Lương Minh Hạo đưa tay kéo kéo nới lỏng cà vạt đang thít lại khiến cho anh muốn nghẹt thở, mày nhăn đến khó chịu thấp giọng nói với Hoắc Long bên cạnh: "Không phải tôi nói cậu hủy mọi lịch trình của ngày hôm nay rồi sao ?" "Mọi lịch trình của ngày hôm nay tôi đều đã hủy hết chỉ riêng buổi tiệc này thì không được." Hoắc Long đứng bên cạnh bộ dáng nghiêm trang tư thế thẳng người hai tay chắp đằng trước cúi đầu cung kính bất đắc dĩ mà nói ra. Lệnh này là của Lão gia ban ra không thể nào chối bỏ. Lương Minh Hạo nghiêng đầu khẽ nheo mắt nhướng đôi lông mày cho thấy đã có dấu hiệu tức giận. Anh vì cái buổi tiệc này mà đã phải bỏ lại Giang Tiểu Ái tại cửa rạp chiếu phim, để cô ấy tự mình bắt taxi về nhà. Nói sao mà không tức giận đây, cuộc hẹn hò của anh là trở thành nát bét rồi. Nói chi cái tên Hoắc Long này còn là nguyên nhân gián tiếp khiến khu nghĩa trang của anh giờ thành khu nghỉ dưỡng của cha già. "Tại sao ?" "Buổi tiệc này là của Mộc Hóa Điền. Là người sẽ cung ứng nguyên vật liệu cho dự án khu nghỉ dưỡng sắp tới của chúng ta." "Mộc Hóa Điền ???" Nghe tới cái tên này đôi mày của Lương Minh Hạo nhíu lại càng sâu. "Vâng. Là Mộc Hóa Điền." "Hừm... Bữa tiệc của lão già đầu hói đó. Thú vị thật." Lương Minh Hạo nhướng mày thích thú, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn người đàn ông vừa mới được nhắc đến đang đi tới, bên cạnh còn có mỹ nữ khoác tay đi cùng. Đương nhiên không ngoài ai khác... Chính là Từ Tâm Du... Xem ra giờ cũng có chút lời lãi khi đã bỏ công sức để đi tới đây. Nếu không khi trở về để xem anh xử lý tên Hoắc Long này thế nào ?! Cắt đứt giữa chừng danh sách hẹn hò của anh như vậy !!! Lương Minh Hạo nhìn cặp nam nữ tự nhiên khoác tay đi giữa công chúng như thế kia chắc chắn là công bố tình nhân bên ngoài rồi. Mộc Hóa Điền xem ra có bản lĩnh. Không biết... Mộc phu nhân lúc đó là có tâm trạng gì nhỉ ? Nhưng mà... Ánh mắt mê luyến của Từ Tâm Du đặt trên người anh bây giờ là nên suy nghĩ như thế nào đây ?! Hoắc Long anh đã theo Thiếu gia từ lâu, nhìn biểu hiện của Thiếu gia lúc này cho thấy... Cuộc chơi đã chính thức vén màn. "Lương tổng, tôi thật lòng rất vinh hạnh khi Lương tổng đã chấp nhận lời mời của tôi đến tham gia buổi tiệc nhỏ này." "Mộc tổng là khách sáo rồi. Tôi mới là người lấy làm vinh hạnh mới phải. Dự án khu nghỉ dưỡng sắp tới còn phải trông chờ vào Mộc tổng nhiều." "Lương tổng là nói quá rồi. Việc Lương tổng đã nhờ tôi đương nhiên sẽ giúp hết sức hết mình." Mộc Hóa Điền nghe những lời này của Lương Minh Hạo khuôn mặt đầy ngấn mỡ cười rộ lên làm cho đôi mắt đã vốn nhỏ của ông ta giờ híp lại chỉ còn một đường thẳng. Lúc này người phục vụ mang tới hai ly rượu. Mộc Hóa Điền tiếp nhận hai ly rượu từ trên khay người phục vụ đưa tới một ly cho Lương Minh Hạo cùng nhau cụng ly. Mọi người trong cuộc đều hiểu sự thỏa thuận đã chính thức thông qua. Hoắc Long nhìn màu sắc hai ly rượu hoàn toàn khác biệt với những ly rượu được dùng chung trong buổi tiệc. Xem ra đây là hai ly rượu mà Mộc Hóa Điền đặc biệt ưu tiên dành riêng cho thiếu gia. "Mời Lương tổng." "Mời." Lương Minh Hạo cảm nhận mùi vị nơi đầu lưỡi. Khóe môi như có như không mà nhếch lên. Mộc Hóa Điền xem ra đã bỏ ra không ít công sức cho cuộc gặp mặt ở buổi tiệc này. Một ly rượu vang Romanee-Conti, ... Lương Minh Hạo anh là nên dùng "cái gì" để đền đáp lại "tấm chân tình" này của Mộc Hóa Điền đây ??? Ánh mắt của Lương Minh Hạo lúc này lại như vô tình lướt qua người Từ Tâm Du... "Mộc tổng dùng sự đãi ngộ đặc biệt như thế này, không biết là có gây mất lòng những vị khách mời ở đây không ?" "Có ai lại dám đi mất lòng với Lương tổng chứ ? Hôm nay Lương tổng chính là khách quý của tôi. Ai dám đi đắc tội với Lương tổng chính là đi đắc tội với Mộc Hóa Điền tôi." Mộc Hóa Điền nhìn nụ cười của Lương Minh Hạo thoạt nhìn rất hài lòng với lời nói của ông ta, trong lòng không khỏi vui mừng tự khen ngợi mình. Ông ta biết cách vuốt mông ngựa rất đúng cách. Nhưng mà... Mộc Hóa Điền lại không biết điều này. "Mông ngựa" của Lương Minh Hạo thật ra rất khó vuốt. Càng ra sức "vuốt" thì bản chất chán ghét càng nổi lên, cái "lông" trong lòng thì lại càng thích dựng ngược trở lại. Cho nên... Nếu Mộc Hóa Điền càng ra sức "vuốt" đối với Lương Minh Hạo thì càng phản tác dụng. "Ai dám đi đắc tội với Lương tổng chính là đi đắc tội với Mộc Hóa Điền tôi." Mộc Hóa Điền nói thật hay !!! Vậy... Nếu chính anh tự đi đắt tội thì sao nhỉ ? Lương Minh Hạo nhấp thêm ngụm rượu, ánh mắt lúc này lại như vô ý chuyển tới trên người Từ Tâm Du, chỉ là lúc này lâu hơn một chút. Trong mắt còn ánh lên tia "hứng thú", mi tâm nhíu lại như đang "tìm tòi". [Diễn sâu quá anh ơi X﹏X] "Người đẹp bên cạnh Mộc tổng ? Đây là..." Nhìn thấy ánh mắt si tâm phát ra một tia vui mừng còn có một chút bối rối của Từ Tâm Du khi được anh "để ý". Trong lòng Lương Minh Hạo không khỏi phát ra một tiếng "Hừ" lạnh. "Giới thiệu với Lương tổng. Đây là Từ Tâm Du..." Mộc Hóa Điền một tay ôm lấy eo của Từ Tâm Du muốn có bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu thân mật, muốn có bao nhiêu mờ ám thì lại càng có bấy nhiêu mờ ám... Một chút gọi là giấu giếm cũng không có. Nhưng mà sao phải giấu giếm, gọi là mờ ám đây. Người không phải cũng đã dắt đến tham gia buổi tiệc, quan hệ tình nhân không phải đã công khai rồi sao ? Lương Minh Hạo nhướng mày làm như đã hiểu. "Thì ra là quý cô Từ Tâm Du, nhà văn nổi tiếng gần đây, hèn chi Lương Minh Hạo tôi nhìn thấy quen mắt như vậy." "Ha... Ha... Lương tổng là khách sáo rồi." Mộc Hóa Điền lời nói tuy là như vậy nhưng trong mắt là không giấu nổi tia đắc ý đối với tình nhân nhỏ của mình, tiếng cười là vô cùng khoái chí. "Lương tổng, đã nghe danh từ lâu. Lần đầu gặp mặt." "Lần đầu gặp mặt." Từ Tâm Du, lần đầu tiên được đối mặt với Lương Minh Hạo ở khoảng cách gần như vậy. Người đàn ông này vẫn là đẹp đẽ như vậy, vẫn là khiến người ta si mê như thế. Thật ra Từ Tâm Du hôm nay chỉ là thử đi kiếm vận may cho mình khi nghe Mộc Hóa Điền nói buổi tiệc này có mời cả Lương Minh Hạo tham dự. Lúc đầu không hề nắm chắc nhưng thật không ngờ thật sự là gặp được anh. Nói thật nếu như không phải nghe Mộc Hóa Điền nhắc đến tên Lương Minh Hạo thì Từ Tâm Du cô ta cũng không có việc cần phải xuất hiện ở đây, cũng như cũng không cần phải đồng ý với Mộc Hóa Điền cùng ông ta đến tham gia buổi tiệc này. Lương Minh Hạo... Người đàn ông Từ Tâm Du đã yêu ngay từ lần đầu gặp này đến bây giờ vẫn là yêu như vậy. Vốn tưởng cả đời này sẽ không có cơ hội gặp mặt trực tiếp nói một câu "Lần đầu gặp mặt" nhưng thật không ngờ cô ta lại có cơ hội. Lúc nhìn thấy anh tầm mắt của Từ Tâm Du liền không thể dịch chuyển một tâm hướng đến, dù bản thân đã cố trấn áp nhưng tình yêu đến từ một phía không ai biết đến này vẫn là cuồn cuộn trỗi dậy. Nhưng mà... Cuộc gặp mặt hiếm có này lại là với thân phận tình nhân của Mộc Hóa Điền. Quả thật là quá mức chọc người. ... Từ Tâm Du mở ra vòi nước muốn dùng sự lạnh lẽo của nước làm cho bản thân thanh tĩnh, trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực. Nếu như không phải Từ Tâm Du đã tùy tiện tìm mượn một cái cớ để tránh đi thì bản thân cô ta sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân, sợ lúc đó đến cả Mộc Hóa Điền cũng phát hiện điều bất thường của cô ta. Từ Tâm Du hai tay chống trên bồn rửa tay hít sâu mấy lần. Lương Minh Hạo đúng là người đàn ông chí mạng của cô ta. "Không phải tôi đã nói chị không nên mơ tưởng đến người đàn ông vốn không thể thuộc về mình sao ? Chị là không nghe lời tôi." Giọng nói này đã bao lâu rồi Từ Tâm Du không nghe thấy. Không phải, đáng lẽ ra nó không nên xuất hiện nữa. Từ Tâm Du kinh ngạc xoay người không thể nào tin nổi trừng mắt nhìn người phụ nữ đang dựa vào bên cạnh cửa. Quả nhiên... "Từ Tâm Giai..." "Sao ? Rất ngạc nhiên đúng không ? Không thể tin nổi tại sao tôi còn có thể xuất hiện ở đây phải không ?" Từ Tâm Giai chậm bước bước tới đứng đối diện Từ Tâm Du, mỉm cười, ánh mắt thản nhiên đến đuôi mắt cũng nhếch lên nhưng lúc này lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi đến lạnh lẽo. "Xem ra mất đi em gái này, chị cũng sống rất là tốt. Không nhận được chút sự thương cảm của người thân đúng là có chút tủi thân." "Em... Thời gian trước em là ở đâu ?" Từ Tâm Du đúng là không thể tin được Từ Tâm Giai là còn có thể xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ, Lãnh Thu Tuyệt là không diệt cỏ tận gốc sao ? "Đừng lo lắng, tôi chỉ là đến nhìn chị một chút thôi. Thật không ngờ chị lại là người nặng tình cảm như vậy, thật sự bỏ ra cái tình cảm đó đi yêu Lương Minh Hạo. Chị nghĩ những người như chúng ta sẽ may mắn được những người như Lương Minh Hạo hay Lãnh Thu Tuyệt yêu sao ? Họ là những người vốn rất thích sạch sẽ." "Không cần mày nhắc nhở, chị mày tự biết điều. Chứ không ngu ngốc như mày." "Cho nên tôi mới không mong chị dẫm lên vết xe đổ của tôi. Mong là chị vẫn giữ mãi cái chữ biết điều này. Nếu không... Sợ lúc đó Mộc Hóa Điền còn biến thái hơn cả Lãnh Thu Tuyệt nhiều." Từ Tâm Giai nghiêng người nhìn mình trong gương, đưa tay vuốt mấy lọn tóc rối, lấy ra một thỏi son thoa lên không hề nhìn đến khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo của Từ Tâm Du. "Lần cuối cùng tôi muốn nhắc chị tốt nhất đừng dính dáng đến Lương Minh Hạo. Tạm biệt." Từ Tâm Giai lúc rời đi cũng giống như lúc xuất hiện, biến mất một cách nhanh chóng. Đến khi nhìn lại đến một cái bóng cũng không còn tung tích. Từ Tâm Du nghĩ lại những lời Từ Tâm Giai nói trong lòng lại dâng lên một cỗ tức giận. Con người chính là như vậy khi được một người ngoài cuộc vạch trần chỉ đến nhược điểm, điểm yếu mà bản thân vốn biết vốn trốn tránh thì sẽ dâng lên sự tự ái, chán ghét và thích chứng minh làm những điều ngược lại. Từ Tâm Du lúc này chính là như vậy... ... Từ Tâm Du từ khi bước ra từ trong nhà vệ sinh không tiến thẳng vào hội trường buổi tiệc mà bước đến ban công của khách sạn. Phía sau có chiếc rèm cửa che lại cũng giúp che đi ánh đèn, cảnh ồn ào ngoài kia. Trong lòng Từ Tâm Du lúc này vẫn còn văng vẳng lời nói sau cùng của Từ Tâm Giai "Lần cuối cùng tôi muốn nhắc chị tốt nhất đừng dính dáng đến Lương Minh Hạo." Không dính dáng đến Lương Minh Hạo sao ? Ha... Sợ là muốn dính một chút dính dáng cũng không được. Mà tại sao Từ Tâm Giai lại đi nói những lời này với cô ta. Làm giống như là Từ Tâm Giai rất hiểu rõ về Lương Minh Hạo hay là... Cô em gái này của cô ta cũng là có một chút để ý đến Lương Minh Hạo ? "Ở đây nhìn cảnh đêm rất đẹp đúng không ?" Lương Minh Hạo từ một góc khuất bước ra đi đến đứng bên cạnh Từ Tâm Du, xoay người dựa trên thành lan can nghiêng người nhìn Từ Tâm Du. "Tôi nói có đúng không ?" Lương Minh Hạo, người đàn ông này là ở đây từ lúc nào ? Nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt tâm liền không nhịn được rung động. Ánh mắt ấm áp như một ngày nắng cuối hạ đó ở trong đêm tối lạnh giá này làm người ta thật mê luyến, khát cầu. Từ Tâm Du liền không thể nào rời mắt. Đã bao lâu rồi cô ta ước ao được chân chân chính chính đối diện trực tiếp với anh như thế này. Chuyện tưởng chừng chỉ xuất hiện trong suy nghĩ, ngày hôm nay thế nhưng lại đạt được. Từ Tâm Du nghĩ... Chỉ cần như vậy thôi tâm cô ta đã thỏa mãn rồi. Lương Minh Hạo nhìn Từ Tâm Du giống như đã đi vào cõi tiên, ánh mắt tâm tư toàn bộ là một bộ dáng si tâm sóng tình không thể nào kiềm chế. Lương Minh Hạo nghĩ.. Nếu như Giang Tiểu Ái, cô ấy cũng có một phần tâm tư này đối với anh thì tốt biết mấy. "Từ Tâm Du, tôi biết chính xác là em yêu tôi." "Lương... Lương tổng đang nói cái gì vậy ?" Từ Tâm Du giờ mới biết mình đang thất thố. Một lời này của Lương Minh Hạo như đánh trúng tâm của cô ta, vội vàng xoay người tránh đi tầm mắt như muốn bóc trần tâm tư người khác kia nhưng nửa đường đã bị bàn tay Lương Minh Hạo bắt lấy cằm xoay lại, bắt chống lại ánh mắt không có một tia cho người khác trốn tránh kia. "Không hiểu sao ? Vậy em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói rằng em không yêu tôi đi." "Lương tổng... Tôi..." "Không cần sợ hãi, không cần phải trốn tránh tôi. Tâm Du à !" Lương Minh Hạo chuyển hai tay ôm lấy hai má cô ta, nhu tình mà nói ra lời thâm tình. Từ Tâm Du biết bản thân cô ta giờ phút này hoàn toàn bị ánh mắt, lời nói bá đạo, giọng nói trầm thấp kia mê hoặc cuốn theo sóng tình mãnh liệt cuồn cuộn dậy sóng vốn được dùng tận lực kiềm nén, chút lý trí còn sót lại hoàn toàn bị đánh bại không còn một mảnh. Trong mắt Từ Tâm Du lúc này chỉ còn người đàn ông này... "Minh Hạo..." "Phải là anh..." Lương Minh Hạo biết lúc này Từ Tâm Du lúc đã thật sự rơi vào lưới tình mà anh giăng ra, trong tích tắc ánh mắt xuất hiện một tia sắc lạnh, lời nói như ma chú dẫn dắt Từ Tâm Du đi vào cõi u mê. "Em yêu tôi mà phải không ? Hãy rời bỏ Mộc Hóa Điền... Đến bên cạnh tôi đi." "Nhưng... Anh yêu em sao ?" Nhận ra thân thể người trong ngực run rẩy, Lương Minh Hạo siết chặt vòng tay bên eo, nhẹ nhàng hôn lên trán của Từ Tâm Du. "Em không tin anh sao ?" Hành động này liền lập tức làm cho Từ Tâm Du "ngã khuỵu" hoàn toàn triệt để. Nhìn người trong ngực kích động đến run rẩy, nhẹ nhàng gật đầu ứng thanh "Em tin." Lương Minh Hạo mỉm cười giống như là đã trút được gánh nặng nỗi sợ hãi lo lắng trong lòng, vòng tay ôm lấy Từ Tâm Du, để đầu của Từ Tâm Du dựa vào trong lồng ngực của anh mà nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, nói ra lời chân tình. "Tin tưởng anh. Anh sẽ nhanh chóng đưa em rời khỏi Mộc Hóa Điền. Sẽ sớm thôi..." Từ Tâm Du giờ đây hai mắt đều đã dâng lên một tầng hơi nước, cô ta là không thể nào tin được,Không ngờ Lương Minh Hạo là cũng "để ý" đến cô ta ! ... Cô ta là chờ được có ngày hôm nay. Kích động ôm lấy thắt lưng của Lương Minh Hạo, nước mắt cuối cùng cũng không thể kiềm chế được chảy ra từ khóe mắt. "Vâng." ... Lương Minh Hạo vươn tay sang Hoắc Long. Hoắc Long liền hiểu ý rút ra khăn tay đưa tới. Lương Minh Hạo cầm lấy khăn tay chán ghét lau đi cánh môi cùng với hai bàn tay, sau đó không hề thương tiếc ném khăn tay qua cửa xe giống như chiếc khăn kia vừa lưu lại thứ vô cùng chán ghét từ trên người anh. "Đúng là thứ rẻ tiền. Để xem cô ta đem tới cho chúng ta thứ gì. Dù sao kết cục cuối cùng cũng là giống nhau." *** Domaine de la Romanee-Conti - Romanee-Conti Grand Cru - Burgundy, Pháp Giá trung bình mỗi chai: £ 11.793 (tương đương khoảng 359 triệu VNĐ) Hàng đắt tiền nhất: sản phẩm cùng tên có niên vụ 1990, có giá mỗi chai: £ 15.702 (tương đương khoảng 477 triệu VNĐ) Mức sản xuất trung bình hàng năm dao động từ 5.000 – 5.500 chai, từ vườn nho có diện tích 1,8ha; trong đó loại vang La Romanée-Conti chỉ có 450 chai/ năm. Mùi vị đặc trưng: vịchua thanh tao, màu đỏ tinh tế mà quyến rũ được chiết xuất từ nho Pinoy Noirmang hương vị đặc trưng, khác biệt. Không chỉ đắt đỏ, Romanee-Conti cũng đượccoi là rượu được yêu thích nhất trên thế giới. *** Lâm gia "Tiểu Ái, thức ăn không ngon sao ?" Ba Lâm gắp một con tôm bỏ vào trong chén của cô, nhìn bộ dạng thất thần của cô mà quan tâm hỏi. Hôm nay có cô tới, ông là đặc biệt nấu toàn món cô thích, trên bàn cơm cũng có nhiều hơn mấy con tôm. Nhưng con gái là làm sao ? Đã nửa buổi trong chén vẫn toàn là cơm trắng đến một đũa thức ăn cũng chưa gắp tới, cả món tôm mà con bé yêu thích cũng chưa đụng đũa đến. Lâm Tâm Tư nhìn sắc mặt tái nhợt của cô cũng là lo lắng hỏi: "Tiểu Ái, không khỏe ở đâu sao ?" Giang Tiểu Ái giờ mới nhận ra bản thân toàn là gắp cơm trắng vào miệng, nhìn ba Lâm và Lâm Tâm Tư vì mình mà lo lắng thì không khỏi cười gượng. Nhưng nụ cười còn khó coi hơn... "Con không sao ? Hai người đừng lo lắng. Chỉ là cảm thấy một chút mệt trong người không muốn ăn." "Nhìn mặt cậu không có chút máu thế kia hay là để ngày mai tớ dẫn cậu tới bệnh viện xem một chút." "Không cần đâu..." "Tâm Tư nói đúng đó. Ngày mai để con bé dẫn con tới bệnh viện đi. Có cái gì khó chịu nên đến cho bác sĩ xem cho rõ." "Con biết rồi." Nhìn hai người họ vì lo lắng cho cô mà tự làm ra quyết định. Thôi cô cũng là đành đáp ứng, vì để họ yên tâm... Ngày mai đành cùng Lâm Tâm Tư đến bệnh viện một chuyến. "Con ngủ lại. Con rể là không sao chứ ?" Ba Lâm lại gắp thêm tôm bỏ vào trong chén của cô, mắt là nhìn chằm chằm vào cô theo dõi nhất cử nhất động, cô là không thể không gắp lên cắn lấy. "Dạo gần đây anh ấy thật sự rất bận. Trước khi tới anh ấy đã gọi điện thoại cho con, tối nay anh ấy là ở lại công ty." "Vất vả rồi. Sau khi xong việc dẫn nó tới chúng ta lại cùng nhau ăn bữa cơm." Trong nhà không có con trai cho nên thật sự ông cũng đã đem con rể thành con trai của mình mà đối đãi. Mà thật lòng thì ông cũng thật yêu quý con rể này. "Anh rể vất vả rồi." Lâm Tâm Tư từ lần sửa đổi kia giờ mở miệng ra tiếng "Anh rể" này cũng đã thành quen miệng. Giờ kêu ra vô cùng thuận miệng. Còn Giang Tiểu Ái giờ đặc biệt nhận ra gia đình của cô đã thật sự đem Lãnh Thu Tuyệt trở thành một thành viên của gia đình mà lo lắng, mà quan tâm... Cô không biết nên xem chuyện này là chuyện vui hay chuyện buồn đây ? Trong khi đó sự lừa dối đã sắp đến kỳ hạn của nó. "Vâng. Con sẽ dẫn anh ấy đến." Chỉ là... Người có được dẫn đến hay không ? ... Giang Tiểu Ái dùng khăn lau sơ mái tóc ướt sau đó liền trực tiếp nằm trên giường cũng không thèm quan tâm. Đèn ngủ trong phòng đã chỉnh lại ở chế độ nhỏ giờ trong phòng chỉ còn chút ánh sáng mờ ảo nhưng làm thế nào cũng không thể nào ngủ được. Mở mắt nhìn lên chằm chằm trần nhà bất giác lại đánh một tiếng thở dài. Cô xoay người đổi một tư thế, gối đầu lên cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ cô lại nghĩ đến lời nói của Lương Minh Hạo. "Anh muốn em đặt bản thân mình vào lòng mình mà nghiêm túc suy nghĩ. Thật sự trái tim mình là nghĩ đến ai ?" Nghĩ đến ai sao ? Bản thân cô là nghĩ đến ai ? Giờ phút này người mà cô nghĩ đến là ai ? Giang Tiểu Ái thật tâm mà nghĩ... Thế mà... Trong lòng Giang Tiểu Ái lúc này thế nhưng lại hiện lên hình ảnh một Lãnh Thu Tuyệt, hình ảnh chân thật đến một cách sắc nét. Tâm giờ phút này không khỏi hoảng hốt... Lãnh Thu Tuyệt !!! Cái tên này vừa hiện ra theo đó từng chuyện từng chuyện giống như một đoạn phim tua nhanh cứ thế lần lượt hiện ra. Từ chuyện lần đầu gặp gỡ ký kết bản hợp đồng kia cho đến thời điểm hiện tại, mỗi khoảnh khắc... Cảm xúc cũng theo đó mà dâng lên. Giang Tiểu Ái nắm chặt ga giường cố gắng kiềm chế bản thân đang run rẩy, trong đầu cô lúc này đang hiện lên cuộc đối thoại cách đây không lâu, nó giống như một bàn chứng xác thực... Cô ??? ... Đó là thời điểm lúc cô ngồi trên chiếc taxi từ rạp chiếu phim trở về, liền nhận được cuộc gọi từ anh. Từng câu từng chữ của anh nói ra cô đều nhớ rõ... "Tối nay anh còn có chút việc ở công ty không thể trở về, nếu ở nhà cảm thấy buồn chán thì tối nay trở về nhà ba Lâm ngủ một đêm. Sáng mai anh sẽ từ công ty đến thẳng đó đón em." ... "Buổi tối tắm rửa, đi ngủ sớm một chút. Đừng thức khuyu quá. Còn nữa tuyệt đối đừng gội đầu biết không ? ..." Lời nói dịu dàng đó !!! Sự quan tâm đó !!! Lúc đó cô mang tâm trạng gì mà nghe nhỉ ??? Cô không rõ... Nhưng mà cô nhận ra anh hiểu rõ cô hơn cả bản thân cô, sự dịu dàng của anh làm cho cô luyến tiếc... Cho nên khi nghĩ đến kỳ hạn của bản hợp đồng kia sắp kết thúc... Cho nên... Cô lại muốn "tranh thủ" với Tư Đồ Mị ??? Bởi vì bản thân cô đã bắt đầu trầm mê từ lúc nào... Bởi vì... Bởi vì biết không có kết quả cho nên cô mới tranh một chút thủ về cho mình từ Tư Đồ Mị. Cô cuộn người chôn đầu trong hai cánh tay, thật không muốn nhận lấy kết quả này. Cô yêu Lãnh Thu Tuyệt !!! Sao ? Cánh môi run rẩy bị cô nỗ lực cắn lấy, bản thân cố gắng hít sâu một hơi nhưng bản thân có cố gắng nỗ lực kiềm nén thế nào nước mắt là cũng theo hốc mắc mà chảy xuống thấm ướt ga giường. Giang Tiểu Ái cô tại sao cứ thích tự tìm đến cái khổ như thế ??? *** "Anh định làm gì ? Không phải từ đầu đã nói mọi việc sau cùng để tôi ra tay hay sao ? Bây giờ đến một bản tôi cũng chưa được nhìn thấy. Bây giờ anh chưa nói với tôi câu nào đã tự ý mình quyết định..." Tư Đồ Mị đối với sự việc lần này hoàn toàn bùng phát, bởi vì kế hoạch được cô ta ước định ngay từ đầu giờ hoàn toàn bị phá vỡ. Người đàn ông này ngay từ đầu cô ta là không nên quá tin tưởng. Giờ mọi việc đã đi theo chiều ngược hướng... Mà người đàn ông đối với Tư Đồ Mị vị khách không mời tự ý mà đến này luôn luôn là không quan tâm đến. Lúc này cũng là bình thản mở ra một gói hàng vừa mới được thuộc hạ đem tới, từ bên trong lấy ra một khẩu súng thong thả lắp đạn vào, giơ súng lên ngón tay nhẹ nhàng kéo cò một viên đạn liền được bắn ra, bình phong trước mắt liền vỡ tan tành không còn một mảnh. Nói một chữ "Tốt" đem súng bỏ lại trong hộp đưa cho thuộc hạ mang đi cất. Tay cầm lên tách trà nhấp một ngụm lúc này mới trả lời vấn đề của Tư Đồ Mị. "Đừng vòng vo. Trong chuyện này cô chẳng giúp gì được cho tôi, là một mình tôi tự có được. Vả lại nếu để bản thân tôi tự ra tay như vậy cô không phải đỡ bẩn tay sao ? Hay là, vốn dĩ... Cô không muốn làm tổn hại đến cả một sợi lông của Lãnh Thu Tuyệt." Tư Đồ Mị bị đoán trúng tâm tư cũng không hoảng hốt liền thẳng thắn thừa nhận. "Phải. Giang Tiểu Ái hay những người khác cũng được. Ngoại trừ anh ấy. Anh hiểu chứ ?" "Có nên cho một tràng pháo tay cho sự si tình này của cô không đây ?" Từ Tâm Giai trên người vận một đầm ngủ đen uyển chuyển đi tới ngồi xuống, bắt chéo chân để lộ ra một khoảng đùi trắng mịn bóng loáng. Cầm lên một trái táo trên bàn cắn một miếng, cười khẩy nhìn Tư Đồ Mị, ánh mặt lộ ra một tia trào phúng. "Không nên mở miệng chó của cô để nói chuyện với tôi." Lời vừa dứt, lúc người ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra Tư Đồ Mị đã cầm lấy con dao trên bàn đâm xuống mu bàn tay vừa mới định cầm lên tách trà của Từ Tâm Giai. Mũi dao đâm xuyên qua bàn tay, xuyên qua lớp gỗ cắm chặt trên mặt bàn. Máu lập tức nhanh chóng chảy ra thấm đẫm cả bàn tay loan ra trên mặt bàn, một mùi máu tanh nồng cũng lập tức bốc lên. "Hậu quả chính là như thế này. Không ai nói với cô ăn táo nên gọt vỏ sao ?" Tư Đồ Mị túm lấy tóc của Từ Tâm Giai giật ngược lên, vỗ vỗ lên gương mặt đau đến trắng bệch của Từ Tâm Giai. "À... Mà cũng phải, một con chó chỉ biết bám lấy chân của đàn ông như cô làm sao biết được đạo lý này chứ ? Làm sao biết được thế giới này rộng lớn đến như thế nào ? Có những giới hạn nào không nên động đến ?" Từ Tâm Giai không thể ngờ được Tư Đồ Mị có thể làm ra sự tình này. Nhìn bàn tay nhuộm đầy máu bị ghim chặt trên mặt bàn đau đến không thở được, khuôn mặt đã trở nên hung tàn của Tư Đồ Mị... Cô ta lại vẫn không thể ngờ được một Tư Đồ Mị, tiểu thư của một danh gia vọng tộc có thể cầm một con dao đâm xuống không chút lưu tình. Còn người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sô pha kia đối với tình cảnh này cũng không có chút biến hóa gì vẫn là một bộ dáng lơ đãng như cũ, đứng dậy, bàn chân lướt nhẹ trên mặt sàn đi tới, ngón tay chạm nhẹ trên cán dao dùng lực một cái liền dễ dàng rút ra con dao ra khỏi bàn tay của Từ Tâm Giai, mở miệng ra phân phó cho thuộc hạ. "Đem cô ta đi xử lý vết thương." Từ Tâm Giai lúc này đã đau đến không còn ý thức mà bị lôi đi. "Sao anh không để cô ta chết luôn đi." Tư Đồ Mị nhìn bóng lưng của Từ Tâm Giai hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người đàn ông thảy con dao trên mặt bàn, dùng khăn tay lau sạch ngón tay bị dính máu. "Trước khi làm việc gì nên dùng đầu óc một chút. Nơi của tôi đừng tùy tiện để máu vấy bẩn như vậy. Đừng trách tôi không nói trước, lần sau đừng tự ý tới chỗ của tôi." Người đàn ông nói xong liền xoay người rời đi, đối với vị khách luôn không mời mà đến này luôn không có tính kiên nhẫn, phất tay với thuộc hạ. "Tiễn khách." "Tiếp theo anh định làm gì ?" Người đàn ông là không thèm đáp trả câu hỏi của Tư Đồ Mị chỉ để lại cái bóng lưng cho cô ta, cho đến khi một cái bóng cũng không còn cô ta cũng chẳng nhận được câu trả lời. Mà tên thuộc hạ được phân phó tiễn cô ta cũng đã mất tính kiên nhẫn đối với sự lề mề của cô ta. "Mời cô." "Biết rồi. Đừng động vào tôi." Tư Đồ Mị hậm hực cầm túi xách xoay người rời đi, cô ta thật lo lắng, không biết người đàn ông kia tiếp theo là định làm gì ? *** Lãnh thị Ở tầng ba mươi lăm cao nhất. Lãnh Thu Tuyệt đứng trước cửa sổ sát đất, trong phòng làm việc là một màu đen kịt không chút ánh sáng. Đôi mắt xám tro trong đêm đen bình thản đến phẳng lặng, giống như mặt nước hồ trong đêm đông không chút gợn sóng, lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, rét lạnh đến đông cứng. Ngón tay gõ lên từng nhịp trên thân ly. Không gian tĩnh lặng không một tiếng động đột ngột bị một tiếng chuống điện thoại hoàn toàn phá vỡ, ánh mắt lúc này liền hiện lên một tia hàn khí sắc bén giống như một con báo đã thức dậy trong đêm đông, khóe môi như có như không nâng lên một nụ cười thích thú, rượu vang đỏ lúc này giống như một loại chất giải quyết cơn khát cầu của con mãnh thú... Chào đón một cuộc chơi sắp bắt đầu. "Rất vui đã gia nhập."