Editor: May Mà anh thì sao? Hiện nay chỉ có thể trở thành một người giống như người xa lạ. Vào lúc đáy lòng Lương Thần mất mát thành một mảnh, anh nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong cửa khách sạn Tứ Quý đến đường phố đối diện. Trong nháy mắt cả người anh ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa thủy tinh khách sạn Tứ Quý, nhìn hồi lâu, nhưng không có phát hiện thân ảnh Thẩm Lương Niên, đáy lòng Lương Thần, đột nhiên ruyền đến một đạo vui sướng. Có thể là chính mình quá mức cho lo lắng, cho nên nghĩ nhiều hay không? Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, có lẽ chỉ là trùng hợp chạm mặt, chào hỏi một tiếng. Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi đến ven đường, váy màu lam, bay lên ở trong gió đêm tuôn rơi, thoạt nhìn, tựa như tiên tử xuất trần. Cô là đang chờ xe taxi sao? Giờ này, cửa khách sạn Tứ Quý, không phải dễ dàng đón xe như vậy, thời tiết lại lạnh như thế...... Lương Thần nhất thời điều chỉnh tốt xe ghế ngồi, chậm rãi giẫm chân ga, chuẩn bị quay đầu ở con đường phía trước, đưa cô về nhà. Đầu đường rất gần, chỉ hai phút, Lương Thần liền quay đầu xe, anh hung hăng giẫm một cước chân ga, lúc sắp tiếp cận cửa khách sạn Tứ Quý, Lương Thần xuyên qua cửa kính xe tìm thân ảnh Cảnh Hảo Hảo một chút, lúc anh đang chuẩn bị lái xe qua, có một chiếc xe, giành trước anh một bước, chậm rãi đứng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo. Xe cũng không có tắt lửa, cửa xe ghế lái mở ra, Thẩm Lương Niên đi xuống dưới từ bên trong, vòng qua xe, đứng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, thay cô mở cửa xe ghế lái phụ ra. Hóa ra, cô không phải chờ xe taxi, cô là đang chờ Thẩm Lương Niên...... Hóa ra, suy nghĩ miên man lúc ban đầu của anh, mới là thật, sau đó anh lại nghĩ, chỉ là ý nghĩ kỳ lạ của anh. Cảnh Hảo Hảo không thích mình, Cảnh Hảo Hảo là tự nguyện rời đi, cho dù thấy được những chứng minh Lương Viễn cho anh, anh vẫn lừa mình dối người không muốn đi tin tưởng, thậm chí anh siêng năng đi tìm cô, chẳng sợ mỗi lần đổi lấy đều là thất vọng, cũng không chịu buông tha cho, bởi vì chỉ có như vậy, anh có thể thôi miên chính mình ở dưới đáy lòng, Cảnh Hảo Hảo là bị anh cả anh bức đi, không phải tự nguyện rời đi . Hiện tại, cô xuất hiện, giống như lúc anh quen biết cô ban đầu, bên người của cô có Thẩm Lương Niên. Giống như hết thảy đều về tới nguyên điểm. Nhưng hiện tại anh không bao giờ sẽ giống như lúc ban đầu nữa, buộc cô rời khỏi Thẩm Lương Niên, buộc cô cùng một chỗ với anh. Sẽ không cho cô thứ mà mình cho là tốt nhất, mặc kệ cô cần hay là không cần. Sẽ không không lo lắng cảm thụ của cô, làm chuyện mình muốn làm, mà là xem cảm thụ của cô trở thành cảm thụ của mình. Bởi vì, cô gái tên là Cảnh Hảo Hảo kia, dạy anh yêu một người như thế nào. Trời biết hiện tại anh muốn dụng lên xe Thẩm Lương Niên cỡ nào, thay thế vị trí xe hiện tại của anh ta, làm những chuyện bây giờ anh ta đang làm. Nhưng anh không thể. Anh có thể làm, chỉ làm như không có nhìn thấy hình ảnh ngoài xe, cho rằng bọn họ không có nhìn thấy xe anh ta, cho rằng chỉ vừa mới đi ngang qua, chậm rãi giẫm chân ga, lái đi từ bên cạnh xe Thẩm Lương Niên. ...... “Hảo Hảo, anh đưa em trở về.” Thẩm Lương Niên mở cửa xe, nói với Cảnh Hảo Hảo đứng ở bên đường lạnh đến hơi phát run. Cảnh Hảo Hảo liếc mắt nhìn xe Thẩm Lương Niên một cái, cô đứng ở ven đường hồi lâu, cũng không có đợi được xe taxi, cũng biết giờ này sẽ không dễ đón xe ở đây, nhưng lại vẫn lắc lắc đầu, khách sáo nói: “Cám ơn anh, không cần.” Không vì cái gì khác , chỉ vì cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Thẩm Lương Niên.