Tổng giám đốc đại nhân: xin dùng đứa con ký kết hợp đồng dài hạn
Chương 5 : Cuộc sống hôn nhân: sự dịu dàng hiếm có.
Đúng như cô nói nhận được lời "cảm ơn" của Lãnh Thu Tuyệt chắc chắn sẽ không nhận được sự tốt đẹp gì.
Kể từ tối hôm đó trời bắt đầu chuyển mưa tới hôm nay đã là bốn ngày. Cả thành phố A chìm trong không khí tĩnh mịt, âm u, mây đen giăng kín cả bầu trời, mưa trút xuống không ngừng nghỉ, bất kể ngày lẫn đêm.
Cô thở dài nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, mưa to đến nổi không nhìn rõ được cảnh vật bên ngoài, nếu như không nhờ còn có đồng hồ chắc chắn sẽ không phân biệt rõ ngày hay đêm.
Vì cơn mưa này mà kế hoạch về nhà thăm ba Lâm cũng bị hoạn lại. Mà hình như kể từ đêm hôm đó cô cũng chưa gặp Lãnh Thu Tuyệt lần nào nữa. Mà gặp thì làm được gì, không phải mấy ngày nay cô sống rất tốt sao ? Cô cũng đã quen hết mấy người trong nhà Lãnh gia rồi, mọi người thật sự rất tốt, lúc nhàm chán cũng có thể kiếm họ nói chuyện.
"Haizzz... Chừng nào mới hết mưa đây ? Ở hoài trong nhà mình sắp bị mục xương rồi, haizzz... Thời tiết u ám trong đầu cũng chẳng nghĩ được ý tưởng gì. Haizz..."
Cô đánh mấy tiếng thở dài, ai oán, nhìn màn hình máy vi tính mấy ngày nay chẳng thêm được mấy chữ nào mà ngán ngẩm.
"Lãnh Thu Tuyệt, anh đúng là cái tên xui xẻo."
Đương nhiên mấy tội trạng này cô gom hết đổ lên đầu Lãnh Thu Tuyệt. ^^
@
"Hắt xì."
"Tổng giám đốc, không sao chứ ?"
Có phải Lãnh tổng của chúng ta bị cảm rồi không ? Mấy ngày nay liên tục tăng ca, không ngừng đi gặp đối tác, tham gia các tiệc tùng xã giao, dù người có sức khỏe tốt đi chăng nữa thì cũng sẽ không chịu nổi.
Hiện tại cô và Boss lớn mới vừa đi gặp đối tác trở về, nhìn sắc mặt của Boss giờ có chút tái nhợt, khiến trong lòng thư ký nhỏ như cô thật sự lo lắng nha, nếu như Boss thật sự đổ bệnh không phải mọi công tác sẽ đổ hết lên vai cô hay sao ? Lúc đó thời gian đi hẹn hò với bạn trai cũng không có. Bạn trai của cô là đã bị cô bỏ bê mấy ngày nay rồi nha.
Nhìn Boss, cô âm thầm lấy tay chấm nước mắt cầu nguyện.
"Hắt xì."
Anh hắt hơi thêm một cái nữa, có phải là anh bị cảm thật rồi hay không ? Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô thư ký, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là cô gái này đang nghĩ cái gì.
"Tôi không sao. Cô tự về được chứ ?"
"TGĐ không cần lo cho tôi, tôi bắt taxi về là được. TGĐ tự lái xe về được không ?"
Nhìn Boss hình như đã có chút say, mà bên ngoài trời đang mưa rất là lớn. Người say rượu lái xe trong lúc trời mưa rất là nguy hiểm.
"TGĐ có cần tôi nhờ người của nhà hàng chở về hay không ?"
Cô thư ký này hôm nay làm gì mà nói nhiều như vậy ??? ><
"Cô về đi."
"Dạ vâng, tôi biết rồi."
Nhìn khuôn mặt đã bắt đầu đen của Boss, cô thức thời ngậm miệng, chạy ra đường chặn một chiếc taxi về nhà thôi. Haizzz... Muốn làm người tốt cũng không được. Mong là Boss về nhà bình an với thiếu phu nhân.
Anh ôm đầu có chút nặng trịch, cầm chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Chờ cho cơn đau đầu qua đi, tra chìa khóa, khởi động xe, đạp chân ga cho xe chạy với tốc độ chậm. Kiểu này chắc mấy tiếng sau mới về tới nhà.
"Làm gì mà mưa lớn như vậy ? Định cướp đường sống của người ta sao ?"
Lúc này điện thoại không thức thời lại đột nhiên reo lên.
[Tâm Giai]
Trong tình trạng như thế này anh thật sự có chút không muốn nhận.
"Tâm Giai."
[Anh đang làm gì đó ? Mấy bữa nay không gặp được anh, em rất nhớ anh.]
"Anh đang trên đường về nhà, anh cũng... Rất nhớ em."
[... Anh mới tan ca sao ?]
"Ừm. Em ngủ sớm đi. Anh còn đang lái xe, không tiện nghe điện thoại."
[Ừm, anh nhớ lái cẩn thận. Tuyệt... Em rất là nhớ anh đó.]
Một tiếng nhớ này, Từ Tâm Giai nói ra rất là nhẹ nhàng, như thủ thỉ bên tai cũng biết là cô đang ám chỉ đến cái gì.
"Anh cũng nhớ em. Em ngủ ngon."
Kết thúc cuộc gọi. Nhìn nước mưa bị gạt xe gạt qua gạt lại, anh lại chán nản. Cơn mưa mấy ngày nay cũng đã khiến một số cơn đường ở thành phố A ngập nước. Không biết cơn mưa này chừng nào mới kết thúc. Vào lúc này lại nghe một tiếng "nhớ" đầy ẩn ý này của Từ Tâm Giai anh lại có chút không "hứng thú", vẫn luôn biết kiểu phụ nữ như Từ Tâm Giai chứa dục vọng rất lớn nếu mà để nói muốn tìm người thỏa mãn dục vọng thì Từ Tâm Giai chính là đối tượng rất tốt. Nhưng anh chính là đã xác định muốn dùng người phụ nữ làm nữ nhân bên mình cả đời, vừa kiểm soát được dục vọng vừa kiểm soát được trên mọi phương diện khác.
@
Không biết tại sao Từ Tâm Giai có cảm giác Lãnh Thu Tuyệt không muốn nói chuyện với cô ta, trong giọng nói có một chút lạnh nhạt, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không ?
Không phải là đã phát sinh chuyện với Giang Tiểu Ái rồi chứ ?
Từ Tâm Giai lo lắng, cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng.
Nhưng nghĩ lại Lãnh Thu Tuyệt yêu cô ta như vậy, chắc chắn là không có khả năng... Mà Giang Tiểu Ái qua quan sát của cô ta, cũng không thấy có gì là hứng thú với Lãnh Thu Tuyệt. Nhưng ai mà biết được Giang Tiểu Ái ở sau lưng cô ta giở trò thì sao ?
"Không được, không được... Ngày mai phải đi gặp anh ấy mới được."
Từ Tâm Giai làm quyết định như thế. Người đàn ông tốt như Lãnh Thu Tuyệt cô ta tuyệt đối không để rơi vào tay người phụ nữ khác.
@
Vừa bước xuống cầu thang, định kiếm gì đó uống. Lại thấy trong bóng tối có bóng người trong phòng khách, làm cho cô sợ đến dựng tóc gáy. Cô bất động đứng yên tại chỗ. Không phải là ăn trộm chứ ?
Bóng người kia càng đến gần thì càng hiện rõ, thì ra là Lãnh Thu Tuyệt, cô đưa tay vuốt ngực, bỏ xuống căng thẳng. Bỗng thân hình Lãnh Thu Tuyệt lắc lư như muốn ngã xuống, cô hốt hoảng chạy đến, cả người Lãnh Thu Tuyệt lập tức ngã lên người cô, cô phải lùi mấy bước mới giữ được trọng tâm. Giờ cô mới ngửi được mùi rượu trên người anh ta.
"Làm gì mà uống say đến như vậy ? Anh ăn gì mà nặng thế ? Này, anh có nghe tôi nói không vậy ?"
"Giang Tiểu Ái, lại là cô hả ?"
Anh lờ đờ mở mắt, muốn đứng thẳng nhưng đầu lại đau giống như búa bổ cộng thêm tác dụng của rượu, làm thế nào cũng không thể đứng vững được, cả người đành dựa hết vào người Giang Tiểu Ái. Anh thật hận cái loại rượu này, sao lúc nào cũng phát tác đúng lúc như vậy ??? Cả hai lần đều bị Giang Tiểu Ái nhìn thấy cái bộ dạng này.
"Phải là tôi, anh đứng lên được không ?"
"Cô đang cười nhạo tôi đúng không ?"
"Không có, anh đứng lên một chút được không ? Tôi đưa anh lên phòng."
Giờ này còn đi quan tâm đến mặt mũi, cô là đang lo cho thân thể mình sắp bị đè chết rồi.
"Cô chắc chắn là đang cười nhạo tôi."
Cô khó khăn lắm mới kéo được Lãnh Thu Tuyệt lên hết bậc cầu thang, giờ đang đau đầu không biết Lãnh Thu Tuyệt là ở cái phòng nào.
"Tôi không có cười nhạo anh. Giờ anh nói cho tôi biết, anh ở cái phòng nào ?"
"Đầu tôi đau quá, tôi muốn đi ngủ."
"Muốn ngủ thì nói tôi biết phòng anh ở đâu đi."
Giờ cô biết Lãnh Thu Tuyệt lúc say rượu chính là một đứa trẻ không nói lý lẽ.
"Tôi muốn đi ngủ."
"Được, được tôi dẫn anh đi ngủ."
Không thể làm cách nào khác, đành phải kéo anh về phòng của cô, nếu còn muốn hỏi chắc phải đứng đây tới trời sáng, cũng không nhận được câu trả lời.
Cô mệt mỏi để anh nằm trên giường.
"Ôi, cái lưng của tôi."
Cô tức giận đá vào cái chân của anh. Nhìn anh ngủ say như chết, lại tội cho mình tối nay phải ra ghế sô pha ngủ.
Nhìn anh làm động tác muốn cởi nút áo, hình như rất là khó chịu, nhưng làm thế nào cũng không tháo ra được, mi tâm khó chịu đến xoắn lại một chỗ. Cô nhìn đến bật cười. Thôi đã giúp rồi thì giúp cho trót vậy.
Cô bước đến, đưa tay cởi mấy cái nút trên cổ áo, xương quai xanh, lồng ngực sau lớp áo dần hiện rõ, cô âm thầm nuốt nước bọt một cái "Ực", trái tim trong lồng ngực không ngừng đánh trống, khuôn mặt không ngừng nóng lên.
"Bốn nút chắc đủ rồi."
Nếu còn tiếp tục cởi cô sẽ xịt máu mũi mất, cô thừa nhận thân thể của Lãnh Thu Tuyệt rất khiến người ta muốn phạm tội.
Lúc cô muốn đứng dậy lại nhìn đến khuôn mặt của Lãnh Thu Tuyệt.
"Chậc... Chậc... Sao da dẻ đàn ông lại có thể đẹp như vậy chứ ?"
Làn da căng mịn, không có một lỗ chân lông, vì tác dụng của rượu mà có chút đỏ nhìn cứ như một trái đào tươi làm cô có chút ngứa răng.
Lông mày kiếm đen nhánh, đôi mắt xám tro luôn khiến người ta áp bức này giờ đang nhắm lại ngủ rất an tĩnh, giờ chẳng có lực sát thương nào, lông mi của Lãnh Thu Tuyệt rất là dài và đen nha, còn cong lên như người ta dùng mascara vậy. Chiếc mũi cao thẳng rất là đẹp, nhìn không có một khuyết điểm nào. Còn đôi môi mỏng này, đường nét rất là tinh tế, vừa hồng hào lại trơn bóng.
"Không biết anh ta dùng mĩ phẩm hãng nào nhỉ ?"
Càng nhìn càng thấy đẹp, nếu như Lãnh Thu Tuyệt cởi bỏ đi lớp lạnh lùng, thân thiện một chút thì chắc chắn đàn ông cũng muốn yêu anh. Lãnh Thu Tuyệt đi làm gay boy cũng rất hợp.
Trong đầu cô liền hiện ra hình ảnh Lãnh Thu Tuyệt và người đàn ông khác đang ôm hôn nhau. khuôn mặt cô không kiềm chế được hưng phấn.
"Giang Tiểu Ái, tỉnh, tỉnh, mày đang nghĩ cái gì ?"
Cô vỗ vỗ má mình cho tỉnh táo. Nếu Lãnh Thu Tuyệt mà biết cô đang nghĩ cái gì cô chắc chắn sẽ bị bỏ vào dầu sôi, rán lên, chặt thành tám khúc, hành hạ sống không bằng chết.
Cô rùng mình, vội đưa tay tắt đèn, xách chăn dựa vào ánh trăng chiếu vào đi đến ghế sô pha nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt lại, gạt bỏ ý nghĩ xấu xa trong đầu.
@
Người đàn ông nhìn chất lỏng nằm trong ly anh đang cầm trên tay, đôi mắt như đang thưởng thức một tác phẩm tuyệt đẹp. Nâng ly rượu đến bên mũi, khóe môi nâng lên, sau đó ngửa cổ dóc lên uống cạn.
"Mùi vị cũng không tệ."
Hoắc Long đứng bên cạnh. Thiếu gia là đang thưởng thức chai rượu Vodka Diva anh mới mang về từ Scotland.
__________________________________
Rượu Vodka cao cấp DIVA, giá: 1 triệu USD. DIVA là loại rượu được sản xuất bởi khu chưng cất rượu nổi tiếng Blackwood Distillers ở Scotland. Sở dĩ đây là một trong số những loại vodka đắt tiền nhất hiện nay bởi nó được làm từ nước suối tự nhiên và chưng cất 3 lần. Đầu tiên, vodka được lọc qua nước đá, sau đó lọc qua than bạch dương Bắc Âu và cuối cùng là lọc qua cát được làm từ kim cương và đá quý nghiền nát.
------------
Xem thêm: , https://vietbao.vn/Kinh-te/Ruou-Vodka-gia-tren-troi-quyen-ru-dan-nha-giau/150370655/87/
Tin nhanh Việt Nam ra thế giới
Mỗi chai Vodka Diva có chứa các loại đá quý và đá bán quý, trong đó Vodka Diva Diamonds. Vỏ chai được nạm ráp kim cương và đá quý dạng cát... Long lanh và huyền ảo.
______________________________
"Vất vả cho cậu rồi."
Anh cầm tài liệu mà Hoắc Long đã điều tra về Giang Tiểu Ái lật từng trang lên xem.
Liếc nhìn người đứng bên cạnh anh, anh lại cảm thấy bực mình. Hoắc Long là người đã theo anh từ nhỏ, được người Lương gia nuôi dưỡng. Cậu ta là người được huấn luyện nghiêm khắc hơn với các thành viên khác, cũng là người biểu hiện xuất sắc nhất, một lòng trung thành với chủ nhân. Vì người cậu ta bảo vệ chính là Đại thiếu gia - Lương Minh Hạo anh.
Mà anh cũng thật đau đầu, anh cũng đâu phải tên vô vụng, không biết vận động tay chân, mỗi lúc nguy hiểm cũng có thể ra tay vận động mà. Anh tự hỏi rốt cuộc đi học cái Taekwondo, Karate, Judo... Để làm cái gì, học nhiều như vậy, vậy mà chưa lúc nào anh được xuất chiến. Nhiều lúc có cơ hội thể hiện bản thân đều là một phát bị tên này chen lên chiếm lợi. Anh có cảm giác như mình là một cô công chúa tay yếu chân mềm lúc nào cũng cần có người bảo vệ.
Dù biết gia đình anh là giới hắc đạo nằm trong bóng tối , còn ngoài mặt là một tập đoàn Lương thị thịnh vượng, lúc nào cũng có kẻ thù rình rập. Nhưng có cần làm quá như vậy không ? Cậu ta chỉ cần đi làm một chút chuyện anh sai vặt là được rồi, đâu có cần lúc nào cũng trưng cái mặt lạnh đứng bên cạnh anh. Anh đã chịu cảnh này suốt hai mươi mấy năm rồi, làm ơn tha cho anh đi.
"Đó là việc tôi nên làm, thưa thiếu gia."
"Cậu đừng có đem mặt lạnh đó nói chuyện với tôi được không ? Ngồi xuống đây đi, cậu không thấy mỏi chân à ?"
Lúc này Hoắc Long mới tiến tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, nhưng vẫn là bộ dáng nghiêm chỉnh, đầu ngẩng cao, lưng thẳng, tư thế như lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
"Này, cậu có cần làm đến như vậy không ?"
Anh hết nói nổi rồi.
"Lão gia đã dặn..."
"Bỏ ông già đó qua một bên đi. Cậu là người của tôi hay của ông già kia."
"Là người của thiếu gia."
"Tốt, vậy thì nên nghe lời tôi."
"Nhưng lời lão gia không thể không nghe theo, đó là vì sự an toàn cho thiếu gia."
"Dừng, dừng... Tôi không muốn nghe những lời cũ rích đó nữa. Ăn bánh đi."
Tên này đúng là không thể thông được mà.
Hoắc Long biết, anh là chọc cho thiếu gia tức giận rồi, nhưng mà đây là thói quen được huấn luyện mà ra, không thể muốn sửa là có thể sửa được. Mà thiếu gia như là một phần trong sinh mệnh của anh, anh phải ra sức bảo vệ. Thiếu gia là con cưng của lão gia mà lão gia là người cả đời này anh có dùng cả đời cũng không thể đền đáp nỗi ơn nghĩa của ông ấy cho anh.
Nếu không nhờ lão gia thu dưỡng thì không biết bây giờ anh đang nằm ở cái xó xỉnh nào rồi.
Bây giờ muốn làm cho thiếu gia hả giận thì chỉ có thể cầm bánh lên ăn.
"Giang Tiểu Ái là người của Lãnh Thu Tuyệt sao ? Nói vậy ở Milan chính là đi tuần trăng mật."
Vậy không phải anh đây là đang tương tư vô nghĩa sao ?
"Theo điều tra chỉ là một hôn nhân dựa trên hợp đồng, không có đăng ký ở Cục sở dân chính."
"Cả cái này cậu cũng điều tra ra được. Vậy cậu nói xem tôi có nên bắt người của tôi về bên cạnh tôi không ?"
"Nếu không có gì nguy hiểm đến thiếu gia, thì có thể được."
Thiếu gia muốn làm gì cũng được, miễn không nguy hiểm đến tính mạng là được.
"Cậu là đang nghĩ đến chuyện gì ? Đây cũng không phải là chuyện thâu tóm bang đảng, đây là chuyện tranh đoạt phụ nữ, chỉ dùng cái đầu là được. Rót rượu đi, rót cho cậu nữa...Cạn ly đi ."
Anh vui vẻ cụng ly với Hoắc Long, ngửa cổ uống cạn. Đúng là mùi vị của rượu đắt tiền có khác, rất ngon.
"Lần sau mang về mấy chai nữa đi."
"Số lượng có hạn."
"Chẳng lẽ cậu không thể làm cho họ sản xuất thêm mấy chai nữa."
"Dạ, được."
Thiếu gia là trên hết.
"Tốt."
@
Anh mệt mỏi, nâng cái đầu đau nhức. Ngồi dậy từ trên giường, nheo mắt nhìn căn phòng xa lạ, màu sắc có pha chút nữ tính. Khẳng định căn phòng này, không phải của mình.
Một khung hình đặt trên bàn trang điểm đập vào mắt anh.
Giang Tiểu Ái
Bây giờ một loạt ký ức từ tối qua đồng loạt ùa về... Ha...Tại sao từ khi xuất hiện cô gái này, bản thân anh trở nên nhếch nhát như vậy ???
"Giang tiểu Ái, cô đúng là chẳng có cái gì tốt đẹp !"
Anh bước xuống giường, mang giày, lúc sắp bước ra tới cửa lại thấy Giang Tiểu Ái nằm co ro trên ghế sofa, chăn đắp trên người đã rơi xuống đất. Định bụng coi như không nhìn thấy gì, quay người bỏ đi. Nhưng trong đầu không biết là đang nghĩ cái gì vậy mà lại quay lại nhặt chăn dưới đất đắp trên người Giang tiểu Ái.
"Xem ra, mình cũng không phải là người tuyệt tình cho lắm."
Mà bộ đồ trên người Giang Tiểu Ái lúc này vẫn là làm cho người ta nhức mắt như vậy. Không biết có chỗ nào đặc biệt, tại sao cứ thích mặc mấy bộ đồ khác người như vậy ?
Vào lúc này có mấy sợi tóc rơi xuống trên mặt cô, có phải vì ngứa hay không mà Giang Tiểu Ái đưa tay gạt liên tục, nhưng tóc vừa gạt qua rồi lại rơi xuống, Giang Tiểu Ái liền chu mỏ kháng nghị nhưng người này vẫn là không chịu tỉnh ngủ.
Nhìn vào lại không nhịn được bật cười, lúc này đây bản thân giống như sinh ra thêm một chút tốt bụng liền đưa tay nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc ra dát sau tai cô, đầu ngón tay không khỏi chạm tới làn da mềm mại, anh vội rụt ngón tay lại.
Sợi tóc được gạt đi, lộ ra vầng trán láng bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn, cánh mũi nhỏ nhắn, đôi môi nhỏ hồng không biết là mơ thấy gì mà cứ vểnh lên. Tất cả tổng thể lại khuôn mặt Giang Tiểu Ái đều mang một chữ nhỏ mà hợp lại.
Lúc này, Lãnh Thu Tuyệt không hề biết, anh chính là nhân lúc người ta ngủ say mà nhìn trộm đậu hủ của người ta.
Không biết ma xui quỷ khiến gì, anh đưa tay chạm đến đôi môi đang vểnh lên như đang bất mãn kia. Ngón tay tiếp xúc cánh môi mềm mại, lại trơn bóng, ngón tay ma sát cánh môi không có tự chủ, chọc cho tâm anh có chút nóng nảy nhưng mà không biết tại sao anh lại không hề chán ghét cảm giác này !!!
Bỗng một tiếng "phập" nơi ngón tay, cảm giác đau đớn làm cho anh tỉnh lại trong cơn thất thần. Cư nhiên Giang Tiểu Ái là cắn ngón tay của anh.
"A..."
Anh cắn răng, hít một không khí lạnh, rít qua kẽ răng, cố gắng cho mình không phát ra tiếng. Sự thật Giang Tiểu Ái dùng rất nhiều sức, máu cũng đã chảy qua kẽ răng chảy ra ngoài rồi.
...
Giang Tiểu Ái thấy mình ngồi trước một bàn ăn thịnh soạn, tất cả sơn hào hải vị đều tập hợp đầy đủ. Hấp dẫn nhất chính là món vịt quay Tứ Xuyên ngay trước mặt cô, cô nhìn đến chảy nước miếng.
Cô lập tức không thể chần chừ, xé một cái đùi vịt cắn một miếng thật to. Mùi vị đúng là rất ngon.
Giang Tiểu Ái cư nhiên đem ngón tay của Lãnh Thu Tuyệt thành đùi vịt quay Tứ Xuyên.
Lãnh Thu Tuyệt đưa tay bóp mạnh cằm của Giang Tiểu Ái, bị bóp Giang Tiểu Ái còn lắc đầu kháng nghị, như sợ người ta giành mất thức ăn, anh lập tức càng gia tăng sức nếu không ngón tay của anh sẽ bị cắn đứt.
Ngón tay được rút ra, lập tức thấy máu chảy đầm đìa. Thấy Giang Tiểu Ái có dấu hiệu sắp tỉnh, anh vội ôm ngón tay chạy ra ngoài. Lãnh Thu Tuyệt anh hai mươi bốn năm đời người tại sao lúc này phải làm cái việc lén lút "ôm đầu bỏ chạy" sợ người phát hiện như thế này.
...
Giang Tiểu Ái mở mắt ngồi dậy.
"Thì ra là nằm mơ, tại sao lại có cảm giác chân thật như vậy ?"
Nhớ đến mùi vị trong mơ, cô đưa lưỡi liếm mép quét luôn vết máu bên khóe miệng, nuốt luôn mùi mằn mặn trong miệng, thật chẳng có mùi vị thịt vịt nào cả.
"Đi đánh răng rửa mặt thôi."
Cô lê tấm thân vào trong phòng vệ sinh, sau đó mấy phút sau, trong miệng đầy bọt kem đánh răng chạy ra ngoài. Trống không... Không còn nhìn thấy người đang nằm trên giường tối hôm qua.
"Xem ra, là đã tỉnh từ sớm."
Giang Tiểu Ái bình thản xoay người đi vào trong nhà vệ sinh, tiếp tục công việc vẫn còn đang dang dở, thật không biết là bản thân cô đã gây ra tội lớn gì !!!
...
Anh rửa sạch tay dưới vòi nước, lấy thuốc sát trùng ngón tay. Máu đã được rửa sạch, giờ anh có thể nhìn thấy da rách còn lộ cả lớp thịt bên trong, bởi vì lúc đó anh cảm nhận được Giang Tiểu Ái cắn xong còn nhai nhai ngón tay của anh.
"Cô ta là loài động vật ăn thịt hay sao ?"
Anh thoa thuốc, rồi lấy miếng băng keo cá nhân băng lại. Âm thầm tự trách bạn thân mình đi làm chuyện tốt còn nhận lấy hậu quả.
Anh cất lại hòm thuốc. Mở tủ ra, những hàng áo sơ mi, áo vest, quần âu được treo thẳng tắp thuộc nhãn hiệu Gucci, Tom Ford sở hữu chủ yếu là màu đen, trắng, lấy một cái áo sơ mi màu đen, tay thuận tiện tháo dây áo tắm, bàn tay đẩy nhẹ một cái, áo tắm thuận tiện rớt xuống, cơ thể không có một mảnh vải che thân lập tức hiện ra bên ngoài ánh sáng. Cơ thể cao lớn, vóc dáng cân đối cộng với hiệu ứng chiếu sáng nhìn thật giống như một bức tượng điêu khắc của Hy Lạp. Không nói quá chính là một bức tượng sống của nghệ thuật.
Mở ra hộc tủ, bên trong quần lót dành cho nam giới được xếp gọn gàng, nhìn ra toàn là nhãn hiệu nổi tiếng Nautica, Calvin Klein. Lấy một chiếc quần lót màu đen mặc vào, bộ phận nam tính liền được che chắn. (Xấu hổ quá đi @^0^@)
Tiếp theo là quần âu màu xám tro, ôm lấy đôi chân thon dài, càng tôn vinh vóc dáng cao lớn của anh, tay nhét áo sơ mi, kéo lên dây kéo, cài lại nút quần, một chiếc caravat màu xám được anh đeo lên, mang nốt đôi giày của hãng Berluti, (giờ trên người anh từ trên xuống dưới là một thân hàng hiệu. Nên mới nói người có tiền dùng tiền để khẳng định bản thân.) Lập tức một Lãnh Thu Tuyệt như bức tượng điêu khắc Hy Lạp giờ trở thành một Lãnh tổng cao ngạo, lạnh lùng... Lấy chiếc áo vest màu xám tro vắt lên khuỷu tay, tay cầm lấy chìa khóa xe để trên bàn, bước ra cửa.
Vừa bước xuống đã nhìn thấy Giang Tiểu Ái ngồi ở phòng ăn, ăn sáng vui vẻ, không một chút gọi là thục nữ, miệng vừa nhai vừa mở miệng nói chuyện, không biết nói gì chọc cho đám gia nhân cười lên rôm rả, cả lão quản gia luôn nghiêm khắc giờ cũng hùa theo. Xem ra, là đã bị Giang Tiểu Ái thu phục hết rồi. Mà anh cũng không quan tâm Lãnh gia bị cô làm loạn, dù sao trong hợp đồng chỉ yêu cầu cô kết hôn với anh mà thôi, còn lại là cuộc sống tự do của mỗi người.
Mà cái Giang Tiểu Ái làm anh đau đầu chính là bộ đồ trên người cô. Tại sao lại có sở thích đặc biệt một cách quái lạ như vậy.
Giờ là một cái áo sơ mi hoa hòe dài tay rộng thùng thình cài đến nút cổ cuối cùng nhìn chẳng khác gì một bà cô ở thập niên tám mươi. Phong cách thời trang này là kiểu gì vậy ?
[*xoa mặt* Kiểu bà cô đó anh.]
...
Cô cảm thấy một đôi mắt "nóng bỏng" đang nhìn cô, quay lại nhìn thì ra ông chồng mặt lạnh Lãnh Thu Tuyệt.
Thấy có sự hiện diện của anh, tiếng cười lập tức im bặt, dàn hàng dọc cuối chào anh.
"Chào buổi sáng, thiếu gia."
Anh phất tay cho đám gia nhân tản ra. Kéo ghế ngồi xuống.
Bữa sáng được mang lên. Anh nhàn nhã thưởng thức bữa sáng, mắt cũng chưa liếc nhìn cô. Người đàn ông này một ánh mắt cũng tiếc sao ? Tối qua ai là người giúp anh ta hả ? Cô đem thức ăn thành Lãnh Thu Tuyệt ra sức nhai.
Một ngón tay được dán băng cá nhân của anh đập vào mắt cô.
"Anh bị thương hả ?"
Còn hỏi ? Xem là ai làm ?
"Chỉ là vết thương nhỏ, không cần quan tâm."
Ai thèm quan tâm cho anh.
"Hết say rồi hả ?"
Coi bộ Giang Tiểu Ái là nghĩ một đàng, nói một nẻo.
"Khụ..."
Anh là bị sặc, không phải vì câu hỏi của Giang tiểu Ái mà là nhớ đến chuyện xấu hổ tối hôm qua, bao gồm cả chuyện lén lút sáng nay.
"Anh dù có vội cũng không thể ăn nhanh như vậy ? Cứ từ từ cũng không có ai giành ăn với anh..."
Giang Tiểu Ái vươn tay vỗ vỗ lưng anh. Bị một ánh mắt không có độ ấm của anh nhìn tới, cô vội vàng thu tay lại nhưng cũng ăn được một chút đậu hủ nha... Bây giờ trong đầu cô đều là một Lãnh Thu Tuyệt trong bộ dạng gay boy.
Màn thân ái này của hai người lọt vào trong mắt đám gia nhân thì đúng là một cảnh tượng lãng mạn, hình ảnh này liền được thu vào màn hình điện thoại gửi tới Thụy Điển.
"Giang Tiểu Ái, tôi nghĩ cô và tôi không có thân thiết như vậy ?"
"Tôi nào dám thân thiết với anh, trốn còn không kịp."
"Biết thế thì tốt, lần sau chú ý hành động của mình."
Anh nâng ly nước lên uống, cầm khăn lau miệng, sau đó đứng dậy, ra khỏi phòng ăn.
"Tại sao lúc nào anh ta cũng mang cái bộ mặt như vậy ? Không thấy mệt hay sao ?"
Cô còn thấy mệt thay cho anh ta.
Haizzz... Bên ngoài mưa là vẫn chưa tạnh. Thành phố A giờ đã chìm trong biển nước rồi.
@
Lâm Tâm Tư lén lén lút lút bám sát mục tiêu, máy ảnh trên tay không ngừng phát huy công dụng.
Trên người mặc một chiếc áo bành tô, đeo kính râm có thể che kín cả khuôn mặt, đội một cái nón chính là phiên bản của thám tử lừng danh Conan.
Cô làm ra hành động cô cho là tự nhiên nhất, không bị ai phát hiện mà cái bộ dạng này của cô đều phản chiếu trên mặt kính của cửa thang máy.
Lương Minh Hạo nghĩ, cô gái này chắc chắn có vấn đề về thần kinh. Có ai đi theo dõi người khác một cách lỗ liệu như vậy. Không biết là làm việc cho cái tòa soạn nào, anh thật xấu hổ thay.
Cửa thang máy mở ra, anh và Hoắc Long bước vào. Cô gái kia cũng nhanh chân bước vào trốn ra đằng sau.
Thang máy đến tầng 14, anh và Hoắc Long bước ra, lúc đi qua một lối rẽ.
"Cậu xử lý đi."
"Vâng."
"Trời ơi, đâu rồi... mới thấy ở đây mà."
Ôi mẹ ơi...
Bỗng một người đàn ông bước ra, hại cô suýt chút nữa thì rớt máy ảnh trên tay.
"Cô là ai ?"
"Tôi mới nên hỏi anh là ai đó."
"Đưa máy ảnh đây."
"Tại sao tôi..."
Người đàn ông này, hình như là người đi theo Lương Minh Hạo lúc nãy. Cô cảnh giác vội lùi lại hai bước, chuẩn bị xoay người chạy đi. Nhưng mà cô còn chưa kịp chạy đã bị người đàn ông này túm lấy, ép trên mặt tường, hai tay bị nắm ra đằng sau, làm thế nào cũng không giãy giụa được.
"Anh thả tay ra, coi chừng tôi la lên, người ta kêu công an tới bắt anh."
"Giỏi thì la đi, xem ai là người sẽ vào tù, tùy tiện theo dõi đời tư cá nhân của người khác, cô nghĩ xem cô sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm."
Người đàn ông lên tiếng, đưa tay vào trong túi áo của cô lấy máy ảnh ra, rút ra thẻ nhớ bỏ vào túi áo.
Nhìn công sức của mình bị cướp đi, cô lao ra giành lại, mà người đàn ông này làm gì cao như vậy ???
"Anh xóa đi được rồi, trong đó còn có mấy tài liệu khác, đó là tất cả tiền cơm của tôi, anh trả lại đây."
Lần đầu tiên anh thấy có người phụ nữ ồn ào như vậy. Anh cầm lấy máy ảnh ném mạnh trên sàn.
Nhìn chiếc máy ảnh cô đã dành biết bao nhiêu tiền mới mua được, giờ bị người đàn ông này đập nát, chỉ còn đống sắt vụn.
Máu lập tức dồn lên não.
"Mẹ kiếp... Hôm nay, bà đây liều chết với anh, anh có biết máy ảnh đó tôi mua bao nhiêu tiền không hả ? Cái thằng khốn này, hôm nay bà đây liều sống chết với anh..."
Không ngờ cô gái này lại hung dữ như vậy ? Nhưng mấy cú đánh này giống như ruồi bọ trên người Hoắc Long. Anh cầm lấy hai tay của cô ta, tạo ra khoảng cách tránh cho cô gái này cào loạn trên người anh. Anh buồn cười nhìn đôi chân ra sức đá anh nhưng chẳng trúng cái nào. Đây chính là lợi thế của người có vóc dáng cao lớn.
Cô bây giờ biết cô như đứa khùng chẳng tạo ra một chút tổn thương nào đến người đàn ông này. Cô mệt mỏi không muốn đánh nữa.
"Anh thả tay ra."
Cô suy sụp ngồi xuống sàn nhà, đột ngột cất tiếng khóc lớn.
"... Trả máy ảnh lại cho tôi, anh đền đi, anh đền đi... Mọi người ơi có người ức hiếp tôi..."
Người ta nói đây chính là "Dùng động không được, thì dùng khẩu."
Chưa đầy mấy phút mọi người vì tiếng khóc của cô mà mở của ra nhìn, mà người bị chỉ trích chính là người đàn ông này.
"Bạn trai kiểu gì vậy ? Sao lại đi dùng hành động với phụ nữ chân yếu tay mềm còn ra thể thống gì nữa."
"Sao lại để cho bạn gái của mình khóc thành bộ dạng như vậy ? Thật là mất mặt cho đám đàn ông."
"Bạn trai trẻ sao lại đối xử với bạn gái như vậy ?"
"Đẹp trai như vậy mà lại có tính bạo lực..."
Dù không như tình huống cô muốn, nhưng cũng tạm chấp nhận vậy. Bị hiểu lầm là bạn gái cũng không sao ? Miễn đòi lại được cái máy ảnh là được rồi.
...
Ha... Biết thế nghe lời thiếu gia xem tử vi trước rồi, bây giờ đi đụng cái cục nợ này. Anh không kiên nhẫn, ngồi xuống nhìn cô gái giờ khóc như bà điên này.
"Im lặng đi, nếu không muốn chết. Giờ cô muốn gì ?"
Thật lạnh lùng nha, nhưng lại khác với bộ dạng của em rể, nếu em rể theo kiểu chết chóc của một vị bá tước thì người đàn ông này mang hơi thở chết chóc của một sát thủ. (sát thủ thật đó chị.), mà anh ta đẹp trai thật nha.
Lâm Tâm Tư quên cả khóc. Bộ dạng ngây ngốc, há hốc mồm nhìn người ta.
Cô gái này... Đang làm cái trò gì vậy ?
"Tôi hỏi, cô muốn gì ?"
"Trả máy ảnh lại cho tôi."
"Hừ... Để cho cô theo dõi tiếp chủ nhân của tôi à ? Cầm lấy tiền rồi đi đi. Đừng cho tôi gặp lại cô một lần nào nữa, lúc đó không đơn giản chỉ như vậy đâu."
Hoắc Long rút ra một xấp tiền ném trên người cô. Đứng dậy rời đi, mặc cho bao ánh mắt chỉ trích phía sau.
Gì đây ? Sao cô lại trở thành kẻ ăn xin rồi. Cái tên đàn ông thối, dám xỉ nhục cô, có cho cô cũng không thèm xuất hiện trước mặt anh ta. Không phải cô sợ đâu mà là cô cảm thấy vụ làm ăn này rất khó nuốt, tiền thưởng kia cô không cần lấy nữa.
"Cô gái không sao chứ ?"
"Thật tội nghiệp, bị bỏ rơi rồi."
Có rất nhiều sao đó ! Thật là xấu hổ, đúng là chuốc khổ vào thân, may mà kính đeo treo mặt không bị tháo xuống, nếu không sau này cô cũng không dám ra cửa.
Nhìn xấp tiền trước mặt đương nhiên phải lấy rồi, ngu gì mà không lấy.
Cô lén lút cầm lấy xấp tiền bỏ vào túi áo, ôm mặt giả bộ khóc lóc chạy đi. Hành động lanh lẹ, không một chút sơ hở nào.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
53 chương
99 chương
124 chương
61 chương
51 chương
33 chương
17 chương
10 chương