Tổng giám đốc đại nhân: xin dùng đứa con ký kết hợp đồng dài hạn

Chương 2 : Hợp đồng hôn nhân 3 tháng: hôn lễ trong mộng, tuần trăng mật

Ngày này cuối cùng cũng tới, hôm nay chính là hôn lễ của cô cũng đồng nghĩa với việc bản hợp đồng đó bắt đầu có hiệu lực. Trước ngày diễn ra hôn lễ ba Lâm đã tận tay trao lại đôi nhẫn của ba mẹ cô để lại, đây chính là vật duy nhất hai người để lại cho cô, vốn dĩ tới bây giờ ba Lâm mới trao cho cô bởi vì đó chính là tâm nguyện cuối cùng của ba cô trước khi nhắm mắt, tới khi cô lấy chồng mới giao cho cô như chính tay ông trao cho con gái... Cô vuốt đôi nhẫn cưới, trong lòng lại không nén nỗi chua xót, buông một tiếng thở dài. Chắc cả đời cũng không có ai cùng cô mang đôi nhẫn cưới này... "Ba, mẹ... Xem ra phải xin lỗi hai người rồi." ... "Cô Nhan, có người muốn gặp cô." Nghe tiếng cô vội đem đôi nhẫn bỏ vào lại trong túi xách, nhìn vào chính mình trong gương, trên người cô chính là đang mặt một bộ áo cưới được thiết kế trễ vai, làm lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh, đôi vai trần cùng với xương quai xanh gợi cảm, làn da trắng muốt cũng vì thế mà được tôn lên, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, dù có tái nhợt đến cỡ nào thì cũng được giấu đi, đây gọi chính là ưu điểm của son phấn đi... "Là ai vậy ?" "Là chúng tôi." "Hai người là..." Nhìn đến chính là hai vợ chồng trung niên, người phụ nữ xinh đẹp, quý phái, nhìn như không thấy một dấu vết thời gian để lại trên khuôn mặt bà, còn người đàn ông bên cạnh lạnh lùng, trầm tĩnh... Làm cho người mới gặp lần đầu như cô thì cũng nhận ra Lãnh Thu Tuyệt chính là một khuôn đúc từ người đàn ông này. Cái này có nên gọi là quá may mắn hay không đây ? Cô lại được diện kiến "ba mẹ chồng" sớm như vậy !? "Con chào hai bác." "Con ngồi xuống đi." Người phụ nữ tiến đến đỡ cô ngồi xuống, bản thân mình cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. Ngồi đối diện như vậy, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp "ba mẹ chồng". "Con không cần phải cảm thấy căng thẳng, ta chỉ là tới gặp con một chút, haizzz... Đứa con trai này cũng thật đáng giận, ta nói thế nào nó cũng không cho ta gặp con, cứ nói tới ngày hôn lễ gặp tiện luôn một thể cũng không muộn, làm cho ta sốt ruột muốn chết..." Người phụ nữ nói chuyện rất niềm nở, từ nãy tới giờ bàn tay cô vẫn bị nắm trong lòng bàn tay, tay kia đặt lên mu bàn tay cô, cảm giác rất là gần gũi, thân thiết. Mang cuộc hôn nhân lừa dối để kết hôn, đối với sự tình này trong lòng không khỏi sinh ra tội lỗi. "Chắc là anh ấy sợ bác mệt." Cô mỉm cười, trả lời, dù sao trong ba tháng tới cô và anh ta cũng là vợ chồng cũng phải nói đỡ anh ta vài câu, không thế để cho "ba mẹ chồng" phát hiện sơ hở nào được. "Con không cần phải nói đỡ cho nó, bây giờ gặp được con rồi ta thật sự rất vui, cuối cùng cũng được nhìn thấy cảnh con trai ta cùng với con dâu trong hôn lễ..." Con dâu này bà nhìn thế nào cũng rất vừa ý... Xinh đẹp nhưng không phải là thuộc loại xinh đẹp sắc xảo mà là dịu dàng, thuần khiết... Nhưng trong đôi mắt đen láy kia lại nhìn thấy sự mạnh mẽ, thông minh, rất thú vị... Dịu dàng, thuần khiết nhưng lại không dễ bị "bắt nạt". Người đàn ông nãy giờ ngồi trên ghế sô pha, nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, lên tiếng. "Sắp tới giờ rồi, chúng ta ra ngoài thôi, để con dâu còn chuẩn bị." "Mới đó mà tới giờ rồi sao, bây giờ con có thể gọi ta một tiếng mẹ được không ?" Khuôn mặt bà đầy vẻ mong đợi nhìn thẳng vào cô, cô khó khăn nuốt nước bọt, cô không thể phụ lòng của "mẹ chồng" được, mà người đàn ông bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô. "Mẹ." "Đúng là được nghe hay hơn tưởng tượng nhiều, giờ mẹ ra ngoài trước... chút nữa gặp lại." "Vâng." Bà lưu luyến không nỡ rời xa con dâu, bà thật sự thích cô con dâu này. Lãnh Thiên Dật ôm lấy vai vợ mình gật đầu với con dâu. Sau đó rời đi. ... "..." Cô ôm ngực ngồi xuống ghế, hù chết cô rồi. Tại sao cả tác phong cũng giống như vậy... "Ba chồng" thật sự làm cô... Sợ hãi... Cô thật sự sợ ông ấy phát hiện ra sơ hở gì đó. Cả buổi chỉ lạnh lùng ngồi đó nhìn hai người nói chuyện. Khi rời đi cũng chỉ cuối đầu với cô làm cô phải lật đật cuối chào lại... Ánh mắt đó giống như nhìn thấu người khác. Thật sự một mình Lãnh Thu Tuyệt còn chưa đủ hay sao đây... ... "Tiểu Ái..." "A...cậu đi chết đi." Cô hai tay vỗ vỗ ngực, tức giận nhìn Lâm Tâm Tư đột ngột xông vào. "Có chuyện gì sao? Tại sao tớ phải đi chết." Lâm Tâm Tư khó hiểu nhìn cô. "Tớ vừa gặp ba mẹ chồng." "Họ bắt nạt cậu." "Không phải, không phải..." "Vậy làm gì khuôn mặt cậu trắng bệch như vậy, hai người họ ăn hiếp cậu phải không ? Để tớ đi đòi lại công đạo cho cậu..." Lâm Tâm Tư xắn tay áo, bộ dạng thật sự muốn đi đòi lại công đạo cho cô, cô vội kéo cô ấy lại. "Không phải, chỉ là ba chồng có chút dọa người..." Cái này cô nói cũng không sai !? "Ba chồng cậu làm sao?" Lâm Tâm Tư lại không hiểu nhìn cô. "Cậu gặp rồi sẽ biết. Là một khuôn đúc của Lãnh Thu Tuyệt đó... thật sự chẳng sai biệt chút nào." "Cậu phải nói Lãnh Thu Tuyệt là một khuôn đúc từ ba chồng cậu... Nghe cậu nói như vậy tớ cũng đang rất háo hức đây... Nhà chồng cậu đúng là một nhà cực phẩm mà." Chậc... Chậc... Nhìn đi, cô là đang bị dọa cho run đây này... Còn cô bạn này lại phởn ra mặt... Cô khẳng định chắc chắn là cô chọn nhầm bạn rồi... ... "Thưa cô Giang, đã tới giờ rồi." "Hồi hộp hả ?" "Ừm... có một chút." "Hì... yên tâm đi, hôm nay cậu là cô dâu đẹp nhất." "Xì... tớ biết." "Hôm nay tớ không chấp cậu, để tớ kéo khăn đội đầu cho cậu." Lâm Tâm Tư giúp cô kéo khăn đội đầu che xuống mặt cô. Sau đó chìa tay ra cho cô nắm. "Đi thôi." Cô nắm lấy tay của Lâm Tâm Tư, trong lòng tự trấn an mình... [3 tháng này cố gắng sống cho thật tốt vậy.] "Đi thôi." ... @ "Tâm Giai, em không thể đến đây..." [Nhưng em muốn đến đó.] Phía đầu dây bên kia Từ Tâm Giai đã trở nên nóng nảy. Cô ta muốn đi xem cô gái kia trong bộ áo cưới sẽ như thế nào? Cũng nhân tiện muốn đi cảnh cáo cô ta. "Ngoan ngoãn đến khách sạn chờ anh, ngày mai chúng ta sẽ bay sang thành phố Milan của Ý, em thấy sao ? Không phải đó là nơi em rất muốn đến sao ?" [Anh nói thật... Em đương nhiên là thích rồi... Nhưng cô ta sẽ đi cùng sao ?] Từ Tâm Giai không dấu nỗi niềm vui sướng, Milan không phải được ví là một thành phố thời trang sao ? Cô ta sẽ đến đó tha hồ mà mua hàng hiệu nhưng nghĩ đến có Giang Tiểu Ái đi cùng là cô ta lại thấy mất hứng. "Đương nhiên là cô ta phải đi theo rồi. Nhưng đi theo thì sao ?Không phải chỉ là một vật lót đường để trang trí thôi sao ? Em đừng quan tâm đến cô ta." [Được, em tin anh. Em ở khách sạn chờ anh.] "Tốt. Ngoan ngoãn chờ anh." Lãnh Thu Tuyệt tắt máy, bỏ điện thoại vào túi xoay người tiến bước vào lễ đường. [Chỉ 3 tháng thôi, mọi chuyện rồi sẽ kết thúc.] @ Phía trước chính là cánh cửa nhà thờ, ba Lâm đã đứng sẵn ở đó đợi cô. Cô cất tiếng nũng nịu. "Ba, con không muốn lấy chồng nữa. Con muốn sống như vậy với ba cho đến già thôi." "Con ở đây nói nhảm cái gì ? Con không biết A Tuyệt đang đợi con trong đó sao ? Con định làm cho A Tuyệt trở thành trò cười của mọi người sao ?" "A Tuyệt..." Từ khi nào ba Lâm lại gọi anh ta thân thiết như vậy. Nếu như chuyện này làm cho anh ta mất mặt cô thật muốn làm, nhưng bản hợp đồng kia cô đã ký, cô không thể làm trái được... "Phải, phải, ba nói đúng, cậu không thể làm cho em rể mất mặt được... vào thôi, vào thôi." Xem đi, trong đây ai mới là người lấy chồng. Ba Lâm nâng khuỷu tay. "Đi nào con gái" Cô khoác lấy cánh tay của ba Lâm, cô biết lòng bàn tay cô bây giờ tất cả đều là mồ hôi. Khi cánh cửa này mở ra. [Lãnh Thu Tuyệt, cuộc chơi của anh và tôi chính thức được bắt đầu.] Ba Lâm gật đầu với hai cảnh vệ. Hai cảnh vệ lập tức đưa tay đẩy hai cánh cửa. Cánh cửa dần dần mở ra, một lễ đường màu trắng cứ thế dần hiện ra trước mắt cô. Một tấm thảm trắng trải dài từ cửa hướng đến bục làm lễ, hai bên được trang trí bằng hoa hồng trắng. Ở đó vị cha xứ đã đứng sẵn trên đó. Cha mặc trên mình bộ lễ phục dành cho cha xứ được dùng trong ngày hôn lễ, cầm trên tay là quyển kinh thánh. Lãnh Thu Tuyệt cũng đã đứng ở đó, đang nhìn về phía cô. Người đàn ông này dù đứng từ xa như thế cũng phát ra một cỗ áp bức như vậy. Hôm nay anh mặc trên mình bộ lễ phục trắng được cắt may tỉ mỉ cộng với vóc dáng cao lớn của anh, nhìn anh thật sự giống như một vị bá tước đứng trên cao quan sát chúng sinh. ... Tiếng nhạc hôn lễ vang lên, ba Lâm vỗ mu bàn tay cô, dẫn cô đi về trước. "Con gái, giờ con đã lấy chồng, ba thật sự rất vui. Cuối cùng ba cũng nhìn thấy được cảnh này, cuối cùng ba cũng thực hiện được tâm nguyện của ba mẹ con. Tiểu Ái, con phải sống thật hạnh phúc..." Nghe những lời này của ông, sống mũi cô cũng trở nên cay xót nhưng cô không thể nào khóc được, tuyệt đối không khóc. Cô bây giờ thật muốn quay lại đem hết mọi chuyện nói cho ông biết, tất cả mọi chuyện chỉ là cuộc giao dịch. [Ba, con rất xin lỗi...] Cô từng bước, từng bước đến gần, càng cảm nhận áp lực càng lớn. Dưới lễ đài Lâm Tâm Tư đang vẫy tay với cô. "Tiểu Ái... Fighting." Hành động này của cô ấy khiến cho mọi người phải bật cười. ... Bước lên bậc thang cuối cùng, ba Lâm cầm tay cô đặt vào tay anh, dù cách một lớp bao tay nhưng cô vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay anh phát ra. "Ba giao Tiểu Ái cho con, hãy chăm sóc con bé thay ba." "Vâng, ba cứ yên tâm, con sẽ yêu thương cô ấy." Anh mỉm cười với cô, nhìn nụ cười thật sự rất đẹp nhưng trong mắt đều là sắc lạnh không một chút tia ấm nào. Cô muốn rút tay lại nhưng lại bị anh ta nắm chặt. "Nghe lời này của con ba yên tâm rồi." Ba Lâm vỗ vai anh sau đó bước xuống ngồi vào ghế. ... Chờ sau khi mọi người đã im lặng, cha xứ tuyên bố buổi lễ bắt đầu. Anh nắm tay cô, xoay người đứng đối diện với cha xứ. Tiếng cha xứ cất lên: "Anh chị em thân mến, để cử hành nghi lễ này, chúng ta vui mừng sum họp trong nhà Chúa, chung quanh anh ..và chị ..trong ngày họ quyết định lập gia đình. Đối với họ, đây là giờ phút quan trọng đặc biệt. Vì vậy, chúng ta hãy lấy lòng yêu mến, nghĩa bạn bè và lời cầu nguyện đượm tình huynh đệ mà nâng đỡ họ, hãy cùng họ lắng nghe lời Chúa nói với chúng ta hôm nay, rồi cùng với Hội Thánh và nhờ Chúa Giêsu Kitô, khẩn khoản van nài Chúa Cha, xin Ngài lấy lòng nhân hậu đón nhận, ban phúc lành và làm cho các tôi tớ Chúa sắp kết hôn với nhau đây được mãi mãi nên một. Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau. Hai con có đồng ý bên nhau trọn đời không ?" Nghe lời này của cha xứ, cô và anh xoay người đứng đối diện với nhau. Lãnh Thu Tuyệt cầm tay cô đọc lời tuyên thệ. Giọng anh trầm và ấm thật sự mê hoặc lòng người, nếu như đây không phải là một hôn lễ giả tạo thì cô đã bị anh ta làm cho cảm động mà rơi nước rồi. "Anh biết cuộc sống không hoàn hảo, và không ai hoàn hảo. Nhưng khi anh làm chồng và là người bạn đời của em, anh hứa sẽ luôn yêu thương và che chở em trong mọi hoàn cảnh. Anh xin hứa tình yêu của anh sẽ không bao giờ thay đổi. Anh sẽ là người bạn bên em những lúc vui, buồn, khó khăn lẫn hoạn nạn." [Lý An Phong, xem cậu ta soạn ra cái loại lời thề gì này ???] (>0 Nghĩ đến tiếp theo tới lượt mình, cô thật muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi. Tại nơi thánh lễ trang nghiêm này lại đi đọc những lời giả tạo trước Chúa, cô chắc chắn một ngày nào đó cô sẽ bị Chúa xử cho "đẹp mặt". "Em xin hứa sẽ cùng anh tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, em sẽ luôn yêu anh bằng sự dịu dàng, em sẽ luôn kiên nhẫn với tình yêu của chúng mình. Em cũng hứa sẽ luôn nói những điều cần nói và chia sẻ với anh những giây phút im lặng khi cần. Em hứa em sẽ hướng về trái tim ấm áp của anh bởi nơi đó chính là ngôi nhà của em." ... "Bây giờ mời hai con trao nhẫn cưới cho nhau." Lãnh Thu Tuyệt cầm lấy nhẫn cưới đeo vào ngón áp út của cô. Chiếc nhẫn được thiết kế tinh xảo, được đính những viên kim cương sáng chói khiến người nhìn đau cả mắt. So với chiếc nhẫn cưới ở trong túi xách của cô kia còn muốn đè chết người ta hơn. Cô cầm một chiếc nhẫn khác đeo vào ngón tay của anh ta. Cô công nhận ngón tay của anh ta rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, chiếc nhẫn vừa khít ôm lấy ngón tay của anh ta. "Ta chính thức tuyên bố hai con trở thành vợ chồng. Giờ chú rể có thể vén khăn cô dâu và hôn cô dâu." Ôi trời... không phải cha xứ quá rảnh rỗi không có việc gì làm chứ ? Ở dưới mọi người đều đã nín thở, nhìn chằm chằm vào hai người. Cái cảnh có một không hai của Lãnh tổng mặt lạnh đương nhiên là ai cũng mong đợi rồi. Lý An Phong khoanh hai tay trước ngực nhìn Lãnh Thu Tuyệt, chờ đợi kịch hay. "Tuyệt, xem cậu đối phó thế nào ?" Anh đưa tay vén khăn lên, khi nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Giang Tiểu Ái, anh có chút kinh ngạc, nhưng điều này được anh giấu kín nơi đáy mắt. Xem ra cô ta cũng không tệ. Tay trái anh ôm lấy một bên má cô, đầu từ từ cuối xuống. Nhìn khuôn mặt Lãnh Thu Tuyệt từ từ phóng đại trước mặt mình, hai mắt cô khong khỏi lập tức trừng to, cô có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt "Ực" của mình, nghe thấy tiếng tim đập "thình, thịch" như trống đánh trong lồng ngực. Khi môi hai người chỉ còn vài xentimet, anh đột nhiên để ngón tay cái đặt trên môi cô sau đó hôn xuống. Những người ngồi ở dưới không thể nhìn thấy hành động nhỏ này của anh. Mọi người lập tức vỡ òa trong giây phút lãng mạn này của hai người. Ai cũng nghĩ cô gái này thật may mắn... Lý An Phong bật cười, không ngờ anh còn có chiêu này. "Tuyệt, xem ra cậu lợi hại." "A.... Ba con nổi cả da gà rồi." Lâm Tâm Tư hét toáng lên ôm lấy ba của mình. "Con bớt xàm ngôn đi." Lâm Hàn Vũ đánh vào đầu con gái. Cuối đầu xin thứ lỗi với bên thông gia. Vợ chồng Lãnh gia nhìn cũng phải bật cười. ... Nhìn hai vợ chồng Lãnh gia... Lâm Tâm Tư đã khẳng định cho lời nói của Giang Tiểu Ái, thật sự bố chồng của Tiểu Ái là 100% khuôn đúc của Lãnh Thu Tuyệt mấy chục năm sau, thật sự rất giống. Con trai đã lớn như vậy mà vẫn còn soái như thế... Nhìn lại ba cô, haizzz... Tóc trên trán cũng đã rụng đi một nửa... Aiya... Aiya... Thật xấu hổ. ... Anh nhếch môi cười lạnh, ghé vào tai của cô. "Cô là đang mong tôi hôn cô sao ?" "Chỉ là anh có muốn cũng không có cơ hội đâu. Lãnh Thu Tuyệt anh quá đề cao mình rồi." Hừm, cô khinh, ai mà muốn hôn anh ta !!! Hai người trừng mắt nhìn nhau nhưng trong mắt người khác lại như một đôi vợ chồng đang thân thân ái ái. Anh ôm lấy eo, mỉm cười với các nhà báo bên dưới. "Để xem cô còn lên mặt được bao lâu. Nên ngoan ngoãn một chút." "Vậy tôi chờ xem." Cô mỉm cười giơ tay với phóng viên. Đám cưới mà cũng được lên truyền hình như thế này, không muốn ai biết quả là khó mà... @ Đến tối bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn Lãnh thị. Nhà giàu có khác, khách mời lên đến nghìn người, chật kín cả hội trường, làm gì mà xã giao làm ăn nhiều dữ vậy không biết, bộ muốn hại chết mạng nhỏ của cô hay sao ? Người đến người đi tới chúc rượu, giờ cô sắp chịu hết nổi rồi, cả ngày mang giày cao gót, chân cô giờ chẳng còn cảm giác. Đã vậy từ nãy tời giờ Lãnh Thu Tuyệt cứ ôm lấy eo của cô không buông, giờ nó như muốn gãy ra rồi. May mắn lợi dụng lúc anh ta đi tiếp khách mà buông tay, cô nhanh chóng chạy đi vào nhà vệ sinh, cô bí sắp chết rồi. ... Lý An Phong đi tới khoác lấy vai anh. "Tuyệt, thấy thế nào ?" "Cậu đi tìm ở đâu ra mấy cái từ buồn nôn kia ?" "Này, tớ đã rất vất vả tra mạng in ra cho cậu đó, cậu nên cảm ơn bạn tốt như tớ..." "Bạn tốt, tớ thật không dám nhận bạn tốt như cậu." Lãnh Thu Tuyệt nhấp ngụm rượu, một bộ coi thường Lý An Phong. "Xí... Mà cô gái Giang Tiểu Ái kia cũng được ấy chứ !!!" "Nếu được, 3 tháng sau cậu hãy đến nhận hàng." "Cũng được, 3 tháng sau tớ sẽ đợi." Hai người cụng ly, lời nói hồi nãy cứ như thật như đùa mà nói ra. .... "Woa... Giải quyết xong thật là thoải mái." Cô đang rửa tay thì điện thoại trong túi reo lên. [Tâm Tư] "Tâm Tư có chuyện gì sao ?" [Tiểu Ái... Cậu mở điện thoại ra xem đi, sách của cậu đã được xuất bản, cậu trở thành nhà văn nổi tiếng rồi... Mau, mau mở điện thoại ra xem đi.] "Sao... Đợi... Đợi mình một chút." Điện thoại vừa kết nối mạng, lập tức tin tức 24h xuất hiện trước mắt cô. [Thì ra cô dâu của Lãnh tổng – Lãnh Thu Tuyệt của Lãnh thị chính là nhà văn mới nổi Giang Tiểu Ái. Được biết nhà văn Giang Tiểu Ái chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết Định mệnh: Lặng lẽ bên anh. Cuốn sách vừa mới xuất bản lập tức đã được nhiều độc giả đón nhận, bán sạch chỉ trong vài phút. Nhà xuất bản còn cho biết, sau khi vừa xuất bản, đã lập tức nhận một đống đơn đặt hàng mới, đó là điều không thể ngờ...] "Có nói quá lên không vậy ?" [Gì mà nói quá, tớ đã nói mà sách của cậu là độc nhất vô nhị, bây giờ mọi người ở đây đều trở nên ồn ào rồi... Tiểu Ái giờ cậu đang ở đâu ?] "Phòng vệ sinh." [Cậu vào đó làm gì ?] "Đương nhiên là giải quyết sinh lý cá nhân rồi." Thế mà cũng hỏi... [Giờ cậu ra đây đi.] "Biết rồi, tớ sẽ không bị ăn thịt chứ ?" [Lảm nhảm cái gì, ra đây đi.] "Biết rồi, ồn ào quá." Cô thế mà trở thành nhà văn nổi tiếng chỉ sau một đêm sao ? Thật không thể tưởng tượng nổi... Nghĩ lại, vẫn có chút không chân thật. @ "Tuyệt, đây là bí mật của cậu ?" "Phải, chỉ là có chút ngoài mong đợi mà thôi." Coi ra, cô ta cũng có chút tài cán đấy chứ !!! Lãnh Thu Tuyệt liếc nhìn bóng dáng đang đi tới. Nhếch môi lạnh. Cô bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm làm người mới nổi tiếng như cô ngại quá đi. Xem đi, xem đi cô cuối cùng cũng có ngày này. Xem ra Lãnh Thu Tuyệt không phải là người không giữ chữ tín. "Tiểu Ái, chúc mừng cậu, tớ vui quá đi." Lâm Tâm Tư chạy tới ôm cổ cô, chỉ thiếu không đu chân trên người cô mà thôi. "Ừ... Ừ... cậu buông tay ra, muốn bóp chết tớ sao ?" Ba mẹ chồng cùng với ba Lâm cũng đi tới. Mẹ chồng cô dịu dàng nở nụ cười với cô. "Con dâu, chúc mừng con, không ngờ nhà chúng ta có một nhà văn đấy. Anh xui... Cảm ơn anh đã cho tôi một con gái tài giỏi..." "Tôi mới là người cảm ơn, có một con rể như A Tuyệt, thật là phúc đức của tôi." Haizzz ba Lâm có nói quá không vậy ??? (>0