Editor: May Lương Thần chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm màn hình to sau lưng, chậm rãi hiện ra ca từ. Tôi biết bạn khó chịu, ngày hôm qua là người yêu, hôm nay nói chia tay liền chia tay. Một câu này, giống như là một ma chú, anh nhìn đến dần dần mất đi khí lực, cả người chậm rãi liền ngồi ở trên sân khấu. Sân khấu rất lớn, trên đí trải đầy thảm đỏ mới tinh, anh sức cùng lực kiệt nằm ở phía trên, nhìn bầu trời đầy sao xinh đẹp, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, chậm rãi mở miệng, nói: “Hảo Hảo, em biết không? Anh thật sự rất khó chịu.” ...... Lương Thần không biết mình nằm bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, mơ mơ màng màng liền nằm ở trên sân khấu cứng rắn, ngủ thiếp đi. Anh ngủ cũng không yên ổn, vẫn mơ chính mình đang không ngừng đi tới, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm Cảnh Hảo Hảo, người chung quanh rất nhiều, nhưng anh tìm như thế nào, cũng không tìm được Cảnh Hảo Hảo, sau đó tâm liền mạc danh kỳ diệu hoảng hốt lên, mang theo áp lực đau đớn. Anh theo bản năng muốn nâng tay lên, đi che ngực của mình, lại đột nhiên cảm giác được cái trán của mình bị người nhẹ nhàng chạm vào, tay anh lập tức bắt cái tay kia, mơ mơ màng màng hô một câu: “Hảo Hảo.” Sau đó, anh chợt nghe bên tai mình truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp: “Thần thiếu gia ở trên sân khấu phía sân sau ngủ thiếp đi, giống như phát sốt, ông nhanh lại đây, nâng ngài ấy trở về. Còn có, gọi điện thoại cho bác sĩ Trương, bảo ông ấy lại đây nhìn xem đi, trên áo sơ mi của Thần thiếu gia dính rất nhiều máu.” Đây không phải là giọng nói của Hảo Hảo, ai vậy? Lương Thần cố sức mở mắt một chút, nhìn thấy trước mặt hiện lên là gương mặt từ ái, hóa ra là thím Lâm. Lương Thần chậm rãi mở tay ra, chậm rãi xoay người, vươn tay, theo thói quen sờ bên cạnh, xúc giác lạnh như băng cứng rắn, lần này anh chợt mở mắt, nhìn cây xanh và hoa nở rộ xa xa, nghe âm nhạc đinh tai nhức óc, lúc này mới mơ hồ phản ứng kịp, chính mình lại có thể ngủ ở nơi này. “Thần thiếu gia, ngài tỉnh?” Lương Thần xoay qua, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của thím Lâm, anh mở miệng ra muốn nói chuyện, lại phát hiện yết hầu đau đớn lợi hại, dùng sức nhíu nhíu mày, liền đứng dậy từ trên sân khấu, bước chân có chút phù phiếm đi xuống sân khấu, liền nhìn thấy hai người làm vườn chạy tới, tiến lên vươn tay muốn dìu anh, lại bị anh hất tay ra, kéo bước chân nặng nề, đi trở về phòng ngủ, nằm thật mạnh ở trên giường. Nằm chưa đến chốc lát, cửa phòng ngủ liền bị người đẩy ra, Lương Thần xoay qua, nhìn đến bác sĩ Trương mang theo hòm thuốc đi tới. Đầu tiên là sờ sờ trán anh, sau đó kê một ít thuốc cho thím Lâm, sau đó lại lật người anh, bôi thuốc tiêu độc lên miệng vết thương sau lưng anh. Bác sĩ Trương vẫn nói rất nhiều, nhưng lúc này đây, lại luôn trầm mặc không nói, xử lý xong hết thảy, ông liền yên lặng đi ra ngoài. Lương Thần vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích ghé vào trên giường như trước, nằm thời gian lâu, anh mơ hồ cảm giác được cánh tay có chút tê dại, liền hơi ôm gối đầu, thay đổi tư thế một chút, lại nhìn thấy trên vách tường một bên lộ ra ảnh kết hôn lớn nửa tường. Cô trên ảnh chụp, nét mặt tươi cười như hoa, anh nhìn ánh mắt của cô, ôn nhu nhẵn nhụi. Thoạt nhìn, có vài phần hương vị thiên trường địa cửu. Nhưng hiện tại, ai lại từng nghĩ đến, lại ngăn ra thành hai cục diện? Lương Thần cảm thấy trong cổ họng, nghẹn lợi hại, khóe mắt anh lập tức liền chảy ra nước mắt. Thím Lâm bưng ly nước, cầm thuốc, đứng ở cửa, vừa mới chuẩn bị tiến vào bảo Lương Thần uống thuốc, kết quả lại nhìn thấy Lương Thần nằm đưa lưng về phía cửa, nhìn ảnh kết hôn đối diện, bả vai run rẩy, như là đang khóc ẩn nhẫn.