Tổng giám đốc đại nhân: xin dùng đứa con ký kết hợp đồng dài hạn

Chương 27 : Ngoại truyện: cuộc sống hôn nhân đúng nghĩa

Người đàn ông thân hình cao lớn, dáng người chuẩn mực quyến rũ so với một minh tinh còn đẹp đẽ hơn. Vai rộng, eo hẹp, cặp mông no đủ, đôi chân thon dài rắn chắc... Bây giờ trên người mang một chiếc tạp dề, đôi tay bận rộn xào xào nấu nấu. Đúng chuẩn người đàn ông của gia đình. Giang Tiểu Ái dựa người vào khung cửa nhìn đến có chút xuất thần, đây chính là người đàn ông của cô, chính là người đàn ông của cô a !!! Trong mắt lúc này toàn bộ đều là vẻ tự hào dương dương tự đắt hận không thể ngay lúc này tuyên bố cho cả thế giới biết người đàn ông tốt này là chồng của cô. "Em không cần phải dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh như vậy đâu ?" "Ai dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh chứ ?" Giang Tiểu Ái đi đến vòng tay ôm lấy anh từ đằng sau, nhìn động tác vô cùng thuần thục của anh đem trứng rán đặt vào trong dĩa. "Còn ai khác ở đây sao ? Hồi nãy em không biết, em chẳng khác gì một đại sắc nữ dùng ánh mắt vô lại nhìn nam nhân hiền lành là anh đây như muốn đem cả người anh từ trên xuống dưới ăn sạch sẽ, nuốt trọn vào bụng." Lãnh Thu Tuyệt đưa ngón trỏ điểm nhẹ vào trên mũi của cô, cầm lên dĩa trứng cùng với cốc sữa nóng đem cả người cô đang bám trên người anh xoay người đi đến đặt trên bàn ăn. "Cái gì ? Anh mà là nam nhân hiền lành, em dùng ánh mắt vô lại muốn ăn sạch anh từ trên xuống dưới hả ? Đại sắc nữ hả ? Anh mới là cái tên đại sắc nam, đại sắc nam nhà anh..." Giang Tiểu Ái dùng tai nhéo nhéo bên hông của anh. Cô mà là đại sắc nữ trong miệng anh thì anh chính là một tên đại đại đại của đại sắc nam... Lãnh Thu Tuyệt cầm lấy tay cô đang làm rộn bên eo của anh vừa lên tiếng cảnh cáo. "Cẩn thận cái tay của em." "Em biết chừng mực mà." Sở dĩ anh nghiêm khắc lên tiếng cảnh cáo như vậy là bởi vì mấy ngày trước trong lúc nấu ăn sơ sẩy mà bị dầu bắn lên bị bỏng một mảng. Nhớ lúc đó khi anh trở về từ công ty nhìn đến bàn tay bị đỏ một mảng đã được qua xử lý của cô ánh mắt liền lập tức trở nên đục ngầu, trán nhăn đến hai đầu lông mày chụm lại với nhau, nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung, cô cảm tưởng bàn tay của cô đã bị ánh mắt của anh bắn cho vài trăm phát đạn xuyên thấu. Sau đó anh chính là một mặt giận dữ nói ra một câu không cho cô có quyền kháng nghị chính là từ nay về sau cô không được tự tay xuống bếp. Hiện tại anh chính là người phụ trách trong nhà bếp, mà lúc đó khi nghe quyết định đó của anh cô cứ nghĩ anh sẽ tìm tới một đầu bếp nào đó cũng không bao giờ nghĩ đến trường hợp anh sẽ đích thân xắn tay áo đối đầu với chiến trường đầy mùi dầu khói này. "Anh học nấu ăn từ lúc nào sao em không biết hả ?" "Anh chỉ là xem một chút sách với chút hướng dẫn trên mạng, em nghĩ anh có thời gian để đi học nấu ăn sao hả ? Đưa tay đây cho anh." Lãnh Thu Tuyệt mở ra hộp thuốc cầm lấy tay của cô, nhẹ nhàng thoa thuốc lên. "Ông xã à ! Không phải cái gì cũng không làm khó được anh chứ ? Sao có thể xem một chút sách với vài video trên mạng lần đầu tiên sao có thế nấu ăn ngon như vậy được chứ ? Người bình thường cũng phải mất mấy tháng..." "Không phải còn có em sao ?" "Hả ?" "Em chính là cái người làm khó được anh." Anh cất lại thuốc vào hộp, cầm lát bánh mì đã nướng chín phết một lớp bơ đặt vào tay của cô. Mọi thao tác không gặp bất trắc nào, vô cùng thuần thục. "Này, cũng có hai đứa con rồi đó." "Anh là nói sự thật. Mà Tiểu Khắc với Tiểu Tuyền thì ảnh hưởng gì đến lời nói của anh hả ?" "..." "Phì, em có hai đứa con rồi cư nhiên còn đỏ mặt." "Gì... Gì chứ ? Có hai đứa con rồi thì ảnh hưởng gì đến chuyện mặt đỏ của em chứ ?" "Thế mới nói." "!!! ... Anh vô sỉ." Lãnh Thu Tuyệt nhìn cô bật cười, đem chén dĩa đặt vào bồn rửa bắt đầu cọ rửa, một bên nghe bà xã đứng bên cạnh lải nhải về phương diện đỏ mặt của cô ấy. Anh nghĩ mỗi ngày đều trôi qua như vậy thật sự rất thú vị. Xong xuôi anh đem chén dĩa lau khô xếp vào ngay ngắn, lấy khăn sạch lau khô tay, cởi ra tạp dề treo vào ngay ngắn sau đó mới xoay người ôm lấy eo của bà xã đại nhân đối diện trực tiếp với anh. "Giờ tới lượt anh nhận được phần thưởng của mình rồi nhỉ ?" "Phần thưởng" trong miệng anh đương nhiên là cô biết, bởi vì mỗi sáng sớm sau khi kết thúc bữa sáng thì sẽ diễn ra tình cảnh này. "Em hỏi anh, mặt anh có thể dày thêm hơn được nữa không ?" "Đây là phúc lợi của anh, anh có mặt dày thêm nữa cũng được." Đối với tính vô sỉ này của anh, cô lập tức không còn lời gì để nói chính thức cấp cho bản thân hệ thống tự miễn. "Anh có thể cúi xuống một chút được không hả ?" "Hôm nay anh muốn em tự thân vận động bà xã à !" "Lãnh Thu Tuyệt, anh... Vậy không cần có phần thưởng, phần chiếc gì nữa." "Em dám nuốt lời, vậy anh sẽ đem chuyện này đi nói với các con, để xem mẹ tụi nhỏ thất hứa như thế nào ?" "Anh, không có liêm sỉ... Thả tay ra." Người đàn ông này sao da mặt có thể càng ngày càng dày như vậy chứ ? Chuyện xấu hổ như thế này cũng dám đi nói với các con sao ? Cô dù thế nào da mặt cũng không dày bằng anh. Giang Tiểu Ái tức giận đi xách một cái ghế đến trước mặt anh, tự mình đứng lên trên ghế vừa tầm với chiều cao của anh, hai tay liền không chần chừ ôm lấy khuôn mặt của anh tức giận hôn xuống. Lãnh Thu Tuyệt đặt được mục đích khóe môi liền cong lên, tay vòng ôm lấy eo của cô dính sát vào người anh, lấy tốc độ công thành đoạt đất, biến khách thành chủ há miệng ngậm hết cánh môi của cô triền miên mút lấy, đầu lưỡi lướt qua cánh môi qua kẽ răng chui vào cuốn lấy đầu lưỡi của cô cọ sát mút vào, bàn tay không yên phận chui vào vạt áo liền trực tiếp đi lên ôm lấy một bên ngực của cô, ngón cái ấn lên đầu ti gãy nhẹ. Giang Tiểu Ái một trận run rẩy, cả người liền mềm nhũn ngã người dựa hoàn toàn vào người của anh. Đối với hành động chơi xấu của anh tức giận dùng bàn tay vô lực đánh vào lồng ngực của anh. Lãnh Thu Tuyệt dứt khoát bế Giang Tiểu Ái đang vô lực dựa trên người mình đặt lên bàn ăn. Một tay dời lên đặt sau ót cô, đem môi lưỡi chiếm toàn bộ khoang miệng của cô. Giang Tiểu Ái bị hôn đến thiếu dưỡng khí, nghiêng đầu tránh thoát sự truy đuổi của anh. "Anh... Cái tên vô nhân tính này, anh là muốn... Giết chết em sao ?" Giang Tiểu Ái khuôn mặt đỏ đến lợi hại vì thiếu dưỡng khí, mở miệng húp từng ngụm khí lớn. "Anh đúng là muốn nhấn chìm em trong nụ hôn ngọt ngào." Lãnh Thu Tuyệt đưa ngón tay mơn trớn cánh môi đã trở nên sưng đỏ của cô, cảm giác trơn mềm, ấm nóng vô cùng tốt đẹp. "Anh rốt cuộc học mấy câu này ở đâu ra vậy, nghe thật buồn nôn." Giang Tiểu khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, tránh thoát ngón tay của anh, vòng tay ôm lấy eo anh, chôn khuôn mặt vào sâu trong lồng ngực của anh. "Em không thích hả ?" Nhìn bộ dạng chui rúc xấu hổ của cô, anh bật cười hôn lên đỉnh đầu của cô. "Hôm nay có viết tiếp chương tiếp theo không ? Anh giúp em." "Hôm nay anh cũng không đến công ty hả ?" "Ừm. Để một mình em ở nhà, anh không yên tâm." "Em cũng không phải chưa từng ở nhà một mình, cũng không phải là con nít, đừng quên em là mẹ của hai đứa con anh." "Anh là lo em sẽ dùng bàn tay đang bị bỏng này đi làm loạn trên bàn phím." "Ông xã à, phải làm sao đây ? Em hình như càng ngày càng yêu anh rồi." Giang Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt thâm thúy, lời nói không hề che dấu. Cô đối với bốn năm bỏ lỡ vẫn còn vô cùng hối hận, nếu như lúc đó cô can đảm nói ra tiếng lòng, không dứt khoát bỏ đi thì đã không có chuyện chia cách bốn năm này. Hiện tại cô muốn bù lại những thời gian đã qua, không giấu diếm, ... Đem tất cả những gì trong lòng đang nghĩ nói ra với đối phương. "Anh cũng yêu em. Bà xã." *** Hiện tại, Cô nằm dài trên ghế sô pha, trên bàn đặt một dĩa nho xanh tùy thời có thể vươn tay lấy mấy quả bỏ vào miệng. Cô lấy một quả bỏ vào miệng vừa nhai vừa đọc đoạn diễn biến tiếp theo của truyện cô đang viết. Bên cạnh bàn tay ông xã đại nhân đang lưu loát trên bàn phím đem những lời cô đọc ra mà đánh ra. Cô nhìn những ngón tay thon dài thường dùng để xử lý các văn kiện, công văn, ký kết các hợp đồng... Giờ lại đang giúp cô viết truyện ngôn tình, nhìn như thế nào cũng thấy yêu anh nhiều hơn !!! Đối với những ngón tay xinh đẹp kia cô lại cầm lòng không được liếc nhìn vài lần. Nhìn một lần lại đến một lần... Lại đến một lần nữa, rốt cuộc nhịn không được liền vươn tay cầm lấy bàn tay của anh. "Tại sao tay anh có thể thon dài, sạch sẽ đến thuần khiết như vậy ? Nhìn tay em này vừa lùn lại vừa ngắn còn mập ú..." Vừa nói cô vừa đưa tay mình ra so sánh nhìn như thế nào cũng khác một trời một vực. Ông trời thật không bằng. Thuần khiết ??? Cô vợ này đang dùng từ kiểu gì vậy ? "Thuần khiết ??? Bàn tay anh thuần khiết sao hả ???" "Ừm. Sạch sẽ đến thuần khiết." "Bàn tay anh thường ngày thường làm như thế này vẫn rất thuần khiết sao ?" Nói xong bàn tay liền trực tiếp đặt trên bộ ngực của cô sờ nắn. "Lãnh Thu Tuyệt anh đi chết đi cho em, biến thái, lưu manh..." Cô thật là sai lầm sao có thể lú lẫn đi đem tay của anh đi dùng từ dành cho một thánh nhân chứ ??? Thật sai lầm, quá sai lầm. "Đánh máy tiếp đi." "Phì... Là em nói trước mà." "Đó chính là sai lầm của em. Làm nhiệm vụ của anh tiếp đi." Giang Tiểu Ái dùng chân đá vào hông của anh. Xem ra Giang Tiểu Ái là đã bị chiều đến vô pháp vô thiên, hỏi thử xung quanh ai dám dùng hành động này với Lãnh Thu Tuyệt. Tuyệt đối là không có. Lãnh Thu Tuyệt bật cười nhìn khuôn mặt giận đến đỏ bừng của cô thuận thế cầm lấy chân của cô đặt trên đùi mình. Ngón tay lại tiếp tục vẽ những nét đẹp mắt trên bàn phím. Lần này Giang Tiểu Ái vô cùng xem thường, liếc cũng không thèm liếc. Cô nhìn rèm cửa sổ bị gió thổi bay, ... Thổi bay từng trang giấy của cuốn sách đặt trên bàn. Ánh hoàng hôn sau chiều tà hiện lên một màu đỏ rực... "Hôn nhân là tổn thương. Cho ai đó được quyền làm bạn tổn thương và làm tổn thương người ấy. Đồng thời cho ai đó cơ hội mang lại niềm vui và tiếng cười cho mình." "Em vừa nhặt được chân lý hả ?" "Viết vào đi." "..."