ngày, ngược lại càng làm cho chính mình tâm phiền ý loạn. Nhớ nhung Cảnh Hảo Hảo, cùng ghen tị nơi đáy lòng của mình, không ngừng đối khoáng nhau, cuối cùng biến thành anh, tinh thần hoảng hốt. Rốt cục vào đêm ngày 23 đó, trợ lý nhìn Lương Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không ngừng thất thần khi mình báo cáo công việc, rốt cục nhịn không được lên tiếng hỏi: “Lương tổng, chúng ta đã ở nơi này ngây người gần hai mươi ngày, bên tập đoàn Giang Sơn chồng chất rất nhiều công việc, thư ký Tô gọi điện thoại tới vài lần rồi, có phải ngày mai có thể đặt vé máy bay trở về rồi không?”