Tổng giám đốc đoạt tình: giành lại vợ yêu

Chương 559 : Mùa thu sẽ tốt lắm, nếu em còn ở đây [10]

Sau đó tựa thân thể Lương Thần vào trên vách tường, chậm rãi buông tay ra, xác định anh sẽ không ngã sấp xuống, liền nhanh chóng lên xe taxi, nói với sư phụ xe taxi: “Sư phụ, chúng ta đi thôi.” Xe taxi chậm rãi khởi động, Cảnh Hảo Hảo xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy cửa hông biệt thự bị người kéo ra, thím Lâm đi ra, nhìn thấy Lương Thần đứng ngoài cửa, lập tức tiến lên đỡ anh. Xe taxi cách cửa lớn biệt thự càng lúc càng xa, hình ảnh phía sau, cũng càng ngày càng nhỏ, Cảnh Hảo Hảo tinh tường nhìn thấy chưa đến chốc lát, từ trong biệt thự lại chạy ra vài người, mọi người luống cuống tay chân nâng Lương Thần, đi vào biệt thự. ...... Ngày hôm sau lúc Lương Thần tỉnh lại, đầu có chút phát mộng. Có thể bởi vì do uống rượu, đầu óc mơ hồ nhiễm một chút đau đớn. Anh mở to mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, nhíu nhíu mày, tìm kiếm ở trong đầu nửa ngày, kết quả trí nhớ cuối cùng, chính là dừng lại ở cảnh tượng chính mình ở trong nhà hàng Italy uống rất nhiều. Anh tưởng chính mình gọi điện thoại gọi tài xế đưa mình về nhà, liền không nghĩ nhiều xuống giường, rửa mặt, sau đó thay đổi một thân tây trang sạch sẽ chỉnh tề, xuống lầu. “Thần thiếu gia, ngài tỉnh?” Thím Lâm nhìn thấy Lương Thần, lập tức gọi một tiếng, hỏi: “Thần thiếu gia, ngài có muốn ăn bữa sáng không?” Lương Thần nâng cổ tay lên, nhìn nhìn thời gian, đã hơn tám giờ, nghĩ đến chín giờ còn có một hội nghị thường kỳ buổi sáng, liền trực tiếp tùy tiện cầm một cái bánh bao từ trong phòng ăn, vừa ăn, vừa đi ra khỏi phòng. Lấy chìa khóa xe ra, đi vào gara, lúc lấy xe, lại phát hiện xe mình quen lái không có ở đây. Anh xoay người đi ra, hô hai tiếng “Thím Lâm” vào trong nhà, đợi cho thím Lâm đi ra, liền hỏi: “Xe tôi lái trở về vào hôm qua đâu rồi?” Thím Lâm nghi hoặc nhìn Lương Thần hai lần, nói: “Thần thiếu gia, ngày hôm qua ngài không có lái xe về.” Biểu tình Lương Thần sửng sốt một chút, rút khăn tay ra, lau sạch sẽ khóe môi: “Ngày hôm qua không phải tài xế đón tôi trở về ư?” “Không phải.” Thím Lâm lắc lắc đầu, nói: “Ngày hôm qua tôi nghe được tiếng chuông cửa, đi mở cửa, kết quả nhìn thấy Thần thiếu gia đứng ở cửa, tôi còn tưởng trợ lý Thần thiếu gia đưa Thần thiếu gia trở về.” Đáy lòng Lương Thần càng buồn bực, ngày hôm qua anh đi tham gia bữa ăn, hoàn toàn không gọi trợ lý, chẳng lẽ anh tìm Từ Dung đưa chính mình trở về? Không đúng...... Từ Dung đưa mình trở về, sẽ không không tiến vào cửa nhà. Lương Thần lấy điện thoại di động ra, nhìn nhìn ghi chép điện thoại đi vào ngày hôm qua, phát hiện cuộc gọi gần nhất, dừng lại ở bốn giờ chiều. Chẳng lẽ tối hôm qua anh ở dưới tình huống say khướt đó, đi bộ trở về đến đây? Từ sông Hoàn Thành đến biệt thự, lái xe cũng phải 40 phút, ý tưởng này cũng quá tà dị? Lương Thần càng nghĩ càng cảm thấy sự tình quá mức kỳ quái, nhưng lại không rõ cụ thể là chuyện gì xảy ra, trực tiếp để cho tài xế chuẩn bị xe, đưa mình đi chỗ ăn cơm tối hôm qua, kết quả ở bãi đỗ xe, thật sự nhìn thấy xe của mình, hoàn hảo không tổn hao gì đổ ở tại chỗ, anh đi lên trước, lôi kéo cửa xe, lại có thể không khóa. Lương Thần sợ tới mức vội vàng kiểm tra thứ bên trong xe một chút, phát giác không thiếu đồ quan trọng, lúc này mới lên xe, khởi động xe, đi công ty. Anh nhớ rõ anh rõ ràng đã khóa kỹ xe, sao cửa xe lại không khóa? Tối hôm qua, rốt cuộc là ai đưa mình về nhà? Không...... Trong người anh quen biết, người biết biệt thự giữa sườn núi của anh không nhiều lắm...... Trong đầu Lương Thần, nhất thời hồ đồ thành một đoàn.