Editor: May Lúc trở ra, trên tay Cảnh Hảo Hảo ôm một cái chăn, cô nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước sô pha, đặt ở bên người Lương Thần, sau đó nâng tay lên, rút đi áo khoác tây trang khoác trê người Lương Thần, thật cẩn thận mở chăn ra, đắp kín cho Lương Thần. Cảnh Hảo Hảo đứng lên, lúc vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ, Lương Thần lại đột nhiên mở mắt. Không biết có phải chính mình ý thức được thích anh hay không, trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy ánh mắt thâm thúy tối đen của Lương Thần, đáy lòng cả người lại hiện lên một tầng chột dạ, cô cố gắng duy trì bộ dáng ngày thường của mình khi đối diện Lương Thần, vẫn xem anh thành bạn bè của mình, mở miệng nói: “Em thấy anh đang ngủ, sợ cảm lạnh, liền lấy một cái chăn ra.” Lương Thần hơi giật giật thân thể, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thoáng qua thời gian, cau mày hỏi: “Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?” “Ngủ lâu như vậy, có chút không ngủ được.” Thật ra, cô là nghĩ đến anh ở bên ngoài, mới không buồn ngủ. Lương Thần đẩy chăn sang một bên sô pha, đứng lên, sờ sờ cái trán Cảnh Hảo Hảo, phát hiện nhiệt độ bình thường, mới thả xuống dưới. Hành động tự nhiên như vậy của anh, lại làm cho Cảnh Hảo Hảo lập tức liền ngừng hô hấp, trái tim trong ngực, thình thịch nhảy bay nhanh, Cảnh Hảo Hảo theo bản năng rũ mi mắt xuống, có chút không dám nhìn Lương Thần, sợ bị anh thấy được tình ý nồng đậm toát ra từ đáy mắt của mình. “Thuốc buổi tối, uống chưa?” “Uống rồi.” Cảnh Hảo Hảo cực lực khống chế nhịp tim hỗn loạn của mình, nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Lương Thần, ngay lập tức chuyển tầm mắt đế trước ti vi. TV không tiếng động dừng lại là kênh điện ảnh, bên trong đang phát là một bộ phim cổ trang, đúng lúc Duyên Hoa làm diễn viên chính. Cảnh Hảo Hảo lập tức nghĩ đến xì căng đan của Lương Thần và Duyên Hoa, biểu tình của cô hơi dừng một chút, sau đó liền xoay qua, nói với Lương Thần: “Bộ phim điện ảnh này thực kinh điển, xem như là tác phẩm thành danh của Duyên Hoa.” Cảnh Hảo Hảo vừa nói ra những lời này, liền có chút hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình. Trong bộ phim điện ảnh này rất nhiều ngôi sao đều là lần đầu tiên diễn xuất, thành tựu không chỉ là một mình Duyên Hoa, nhưng cô cố tình chỉ nói tên của cô ấy, đây không phải rõ ràng biểu hiện ra chính mình cố ý sao. Cảnh Hảo Hảo nhịn không được lại mở miệng, giải thích nói: “Em rất thích bộ phim này, xem qua rất nhiều lần, tuy rằng bộ phim này tạo ra rất nhiều người nổi tiếng, nhưng bởi vì em thích nhân vật của Duyên Hoa trong đó nhất, cho nên theo thói quen nhắc tới bộ phim truyền hình này, liền nhắc đến cô ấy, không có ý tứ khác.” Lúc Cảnh Hảo Hảo nói xong một chuỗi lời nói này, lúc này cô mới nháy mắt hiểu được, cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi, giải thích chính là che dấu. Nếu lời nói vừa rồi, chính là cô chột dạ chính mình cố ý, như vậy hiện tại một chuỗi lời nói dài này, rõ ràng chính là đang nói cho Lương Thần biết, chính mình nhắc tới Duyên Hoa, chính là có ý tứ khác. Mặt Cảnh Hảo Hảo, lập tức liền đỏ lên, tay chân cô có chút luống cuống đứng ở tại chỗ, sau đó vụng trộm nhìn thoáng qua Lương Thần, kiên trì tiếp tục nói: “Anh đừng hiểu lầm, em chỉ là nghĩ đến tin tức của anh và cô ấy vào mấy ngày hôm trước, em sợ anh cảm thấy, hiện tại em nhắc đến cô ấy, là cố ý bát quái cuộc sống riêng của anh.” Nói xong, Cảnh Hảo Hảo cười ngây ngô một chút, lại mở miệng nói: “Chỉ là, anh và Duyên Hoa thoạt nhìn rất xứng đôi, các người cùng một chỗ thật sự rất thích hợp.” Ánh mắt Lương Thần bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Cảnh Hảo Hảo: “Phải không?”