Editor: May Cảnh Hảo Hảo cắn cắn môi, tự động chui chui vào trong chăn, đều chôn cả khuôn mặt của mình ở bên trong. Lương Thần vươn tay, xốc góc chăn lên, con ngươi mang theo nhớ thương nồng đậm, mắt không nháy nhìn Cảnh Hảo Hảo: “Là anh không khống chế được, anh......” Lương Thần vốn muốn nói, anh rất thích em, anh kìm lòng không đậu mới có thể như vậy, anh sẽ tôn trọng em, nếu em không muốn, anh khẳng định sẽ không miễn cưỡng em. Nhưng là anh mới nói một câu mở đầu, chuông cửa nhà Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên liền vang lên, lập tức cắt đứt lời nói của anh. Lúc này đã mười một giờ đêm, ai sẽ đến tìm cô? Cảnh Hảo Hảo cũng có chút mê mang ôm lấy chăn ngồi dậy. Chuông cửa lại vang lên một lần nữa. Lương Thần đành phải nuốt lời sắp sửa nỏi ra trở về trong bụng, xoay người xuống giường, nhặt quần áo lên, nhanh chóng mặc vào, sau đó ném quần áo Cảnh Hảo Hảo tới trên giường, nói: “Anh đi mở cửa.” Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, Lương Thần cài thắt lưng xong, liền đi ra ngoài. ...... Thẩm Lương Niên gọi cho Cảnh Hảo Hảo vài cuộc điện thoại, vẫn luôn không có ai tiếp nghe, đáy lòng anh lo lắng Cảnh Hảo Hảo có giải quyết được chuyện ở công ty Hải Hâm hay không, cho nên ở một đêm này, rốt cục vẫn là đến nhà Cảnh Hảo Hảo, muốn giáp mặt hỏi cô một câu. Anh lái xe tới dưới lầu tiểu khu Cảnh Hảo Hảo, mới hơn chín giờ tối, nhưng anh vẫn luôn không có dũng khí lên lầu, ở ngay trong xe cái gì cũng không nghĩ ngồi gần hai tiếng. Lúc anh hút hết thuốc trên xe của mình, rốt cục đẩy cửa xe ra, đi vào trong lầu tiểu khu. Đi thang máy lên lầu, anh đi vào cửa phòng Cảnh Hảo Hảo, đứng trong chốc lát, liền nâng tay lên, nhấn chuông cửa. Thẩm Lương Niên dựa vách tường, lúc chờ người mở cửa, đột nhiên gian nhớ tới một chuyện cũ, đó chính là chính mình có một lần cãi nhau với Cảnh Hảo Hảo, anh xoay người rời đi, ngồi ở trong xe dưới lầu, ngây người suốt hai tiếng, cuối cùng liền nhịn không được lộn trở lại trên lầu, lúc vừa định gõ cửa, cửa đã bị Cảnh Hảo Hảo theo kéo ra từ bên trong, hốc mắt Hảo Hảo, như là vừa mới khóc, lúc ấy anh liền cảm thấy đáy lòng đặc biệt đau, nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay, ôm cô vào trong lòng. Ngay tại khi Thẩm Lương Niên nghĩ ôm Cảnh Hảo Hảo cảm giác là cảm giác gì, cửa phòng bị người mở ra, anh theo bản năng ngẩng đầu, kết quả, nhìn thấy lại là mặt của Lương Thần. Cả người Thẩm Lương Niên lập tức liền cứng ngắc ở tại chỗ. Lương Thần cũng sợ run một chút, chỉ là rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, anh nhìn Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng mà híp mắt một chút, trong đầu nhất thời liền chuyển ra một suy nghĩ: Muộn như vậy, Thẩm Lương Niên tới nơi này tìm Cảnh Hảo Hảo, làm cái gì? Hai người đàn ông, cứ như vậy một người đứng ở cửa, một người đứng ở trong hành lang, ai cũng không có mở miệng nói chuyện. Cảnh Hảo Hảo mặc quần áo, không có nghe được bên ngoài có động tĩnh, bước đi ra phòng ngủ, mở miệng, hỏi một câu: “Lương Thần, là ai vậy?” Lương Thần xoay qua, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, đáy lòng có chút không tình nguyện, cho nên ngoài miệng cũng không có mở miệng. Vẻ mặt Cảnh Hảo Hảo nghi hoặc đi tới đây, sau đó liền thấy được Thẩm Lương Niên đứng ở ngoài cửa, tầm mắt đầu tiên là dừng một chút, sau đó mới yên lặng rũ mi mắt, ngữ điệu có vẻ có chút lãnh đạm: “Sao anh lại tới đây?” Thẩm Lương Niên nhìn hai người đứng chắn ở trước phòng, trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút không mở miệng được nói chuyện, tầm mắt của anh lướt qua Cảnh Hảo Hảo, nhìn vào trong phòng của cô. Bàn ăn Cảnh Hảo Hảo, vừa vặn đối diện cửa, phòng khách của cô cũng không lớn, cho nên Thẩm Lương Niên liếc mắt một cái, liền thấy trên bàn cơm bày ra chén mỳ sợi trứng gà.