Tổng giám đốc đại nhân: xin dùng đứa con ký kết hợp đồng dài hạn
Chương 12 : cuộc sống hôn nhân: lương minh hạo tỏ tình với cô... lãnh thu tuyệt thật kỳ quái.
Căn bệnh cảm cúm của anh thật sự là kéo dài đến hơn một tuần, cả ngày nằm trên giường chẳng khác gì phế nhân, còn phải nuốt thứ cháo khó ăn kia, bây giờ nhìn thấy món cháo anh liền cảm thấy ngán đến tận cổ.
Đương nhiên, trong suốt quá trình không thể thiếu Giang Tiểu Ái. Bây giờ có thể nói mối quan hệ của hai người có thể được xem như là đã giao tiếp giống như người bình thường.
Nhưng phải nói đều là Giang Tiểu Ái, người vốn nhiều chuyện như cô ta là người tự động mở miệng bắt chuyện trước, người vốn lười biếng mở miệng nói chuyện như anh trong thời điểm thích hợp mới nói thêm vào một câu.
Thế nên mới nói, đúng là người làm ăn, trong lúc nói chuyện cũng phải chọn thời điểm thích hợp mới nói chuyện.
...
Lãnh Thu Tuyệt một thân tây trang thẳng thớm, trải qua căn bệnh hiếm có trong đời, cuối cùng cũng lấy lại được phong độ, khôi phục lại được bộ dạng băng lãnh của mình.
Mở cửa đi ra vừa lúc nhìn thấy bà cô nông thôn đang trong chế độ cái cách Giang Tiểu Ái chui ra từ "hang động", nhìn thấy anh liền khoe ra hàm răng trắng bóng.
"Đi làm hả ?"
"Ừm, thời kỳ ngủ đông của cô ngắn quá nhỉ ?"
"Anh đừng có lúc nào mở miệng là châm chọc tôi."
"Không muốn người ta châm chọc... Thì cô nhìn bộ dạng của cô xem."
...
Và còn nữa trải qua kiếp nạn này, thói quen châm chọc đối phương, tranh cãi với Giang Tiểu Ái mỗi buổi sáng vì thế mà cũng được hình thành.
Anh trước giờ không quen làm mấy chuyện này với nữ nhân, nhưng bây giờ lại cảm thấy hết sức bình thường, còn có chút thú vị.
Thật ra... Có lẽ là... Anh không xem Giang Tiểu Ái là nữ nhân đi ???
...
Không khí trong Lãnh gia vì thế cũng thay đổi không ít, sáng sớm nghe một chút tranh luận của hai người, mỗi gia nhân trong Lãnh gia sẽ cảm thấy trong nhà tăng không ít sinh khí.
...
"Bộ dạng của tôi thì thế nào hả ? Tôi thấy anh nên thay đổi một chút phong cách đi, đừng lúc nào cũng tây trang nghiêm túc đó, nhìn anh bây giờ chẳng khác nào người đàn ông ba mươi tuổi."
"Không phải người đàn ông ba mươi thường có sức hấp dẫn chết người sao ?... Cô có phải là bị tôi quyến rũ rồi không ?"
Anh đột nhiên xoay người áp sát vào mặt cô, khuôn mặt điển trai vì thế liền được phóng đại trước mắt cô, cô mở to mắt, khuôn mặt liền nổi lên hai rạng mây hồng.
Khóe môi nâng lên, nở một nụ cười châm chọc, xoay người đi về phía nhà ăn.
"Cô đỏ mặt rồi."
"Anh... Ừ, đỏ mặt đó thì sao ? Đó là phản ứng sinh lý bình thường mà, được một người đàn ông nhìn ở khoảng cách gần, ai mà chả đỏ mặt. Không đỏ mặt mới là chuyện lạ đó."
"Vậy sao ?..."
"... Ừm."
Một chân vừa mới bước vào phòng ăn, đã nhìn thấy Lý An Phong ngồi đại diện ở đó.
À, còn một chuyện nữa anh quên, đó là từ khi anh bị bệnh cậu ta sáng nào cũng tới điểm danh.
"Nhà cậu hết lương thực rồi ?"
"An phong, anh ấy đến rồi sao ?"
Giang Tiểu Ái chen ngang chạy vào trước, kéo ghế ngồi bên cạnh Lý An Phong.
Lãnh Thu Tuyệt nhìn hai người chẳng khác nào anh em ruột, cũng không thèm cho ý kiến, nhàn nhã kéo ghế ngồi xuống.
...
"Coi như nhà của tớ hết lương thực đi. Tiểu Ái Nhi hôm nay làm gì không ? Qua công ty anh chơi đi."
"Được sao ?"
"Ừm."
...
"Công ty cậu trở thành khu vui chơi rồi ?"
"Hừ... không phải công ty tớ cũng đã bị cậu coi thành khách sạn rồi sao ? Giờ biến thành khu vui chơi cũng chẳng sao."
"Phải nói bị cậu biến thành khu nghỉ dưỡng nữa chứ !"
"Cậu..."
Lãnh Thu Tuyệt nhìn anh đầy châm chọc, trong mắt chứa đầy tia khinh thường.
Hết bệnh rồi muốn trả thù đây mà.
Giang Tiểu Ái nhai thức ăn trong miệng, tò mò nhìn Lý An Phong.
"Khu nghỉ dưỡng là sao ?"
"Ăn đi, đừng hỏi."
Lý An Phong nhét bánh rán vào miệng cô. Miệng đầy thức ăn, cô cố gắng nuốt xuống, lườm Lý An Phong.
"Không nói thì thôi, tưởng em không biết chắc. Anh dẫn bà nội tới đó chứ gì ?!"
"Phụt... Khụ... Khụ... Giang Tiểu Ái em đang nói cái gì đó ?!"
Lý An Phong phun toàn bộ thức ăn trong miệng, mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn cô.
"Em nói không đúng sao ?"
"Đúng cái đầu em."
...
Lãnh Thu Tuyệt nhấp ngụm cà phê, không giấu nổi ý cười trong mắt.
"Giang Tiểu Ái, lần đầu tiên tôi thấy cô thông minh."
"Tôi vốn dĩ thông minh mà."
Lý An Phong tức giận đến nghẹn, không thể nói được gì. Ai oán nhìn Lãnh Thu Tuyệt.
Haizzz... mới nói "khu nghỉ dưỡng" kia thật sự là ba tầng ý nghĩa. Mỗi lần nói ra ý nghĩa khác nhau. Nhưng trong này, hai người đàn ông đều hiểu ý nghĩa của nó, còn đối với Giang Tiểu Ái vô cùng trong sáng thì đương nhiên là hiểu theo một cách vô cùng vô cùng trong sáng rồi. ╮(╯▽╰)╭
@
Lãnh thị
"Ùzzz... Ùzzz..."
Điện thoại trên bàn làm việc không ngừng rung lên từng hồi.
Lãnh Thu Tuyệt nhìn vào màn hình, ... Cầm lên nhấn nút nhận cuộc gọi.
"... Tâm Giai, có chuyện gì sao ?"
[Cuối cùng anh cũng bắt máy. Hơn một tuần nay, em gọi cho anh đều không được... Anh là vẫn còn giận em sao ?]
"Không có."
...
Từ Tâm Giai không giấu nổi sự vui mừng, cuối cùng thì Lãnh Thu Tuyệt cũng chịu bắt máy của cô ta. Nỗi bất an trong lòng cũng vơi đi không ít, dè chừng dò xét hỏi Lãnh Thu Tuyệt.
"Tối nay, anh có rảnh không ? Em có chuyện muốn nói với anh."
...
Ngón tay đang lật từng trang văn kiện, nghe đến đề nghị này của Từ Tâm Giai có chút dừng lại, sau đó lại tiếp tục.
"Mấy giờ ?"
"Tám giờ, ở khách sạn Queen Flower, em đã đặt sẵn bàn rồi. Anh nhớ đến, em đợi anh."
"... Được rồi."
"Em yêu anh."
"..."
Anh đặt điện thoại lên bàn, trở lại với công tác, cảm giác giống như nãy giờ không có cuộc gọi kia tồn tại, trên khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì.
@
[Tiểu Ái, tớ cảm ơn cậu, cuối cùng tiền thưởng cuối năm cũng thuộc về mình rồi.]
"Đã xong rồi sao, chúc mừng nha."
[Bữa nào rảnh, tớ sẽ mời cậu đi ăn, giờ tớ có việc rồi, tạm biệt cậu nha.]
"Ừm, tớ chờ, cậu không nuốt lời là được. Bye, bye."
...
Điện thoại vừa kết thúc, lại có cuộc gọi gọi đến. Là một dãy số lạ.
"Alo, cho hỏi ai ở đầu dây bên kia."
[Mới đó mà đã quên anh rồi sao ?]
Giọng nói này...
"Lương Minh Hạo..."
Cô liền nghe một nụ cười trầm thấp bên kia. Tại sao anh ta lại thay đổi cách xưng hô rồi.
[Phải, anh đã giúp bạn của em, em không quên giao dịch của chúng ta chứ ?]
"Đương nhiên là tôi không quên rồi."
Cô suýt nữa là quên rồi nha. Nhưng mà ngu gì cô lại nói ra...
[Vậy tối nay gặp em ở nhà hàng Queen Flower, theo anh ăn một bữa tối được chứ ?]
"... Được rồi. Tối nay gặp anh."
[Vậy tám giờ gặp.]
"Ừm, tạm biệt."
[Bye.]
...
Cô bỏ điện thoại lên bồn rửa tay, mở vòi nước rửa tay, rút khăn ra lau sạch tay, bước ra từ phòng nghỉ của Lý An Phong.
Nhìn Lý An Phong nghiêm túc làm việc, khác hẳn với vẻ cà là phớt phơ ngày thường, nhìn có điểm thu hút.
Cô sờ sờ mũi, ngồi lên ghế sô pha, nhàm chán rút ra một quyển tạp chí.
"Anh định chuyển nhà qua đây sống luôn sao ? Làm gì phòng nghỉ đầy đủ tiện nghi như vậy ?"
"Nhiều lúc buồn chán không muốn về, cũng có thể ở đây mà."
"Giờ em đã biết, khu nghỉ dưỡng trong miệng của Lãnh Thu Tuyệt rồi. Hồi nãy em không phải cố ý... Em thấy có đồ nữ nhân trong phòng tắm, em là tò mò vào quan sát một chút... Hì... Hì."
Không phải đồ nữ nhân bình thường nha, là quần lót chấm bi đó...
Lý An Phong bụm miệng ho khan, hai lỗ tai cũng đỏ lên.
"Biết rồi thì xem tạp chí của em đi, trưa nay anh dẫn em đi ăn."
"Này, người như anh không ngờ lại có nữ nhân trong lòng. Nói em một chút đi."
"Xem tạp chí của em đi."
"Đúng là ích kỉ."
"Tiểu thuyết gia như em sống nhàn hạ quá nhỉ ?"
"Chứ sao nữa, có tâm trạng mới viết được chứ."
Lý An Phong liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đặt cây bút xuống, đứng dậy lấy áo khoác.
"Đi, chúng ta đi ăn trưa."
"Mới nói đó mà đi liền sao ?"
"Không phải như em nói, có tâm trạng mới làm được sao ?"
"Anh thấy em và anh giống nhau hả ?"
"Cũng giống nhau thôi mà."
"Em có thấy giống chỗ nào đâu, anh như vậy một ngày nào đó công ty anh cũng sụp đổ."
"Không có chuyện đó đâu Cưng."
Cưng ???!!!
Hai người tiến vào thang máy, Lý An Phong nhấn xuống số một, thang máy lập liền chuyển động đi xuống.
"Muốn ăn gì ?"
"Em đâu biết ở đó có món gì mà nói."
Lý An Phong ôm vai cô bước ra.
"Vậy tới đó rồi chọn, kêu hết cả món trong menu cũng được, tha hồ cho em lựa chọn."
Giang Tiểu Ái nên cảm thấy may mắn đi, vì Lý An Phong anh vốn là người keo kiệt, cô là người anh coi trọng nên mới được đãi ngộ tốt như vậy.
"Anh nghĩ em là heo sao ?"
Đối với hành động choàng vai bá cổ này của Lý An Phong, cô cũng dần trở nên miễn dịch rồi.
Nhưng đối với nhân viên ở đây thì không như vậy ?
Hôm nay đặc biệt Lý tổng dẫn thiếu phu nhân của Lãnh tổng tới thăm quan. Mọi người đều biết Lý tổng và Lãnh tổng là hai bạn thân, nhưng không ngờ Lý tổng cũng thân thiết với thiếu phu nhân Lãnh thị như vậy ?
Người ngoài không biết còn tưởng hai người là anh em, em gái được gả cho Lãnh tổng. Nhưng sự thật là Lý tổng của chúng ta không có em gái, chỉ có một người anh trai là Lý Minh Phong ở thành phố S.
@
Lý An Phong quả nhiên là dẫn cô đến nhà hàng.
Còn kêu một bàn đầy thức ăn ngon.
"Ăn không hết có thể gói về không ?"
"Nếu em muốn, anh có thể bảo họ gói về cho em."
"Vậy có phiền phức quá không ?"
"Không phiền phức, một chút cũng không phiền phức, ăn cái này đi."
Lý An Phong gắp một con cua đã bóc vỏ bỏ vào trong chén của cô."
"Vậy thì em không khách sáo."
"Ăn nhiều vào có thời gian tới bồi mẹ của anh tiếp."
"... Thì ra là anh có âm mưu."
"Âm mưu gì, mẹ anh chỉ là thích em quá thôi. Nói lúc đó sao không sớm bắt được em, làm con dâu của bà."
Giang Tiểu Ái nhấm nháp món thịt cua trong miệng, mở miệng nói chuyện.
"Đành cho bà thất vọng rồi. Anh không hợp khẩu vị của em."
"... Con bé này, thế người như thế nào mới là hợp khẩu vị của em."
Lý An Phong cũng không tức giận cho câu nói của cô, bật cười, lại gắp một miếng sườn tiếp tục bỏ vào trong chén của cô.
"Em cũng chưa biết."
"Vậy sao em biết anh không hợp khẩu vị của em."
"Em chỉ thấy vậy thôi."
Lý An Phong chỉ biết cười lắc đầu, lấy khăn ăn lau vết mỡ dính trên miệng cô, coi cô như em gái mà săn sóc.
"Anh cũng ăn đi."
Giang Tiểu Ái gắp một con tôm lăn bột bỏ vào trong chén của anh. Lý An Phong cười đến vui vẻ, xoa xoa đầu của cô.
Người đàn ông này có cần làm quá như vậy không ???
"Cảm ơn em gái."
Một bàn thức ăn cứ thế bị cô và Lý An Phong vui vẻ chén hết, đương nhiên là không có đồ thừa để gói về rồi.
"Ợ..." Cô là no đến căng bụng mà ợ ra.
Lý An Phong thật không thể chịu nổi, hôm nay tâm trạng bị Giang Tiểu Ái làm cho đến vui vẻ rồi, dẫn cô theo đúng là điểm đúng đắn. Tiền bỏ ra đúng điểm, vừa không xót túi tiền, lại còn được bồi vui vẻ.
[╮(╯_╰)╭ Lý An Phong vẫn là không bỏ được điểm tính toán chuyện thua, lỗ.]
Hai người ra khỏi nhà hàng, mỗi người cầm một ly trà đào hút rồn rột, quyết định đi bộ trở về công ty, theo hai người là vận động giúp tiêu hóa thức ăn trong bụng.
Còn chiếc xe thể thao kia đương nhiên là kêu một tài xế lái về công ty trước.
Hai người đi trên làn đường dành cho người đi bộ, vừa đi vừa ngắm đường xá, thấy cái gì thú vị sẽ dừng lại một chút, bình luận một chút rồi mới đi tiếp.
Đối với một người chưa từng đi bộ như Lý An Phong, quả thật là rất thú vị không thể tưởng.
Thời tiết hôm nay lại đặc biệt tốt, không một chút nắng, lại rất mát mẻ.
Anh quyết định cởi chiếc áo khoác vác lên vai, xăn tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay đầy nam tính của anh, một thân áo sơ mi trắng, quần âu đen, mái tóc nâu bồng bềnh trong gió... Nhìn có bao nhiêu đẹp trai thì có bấy nhiêu đẹp trai, có bao nhiêu đẹp mắt thì lại có bấy nhiêu đẹp mắt... Đi trên đường thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt, hai người lập tức trở thành tâm điểm.
Lý An Phong một tay cầm trà đào, một tay khoác vai Giang Tiểu Ái. Một chút để ý, một chút ý thức cũng không quan tâm việc mình đã trở thành tâm điểm.
Giang Tiểu Ái cảm thấy thật hối hận, tại sao lại đồng ý đi làm việc này. Nhìn xung quanh không biết bao nhiêu tia điện phóng tới, cô thật không chịu nổi. Cô thật không thể làm mặt ngơ như Lý An Phong được.
Anh trai này là mặt quá dày rồi.
"Tiểu Ái Nhi, vào đó xem một chút đi."
Lý An Phong nhìn thấy một cửa hàng trang phục, dẫn cô đi vào.
"Em thấy cái này thế nào ? Nhìn rất hợp với em đó."
Lý An Phong dẫn cô tới một bộ quần áo đầy họa tiết hoa văn, chỗ nào cũng là hoa không có chỗ chừa lại một điểm vải trống, lấy quần áo ướm trên người cô.
Thì ra anh trai này là thấy bộ quần áo này mà dẫn cô vào đây. Nhưng mà nhìn rất đẹp nha. Sờ lên rất mịn, rộng rãi, mặc vào rất thoải mái.
Ừm... Đúng chất phong cách bà cô của Giang Tiểu Ái rồi.
"Lấy cái này đi."
Anh cầm lấy bộ quần áo đưa cho cô nhân viên, ra quầy tính tiền. À... mà còn nữa hai người còn mua thêm hai cái nón lưỡi trai xứ bản địa.
Thế là hai người đi ra trên tay còn cầm thêm một túi đồ, trên đầu lại đội thêm cái nón lưỡi trai xứ bản địa, khiến biết bao nhân viên trợn mắt há mồm.
Quá "phong cách" rồi...
@
Cổng Lãnh gia
"Anh không định vào trong gặp Lãnh Thu Tuyệt một chút sao ?"
"Cậu ta trốn anh còn không kịp. Thôi anh về đây, anh còn có việc."
"Ừm. Bye, bye."
Lý An Phong cho xe quay đầu lại, đạp chân ga chạy đi. Tay vỗ vỗ bộ đồ trong túi, môi nở ra nụ cười hết sức lưu manh, nghĩ tới vật nhỏ kia mặc bộ đồ này trên người có bao nhiêu sức hấp dẫn.
Anh là đã nghĩ ra một trò mới, tối nay anh sẽ là tên cướp, còn vật nhỏ kia chính là dân nữ bị anh tóm gọn, nghĩ thế... Nụ cười trên môi lại càng thêm mở rộng. Hết sức gian manh.
Đưa tay bật một bài hát, tay gõ gõ nhịp trên vô lăng, hết sức là nôn nóng, muốn nhanh nhanh tới gặp vật nhỏ.
[╮(╯▽╰)╭ Quả là biến thái.]
@
"Lãnh Thu Tuyệt, chưa về sao ?"
"Vẫn chưa. Thưa thiếu phu nhân."
Cô trầm tư suy nghĩ, có cần nói với Lãnh Thu Tuyệt một tiếng không đây ?
Thôi là... Khỏi cần đi.
"Nếu anh ta có về, thì nói tôi có việc cần ra ngoài một chút."
"Vâng. Thiếu phu nhân."
"Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe đi."
"Vâng."
"Không cần báo lộ trình của tôi với anh ta, có gì tôi sẽ nói với anh ta sau. Ông hiểu rồi chứ ?"
"Vâng. Tôi biết."
...
"... Mặc bộ nào đây."
Như nhớ ra cái gì, cô đi đến tủ quần áo mở ra, quần áo của Lãnh Thu Tuyệt chuẩn bị cuối cùng cũng có việc dùng đến.
"Tại sao cái nào cũng hở hết vậy ? ... Thôi thì lấy bộ này đi."
Cô lấy một chiếc đầm màu vàng, được cho là thiết kế đơn giản nhất, mặc vào.
Thổi khô tóc, chỉ cột tóc lại đơn giản, thoa một chút phấn, một chút son, sau đó mang giày, cầm túi đi ra ngoài.
Dù sao cũng là ăn tối trong nhà hàng, cũng phải chưng diện một chút, cho người ta một chút mặt mũi chứ nhỉ ? Anh ta cũng là giúp Lâm Tâm Tư một chuyện, cô cũng không thể qua loa được.
Mở cửa, lên xe, nói địa chỉ cho cho tài xế, lấy điện thoại trong túi, chần chừ vài giây sau đó vẫn là bỏ vào lại trong túi.
"Thôi khỏi cần đi."
@
Lâm Tâm Tư cắn một xiên thịt, nhìn Hoắc Long.
Người gì mà ăn cũng không có biểu cảm. Đúng là uổng công cô bỏ tiền ra mua thịt xiên cho anh ta.
Cô là muốn mời Lương Minh Hạo một bữa, ai ngờ là anh ta ném tên "mặt đen" này cho cô.
"Ngon hay không ? Anh phát biểu một câu đi."
"Cô ăn nhiều như vậy, chắc là ngon rồi."
"Tôi nói anh kìa, tôi đương nhiên là ngon rồi."
Tiền túi cô bỏ ra, cô đương nhiên phải ăn nhiều rồi.
"Cô ăn no rồi phải không ? Tôi đi về đây."
Vậy nãy giờ là anh ta chờ cô ăn no, muốn nhấc mông đi về đó hả ? Cô có nên cảm ơn anh ta rất lịch sự hay không đây ???
"Tôi chưa ăn no."
Trên "mặt đen" của anh ta có chút biến hóa, có thể được xem là ngạc nhiên không ?
Cô muốn vã cái miệng mình quá, chưa suy nghĩ mà đã trả lời.
"Vậy cô ăn đi, tôi chờ cô."
Cô gái này muốn dạ dày bị nổ tung sao? Ăn nhiều như vậy còn muốn ăn ???
"Một mình tôi ăn thì kỳ quá !!! Anh ăn chung với tôi đi cho vui."
Lâm Tâm Tư cầm mấy xiên thịt nhét vào tay Hoắc Long. Cô có ngu mới ăn hết một mình nha. Cô không muốn ngày mai mình đăng trên mặt báo, ăn nhiều quá mà bội thực chết tại chỗ.
...
Cuối cùng cũng giải quyết xong mớ thịt xiên kia, cô no đến căng bụng rồi. Cô tính tiền, hai người cùng ra khỏi quán thịt nướng.
"Cô đợi tôi một chút."
"Này, anh định đâu sao ?"
Hoắc Long không trả lời cô, băng qua đường đi vào một quầy thuốc tây ven đường. Nhìn bóng lưng đằng sau của anh ta thật sự rất đẹp... Anh ta muốn mua thuốc gì sao ???
...
Mấy phút sau, anh ta trở ra, cầm theo một túi thuốc, đưa trước mặt cô. Cô vô thức nhận lấy.
"Tại sao lại cho tôi ?"
Không nói một câu, ra ven đường vẫy tay một chiếc taxi. Lâm Tâm Tư không khỏi trề môi.
"Người gì kỳ cục... Ưm... Thuốc hỗ trợ tiêu hóa sao ?"
Thì ra là đi mua cái này cho cô, cũng không đến nỗi vô tâm nhỉ ???
Hoắc Long nhìn cô gái cầm túi thuốc cười đến ngu ngốc, lên tiếng gọi cô.
"Cô có muốn về hay không ?"
"A... Đương nhiên là về rồi. Anh không đi chung luôn sao ?"
"Tôi đi hướng khác."
"... Cảm ơn anh nha."
Hoắc Long không tỏ biểu cảm gì, lạnh lùng đưa tay đóng cửa xe xoay người rời đi.
Anh sao lại ngu ngốc đi mua thuốc dùm cô gái kia ? Đúng là làm chuyện dư thừa.
"Hoắc Long... Anh đẹp trai lắm đó."
Anh xoay người, chiếc xe cũng đã đi mất hút.
Ha... đã nói là anh làm chuyện dư thừa mà.
Khách sạn Queen Flower
"Anh đến sớm hơn em tưởng."
Lãnh Thu Tuyệt cởi áo khoác vắt trên ghế, nhìn Từ Tâm Giai mặc một bộ váy màu đen bó sát xẻ ngực, như muốn phơi bày hết nửa người trên của cô ta.
Mái tóc uốn xoăn bồng bềnh thả ra sau lưng, như những tầng sóng uốn lượn, đôi môi đỏ quyến rũ đầy mọng nước bước đến ngồi lên đùi anh.
Hai chân dang rộng trên người anh, chiếc váy ngắn bó sát vì hành động này của cô ta mà kéo đến tận hông, lộ ra chiếc quần lót chữ T màu đen, chỉ một miếng vải mãnh vắt ở rãnh mông, toàn bộ hai bộ mông trắng mọng lộ ra ngoài không khí, một cảnh tượng làm cho toàn bộ nam nhân miệng đắng lưỡi khô.
Lãnh Thu Tuyệt không nhìn đến hình ảnh gợi tình này, đưa tay rót cho mình một ly rượu, uống vào mấy ngụm.
Từ Tâm Giai không thấy anh đoái hoài gì đến cô ta, liền đưa người càng dựa sát vào người anh, hai tay mở nút áo trước ngực anh.
"Em xin lỗi, lúc đó là em không lựa lời. Em nên tin tưởng anh mới phải, là do em quá sợ mất anh mà thôi... Em nên nói với anh một tiếng khi đến đó, không nên đi theo Lương Minh Hạo đến đó, anh tha lỗi cho em được không ?"
Hai tay mò vào trong xoa lấy bộ ngực của anh, ngón cái miết nhẹ đầu ngực của anh, cảm nhận bộ phận giữa hai chân đã ngẩng đầu chọc vào bụng dưới của cô ta, cô càng bạo gan ngẩng đầu hôn lấy yết hầu của anh...
Đã nói đàn ông không thể nào kiềm nổi trước dục vọng mà, Lãnh Thu Tuyệt cũng không ngoại lệ...
Cô ta hôn lên môi anh, đôi mắt ướt át nhìn anh.
"... Tuyệt, em nghĩ là em muốn kết hôn với anh, em đã hối hận rồi, nhìn anh ngày ngày bên cạnh người phụ nữ khác, em thật không chịu nổi, ... Rất... Rất sợ mất anh."
Vừa nói, đôi mắt cũng đã chảy ra mấy giọt lệ, ngậm lấy môi của anh, nức nở.
"Em muốn kết hôn, muốn làm vợ của anh... Tuyệt... Còn kịp không ?"
Lãnh Thu Tuyệt, lau nước mắt trên mặt cô ta. Cuối cùng mục đích ban đầu của anh cũng đã thành nhưng anh lại có một chút chần chừ.
"Em đã suy nghĩ kĩ."
"Ừm... Mấy ngày nay em đã nghĩ rất kĩ... Em đã tỉnh ngộ nếu không có anh, em sẽ không sống nổi mất... Tuyệt, mấy ngày nay không gọi được cho anh, em đã rất sợ hãi... Đừng bỏ em được không ?"
"Sẽ không bỏ em, không phải nói em là người phụ nữ của anh sao ?!"
Lãnh Thu Tuyệt hôn lên những giọt nước mắt của cô ta.
Đúng, không phải từ đầu anh đã nhận định người phụ nữ này là người phụ nữ trong đời của anh sao ? Mục đích ban đầu đã thành, anh còn chần chừ gì nữa ? Nên là một phát tóm gọn con mồi, thực hiện kế hoạch tiếp theo ?!
"Tuyệt, em yêu anh."
Từ Tâm Giai vui mừng, điên cuồng hôn lấy anh, tự động cởi ra chiếc váy trên người, kéo xuống, toàn bộ nửa phần trên liền lộ ra.
"Hôm nay em sẽ phục vụ anh."
"Anh xem biểu hiện của em."
Bàn tay ngắt một đầu ngực của Từ Tâm Giai chơi đùa, nhàn nhã uống rượu, chờ tiết mục của Từ Tâm Giai.
"Em sẽ không làm anh thất vọng."
Từ Tâm Giai tuột xuống trên người anh, cởi ra chiếc váy trên người mình, trên người chỉ còn chiếc quần lót chữ T, với chiếc vớ lưới gợi cảm, như một tiểu yêu tinh bước đến quỳ xuống giữa hai chân của anh.
Bàn tay mềm mỏng như nước sờ lên nơi đã gồ lên ở đụng quần của anh.
Lãnh Thu Tuyệt gầm lên một tiếng trong cổ họng, uống một ngụm rượu, bắt lấy cằm của cô ta, hai người trao nhau môi lưỡi, dùng phương thức này cùng nhau uống rượu.
"Ưm... Ha..."
Anh cắn lấy môi dưới của cô ta, nhìn đôi mắt của cô ta đã phủ lên một lớp sương mù.
Cầm bàn tay đang đặt ở bộ vị kia, ấn vào.
"Phục vụ cho tốt vào."
"Ưm... Sẽ làm anh thoải mái."
Từ Tâm Giai tháo thắt lưng quần của anh, kéo khóa quần, kéo quần anh xuống tới đầu gối, còn độc nguyên một chiếc quần lót, liền nhìn rõ vật đang dựng đứng nằm trên bụng của anh.
Nhìn vật thô dài kia, Từ Tâm Giai miệng khô lưỡi đắng, đưa tay cởi nốt chiếc quần lót xuống, vật thô to dài kia được giải phóng liền nảy đập vào mặt của cô ta.
"Tiếp tục đi."
"Ưm... Ực..."
Từ Tâm Giai nâng lên, bao bọc trong lòng bàn tay, thật sự của anh rất to, cô phải ôm vào hai bàn tay mới hết, nghĩ đến vật này lát nữa đưa vào trong hoa huyệt thật sự tuyệt đến cỡ nào, nghĩ vậy hạ thể phía dưới liền tiết một đống dâm dịch.
Từ Tâm Tâm lè lưỡi liếm dọc phân thân, đem phân thân thành que kem mà liếm, một que kem đầy cứng cáp, nóng rực, làm người ta phỏng tay.
Lưỡi kết hợp với tay ma sát lên xuống, ôm trọn phân thân. Há miệng ngậm lấy đầu quy, đang đỏ rực không ngừng tiết ra dịch, Từ Tâm Giai say mê liếm mút, đưa vào trong miệng.
"Ưm... Tuyệt, của anh thật to, thật thơm... Ha... Ăn thật ngon..."
" ... Ngon thì ăn nhiều vào."
Lãnh Thu Tuyệt túm lấy tóc của cô ta, ấn đầu cô ta xuống, bắt cô ta nuốt hết phân thân của anh vào miệng.
"Ưm... Ah... Tuyệt, của anh chọc đến cổ họng của em, thật dài..."
"Đúng là dâm đãng."
Lãnh Thu Tuyệt giữ đầu của Từ Tâm Giai, đung đưa hông làm động tác ra vào trong miệng của cô ta.
Anh cảm thấy phân thân căng tức đến nỗi không thể nào chịu được, bị lưỡi và miệng của Từ Tâm Giai bao lấy cũng không thể nào thỏa mãn anh.
Anh mạnh bạo ra vào trong miệng của Từ Tâm Giai, bị hàm răng và đầu lưỡi của cô ta đụng trúng càng trở nên phấn khích.
Từ Tâm Giai chỉ có thể đứng im chịu từng trận động tác của anh, trên miệng từng dòng nước miếng, dâm dịch chảy xuống, nhìn có bao nhếch nhác, trong nhếch nhác có biết bao nhiêu gợi tình, đôi mắt cũng đã trở nên ửng đỏ, chảy ra từng giọt nước mắt, vì hành động ra vào của anh làm cho nghẹn thở, mà khuôn mặt đỏ rực.
"... Cô gái dâm đãng làm chết em."
Lãnh Thu Tuyệt, thúc mạnh mấy cái, ấn đầu cô ta đưa phân thân vào sâu trong miệng cô ta, run rẩy bắn ra, từng đợt tinh dịch bắn vào trong miệng Từ Tâm Giai, tràn đầy khoang miệng của Từ Tâm Giai.
Từ Tâm Giai toàn bộ nuốt xuống hết, không để một giọt nào rớt ra ngoài, toàn bộ toàn bộ nuốt xuống, mỉm cười với Lãnh Thu Tuyệt.
"Tuyệt, anh ra thật là nhiều."
"Cô gái dâm đãng này..."
Anh kéo cô ta lên, hôn lên miệng cô ta, chiếc lưỡi cuốn quýt trêu đùa, ma sát lẫn nhau trong khoang miệng, thưởng thức mùi vị của anh còn sót lại trong miệng cô ta.
Anh đặt Từ Tâm Giai nằm lên bàn, để hai chân cô ta chống trên bàn, xé nát quần lót của cô ta.
Phân thân vừa đạt khoái cảm một lần giờ đã cương cứng lên lại, so với mấy phút trước còn to lớn hơn nhiều.
Nhìn hoa huyệt đã tràn đầy dâm dịch của cô ta, ánh mắt nổi lên ác ý, lấy mấy viên đá nhét vào trong âm đạo.
Viên đá lạnh nhét vào, âm đạo liền co giật, run rẩy, độ ấm nóng bên trong làm hòa tan nước đá. Nước đá cùng với âm dịch ào ạt chạy ra ngoài.
"Thật dâm đãng... Muốn ăn nữa không ?"
"Tuyệt.. Lạnh quá... Thật ngứa..."
"Lạnh... Không phải em đang rất nóng sao ? Nhìn đi nước đá cũng bị hòa tan hết rồi..."
Lãnh Thu tuyệt cho thêm mấy viên nữa, không hề báo trước, phân thân đâm mạnh vào, nước đá bên trong liền bị phân thân dồn lên, đội lên cổ tử cung.
"Ah... Tuyệt, đầy quá, ..."
Từ Tâm Giai nức nở bám vào mép bàn, đầy quá, thật căng trướng, bên trong nóng lạnh đan xen thật khó chịu.
Anh cầm hai chân cô ta banh rộng trên bàn, giúp nhìn rõ động tác ra vào của phân thân trong hoa huyệt, cũng giúp nhìn rõ từng dòng dâm dịch chảy xuống mép bàn, rớt xuống trên sàn, thật có bao nhiêu kích thích mắt người nhìn.
Anh thúc mạnh vào trong hoa huyệt, ra ra vào vào, chiếc hông đầy rắn chắc nam tính của anh làm động tác đầy mạnh mẽ đi vào, mồ hôi chảy dọc sống lưng chảy xuống, rơi xuống xương cùng đậu trên hai viên tròn lẳng đang lắc lư theo động tác của anh, vỗ bành bạch trên háng của Từ Tâm Giai.
[╮(╯_╰)╭ Ta cạn lời.]
"... Không phải rất muốn sao ? ..."
"... Muốn... Tuyệt, anh thật mạnh, ... Ưm... Ưm... Đâm sâu hơn nữa, ... mạnh hơn nữa... Đâm chết em luôn cũng được."
"..."
Lãnh Thu Tuyệt cúi xuống chặn cái miệng phát ra đầy tiếng dâm đãng kia, cắn mút đầu lưỡi của cô ta, từng trận tê dãi lan ra khắp người.
Bên dưới động tác cũng không dừng, từng cú từng cú mạnh bạo đâm vào. Từ Tâm Giai cảm giác tử cung sắp bị anh đụng hư rồi. nhưng lại không kiềm chế nổi dục vọng, hai chân cuốn chặt lấy hông anh, hai tay bám vào cánh tay đầy hữu lực của anh, môi nhận lấy từng nụ hôn cuồng dã của anh.
...
... ... ... ....
"Ư... Ah... Em sắp chết rồi..."
"Cho em chết..."
Lãnh Thu Tuyệt cảm thấy mình sắp tới, cầm chặt hông của Từ Tâm Giai thúc mấy cái thật mạnh, rút ra thay vào bằng ngón tay giúp Từ Tâm Giai lên đỉnh, còn mình cũng giải phòng trên bụng của cô ta. Tinh dịch phủ đầy trên bụng của cô ta.
"... Ưm..."
Từ Tâm Giai ép chặt ngón tay của anh, thỏa mãn lên đỉnh.
"Ha... Ưm... Tuyệt, tại sao anh không bắn trong người em."
"Em có ý kiến."
"Không có, em chỉ cảm thấy không được anh bắn vào bên trong không thấy thoải mái lắm."
"... Lần sau đi."
Anh vỗ một phát lên hoa huyệt của cô ta, làm cho Từ Tâm Giai Không khỏi đỏ mặt, rên khẽ một tiếng.
...
Nếu là trước kia anh sẽ không suy nghĩ bắn vào bên trong Từ Tâm Giai, dù sao sau này cũng cưới Từ Tâm Giai về, mang thai con của anh cũng là chuyện sớm muộn.
Nhưng trong mấy phút sắp bắn kia, anh lại có quyết định rút ra, bắn ra bên ngoài, chưa muốn làm Từ Tâm Giai mang thai vào lúc này.
...
Anh chỉnh lại trang phục trên người. Giúp Từ Tâm Giai ngồi lên, lấy váy giúp cô ta mặc vào, ôm cô ta ngồi xuống đùi mình trên ghế, giúp cô ta đút thức ăn.
Từ Tâm Giai há miệng nhận thức ăn anh đút cho, mỉm cười hạnh phúc, ngả vào lòng anh.
@...&
"Tiểu Ái, anh ở đây."
"Anh đến lâu chưa ?"
Lương Minh Hạo kéo ghế cho cô, cô bật cười ngồi xuống.
"Mới được một lúc thôi. Tặng cho em."
Một bó hoa hồng được Lương Minh Hạo đưa tới cho cô, làm cô không khỏi lùi lại.
"Cái này..."
"Em nhận đi, không có ý gì đâu, tại hôm nay thấy em rất xinh đẹp."
"Anh thật là..."
Cô nhận lấy bó hoa hồng trên tay Lương Minh Hạo, có thể che hết cả mặt cô.
"Thơm quá."
Lương Minh Hạo bật cười, ngồi xuống đối diện với cô.
Cô đặt hoa sang một bên, bây giờ cô mới nhìn thấy trên bàn còn đặt cây nến... Cô còn chưa biết gì thì...
Lương Minh Hạo ra hiệu cho nhân viên tắt đèn, không biết lấy cây diêm từ đâu đốt lên, không khí xung quanh liền trở nên thần bí, còn có chút lãng mãn... Thật giống mấy màn cầu hôn trong phim truyền hình, nhưng mà chỉ đến đây ăn một bữa thôi mà, Lương Minh Hạo không cần làm người ta hiểu lầm như vậy không ???
"Anh làm gì thần thần bí bí như vậy ? ..."
Cô bật cười nhìn Lương Minh Hạo. Không ngờ anh ta lại nói...
"Còn nhiều điều khiến em ngạc nhiên nữa..."
"Có gì nữa thì anh cho ra hết luôn đi, đừng làm người ta tò mò như vậy..."
"Em tò mò như vậy thì tốt rồi, anh còn sợ em không tò mò..."
Lương Minh Hạo vỗ vỗ tay, lập tức tiếng nhạc liền vang lên.
Trong tiếng nhạc du dương đầy lãng mạn, anh đặt một chiếc hộp trang sức đẩy về phía cô.
"Cái này là..."
Cô ngẩng đầu nhìn Lương Minh Hạo, giờ anh ta nhìn cô nghiêm túc lạ thường, khác hẳn với nụ cười lúc nãy, Lương Minh Hạo mỉm cười dịu dàng với cô, khiến trái tim trong lồng ngực của cô không ngừng gia tăng tốc độ, rất sợ anh ta sẽ nói ra lời cô đang suy nghĩ trong lòng...
[Chắc không phải đâu... Mày đang nghĩ gì vậy Giang Tiểu Ái...]
"Cái này tặng cho em, mong em nhận lấy... Giang Tiểu Ái, em có đồng ý làm người phụ nữ của anh không ?"
Lần đầu tiên, Lương Minh Hạo anh cảm nhận được run sợ như vậy, chỉ vì chờ câu trả lời của một người phụ nữ. Nhưng mà anh lại cảm thấy rất đáng giá, đây là người phụ nữ anh đem lòng yêu đầu tiên, trong lòng rất hồi hộp, rất sợ cô từ chối... Nhưng anh cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, dù cô từ chối, anh cũng sẽ không bỏ cuộc.
Anh đã bỏ công chuẩn bị một bữa tiệc lãng mạn dưới ánh nến, còn có âm nhạc nói lời tỏ tình, so với Lãnh Thu Tuyệt dùng một bản hợp đồng đặt trước mặt cô thì tốt hơn gấp trăm nghìn lần. Dù lần này không được nhưng anh cũng đã tạo được một bước đệm tốt đẹp trong lòng cô, sau này sẽ tiếp tục trải tấm đệm trong lòng của cô.
...
Giang Tiểu Ái á khẩu không biết nói gì, phần lớn là do sợ hãi, còn có là quá bất ngờ.
Đây gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ sao ? Tại sao lại đoán đúng như vậy ?
"Lương ... Lương Minh Hạo... không phải anh biết... Tôi là người đã có chồng sao ? Chồng của tôi còn là... Lãnh..."
"Lãnh Thu Tuyệt."
Anh tốt bụng giúp cô nói hết câu.
"Đúng, chính là Lãnh Thu Tuyệt, vậy sao anh còn nói mấy lời này với tôi."
"Chồng của em là Lãnh Thu Tuyệt thì sao chứ ? Chẳng lẽ em cấm anh không được yêu em ?"
"... Yêu... Lương Minh Hạo anh đừng có nói lung tung như vậy ?"
"Anh không có nói lung tung, anh yêu em thì anh nói anh yêu em, có gì không đúng ?"
"Lương Minh Hạo... Ý tôi không phải như vậy ? Tôi là người đã có chồng."
"Không có chồng em sẽ đồng ý với anh đúng không ?"
Lương Minh Hạo nắm lấy bàn tay của cô đặt trên bàn, không cho cô có ý định trốn tránh, truy sát đến cùng.
Cô cảm thấy mình sắp muốn khóc với người đàn ông cứng đầu này rồi.
"Nhưng thực tế là tôi đã có chồng."
"Vậy thì anh cũng nói thẳng luôn, anh biết em và Lãnh Thu Tuyệt chỉ là vợ chồng trên hợp đồng."
Giang Tiểu Ái kinh sợ, mở to mắt nhìn Lương Minh Hạo.
"Tại... Tại... Aao anh biết ?"
"Có chuyện gì mà giấu được anh, chỉ cần là chuyện anh muốn biết đều có thể tra ra.... Aizzz... Không nói vấn đề này nữa, tập trung vấn đề của hai chúng ta đi, em có đồng ý với lời tỏ tình của anh không ?"
Người đàn ông này làm gì thẳng thắn như vậy ?
"Nhưng tôi là người..."
"Anh biết em là người có chồng rồi, khoe mãi... Dù sao ba tháng cũng kết thúc, xem ra cũng chẳng phải là vấn đề gì nghiêm trọng, em cần gì phải lo sợ như vậy ? Bây giờ nhìn vào mắt anh, trả lời anh... Em có cảm giác với anh không ? Hửm..."
Thật là dở khóc dở cười mà. Cô bắt buộc phải nhìn vào mắt Lương Minh Hạo , trả lời vấn đề của anh ta.
Cô cố gắng bình tĩnh, đem suy nghĩ trong lòng của mình nói ra.
"Thật xin lỗi, tôi không thể chấp nhận lời tỏ tình của anh... Tôi chỉ xem anh là bạn tốt thôi, tôi thành thật xin lỗi."
Cô nhìn thấy một tia đau lòng xẹt qua mắt Lương Minh Hạo. Anh ta im lặng nhìn cô, làm cho cô không khỏi sợ hãi.
"Lương... Lương Minh Hạo... Anh không sao chứ ?"
"... Ha... Biết ngay là em sẽ trả lời như vậy, vậy sao không trả lời ngay từ đầu cần gì vòng vo như vậy chứ ? Haizzz... Làm người ta thật đau lòng."
"Không phải là tôi sợ anh đau lòng đó sao ?"
"Được, vậy thì anh hỏi em, em có yêu Lãnh Thu Tuyệt không ?"
"Đương nhiên là không rồi."
Cô lắc đầu, kiên quyết phủ nhận.
"Tốt, vậy thì anh vẫn còn cơ hội. Anh sẽ theo đuổi em ngay từ bây giờ, chờ hết ba tháng, em lúc đó cũng đã là người phụ nữ của anh."
Người đàn ông này có phải quá tự tin không đây ? Bộ cô là hàng hóa sao ?
"Vậy cái này, em nhận đi."
"Trong đây là cái gì ?"
"Cứ nhận đi, về nhà rồi mở ra xem."
"Ờ..."
Vậy thì cô cũng tiện tay cầm lấy bỏ vào cất trong túi xách.
"Vậy bây giờ chúng ta ăn tối thôi, anh đói sắp chết rồi. Không ngờ tỏ tình lại tốn calo như vậy ?"
Anh là nguyên ngày chưa ăn cơm đó nha, đói nhão ruột rồi.
"..."
Cô bị bộ dạng này của Lương Minh Hạo chọc đến buồn cười, người đàn ông này bị từ chối như vậy còn có tâm trạng nói đùa. Người đàn ông tốt như vậy tại sao cô lại không có cảm giác như thế nhỉ ?
Cô có phải là quá ngu ngốc rồi không ?
...
"Tuyệt, anh nhìn gì vậy ?"
"Không có gì, về thôi."
Không ngờ Giang Tiểu Ái và Lương Minh Hạo là hẹn nhau thưởng thức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, xem ra Lương Minh Hạo là đã mượn khung cảnh lãng mạn nói lời tỏ tình, coi bộ rất biết tận dụng, tốn rất nhiều công sức chuẩn bị.
Hừm... Giang Tiểu Ái là đồng ý rồi sao ? Chắc là đồng ý rồi, cười đến vui vẻ thế kia. Cô gái này, đúng là quá xem nhẹ cô ta rồi, không biết thân phận của mình, chạy ra ngoài làm loạn.
Môi mỏng vẽ lên một nụ cười lạnh, làm người ta lạnh đến sởn tóc gáy.
"Tuyệt, tối nay em về Âm Thạch Cốc với anh được chứ ?"
"... Được."
Hai người bước lên xe, người tài xe khởi động xe, cho xe chạy đi, hòa vào dòng xe cộ dày đặc.
Trên cao trăng đã khuyết một nửa, như một cái lưỡi liềm vắt nghiêng trên bầu trời, bị một đám mây đen che phủ, không thể chiếu sáng nổi cả một dương thế rộng lớn.
@
Lãnh gia
Cô bước xuống xe, thấy Lương Minh Hạo cũng bước xuống theo, cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh.
Anh bước nhanh đến chỗ cô, đột nhiên dang tay ôm chầm lấy cô.
"Lương... Lương Minh Hạo, anh làm cái gì ?"
"Anh đã quyết tâm theo đuổi em, em cũng phải cho anh một chút năng lượng chứ !"
Cô vội đẩy Lương Minh Hạo ra, thoát khỏi vòng tay của anh.
"Đâu có ai ép buộc anh."
"Phải, phải... Là do anh tự nguyện."
Nhìn cái ôm có chút ngắn ngủi, Lương Minh Hạo cảm thấy thật tiếc hận. Nghĩ như vậy Lương Minh Hạo đột nhiên nhanh chóng cuối xuống hôn lên môi của Giang Tiểu Ái.
Giang Tiểu Ái dùng hai tay che miệng, trợn mắt không thể tin nổi, Lương... Lương Minh Hạo, cư nhiên hôn cô, còn... Còn hôn vào môi.
Trong đêm lạnh, khuôn mặt lại không tránh được đỏ bừng, cảm tưởng có thể đốt cháy cả một tờ giấy, Lương Minh Hạo, anh ta dám... Dám cướp nụ hôn đầu của cô.
"Em sao thế ?..."
Giang Tiểu Ái tức giận đến nghẹn họng, lại còn vô cùng xấu hổ, đưa chân đá vào ống đồng của Lương Minh Hạo, nhanh chóng xoay người chạy vào.
"... Đau quá, tại sao lúc nào cũng bị đá vô cớ như vậy ? ... Đau chết mất."
Lương Minh Hạo đau đến muốn chảy nước mắt, cô gái này sao có thể dùng lực mạnh như vậy... Mà biểu cảm của lúc nãy của cô ý là...
"Nụ hôn đầu sao ? ... Không ngờ được."
Lương Minh Hạo cười đến rạng rỡ, không ngờ thời đại gì rồi, còn có người giữ nụ hôn đầu.
[╮(╯▽╰)╭ Không biết ai cướp trước à !]
Một người như anh, làm tình không bao giờ thích hôn môi, còn bị một đứa cô bé lớp lá vắt mũi chưa sạch cưỡng hôn nữa là... Chuyện xấu này anh sẽ không nhớ lại nữa, cô bé kia sau khi hôn anh đương nhiên là không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Không biết là tên Hoắc Long kia đem vứt chỗ nào, anh cũng không rảnh hỏi.
Nụ hôn đầu của Giang Tiểu Ái... Thế mà là anh...
"Thiếu gia, đi được chưa."
"Hỏi làm gì, nãy giờ còn chưa lái xe."
"..."
...
Nhìn chiếc xe đã khuất bóng, một bóng người bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt đã âm lạnh đến đáng sợ. Hai tai vô thức nắm chặt, mà đến cả chủ nhân củng không hề hay biết.
Ôm, hôn... Không ngờ anh lại được nhìn cảnh tượng đẹp như vậy ?
Còn anh, tại sao lại ra ngoài này, đi làm chuyện điên gì đây ?
Bật một nụ cười tự giễu, Lãnh Thu Tuyệt anh tự nhiên rảnh rỗi đi rình mò người ta yêu đương. Núp ở trong đây chịu muỗi đốt.
Anh thật muốn tự hỏi, bản thân này của anh có còn là của Lãnh Thu Tuyệt không đây ?
...
"Từ Tâm Giai... Sao cô lại ở đây ?"
"Sao... Ngạc nhiên lắm à, tôi không thể xuất hiện ở đây sao ?"
"Ý tôi không phải như vậy ?... Lãnh Thu Tuyệt về rồi sao ?"
"Tuyệt về cùng với tôi... Cô hỏi anh ấy làm gì ?"
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
Cô không để mắt đến Từ Tâm Giai đang dè chừng nhìn cô, lướt qua người cô ta, đi vào trong nhà, cô muốn kiếm một cái bình nào đó cắm hoa vào. Dù không nhận tình cảm của Lương Minh Hạo, nhưng cô biết một nhánh hoa hồng bán ở ngoài chợ nó đắt như thế nào nói chi cả trăm nhánh thế này ? Chưa kể là chắc chắn người như Lương Minh Hạo không thể nào mua hoa ở những chỗ tầm thường ? Chậc... Quá lãng phí rồi.
Nhưng mà cái đuôi Từ Tâm Giai không ngờ là theo cô vào tận trong bếp. Mà cô cũng chẳng hơi sức đâu mà quan tâm đến cô ta.
Cô cầm lấy bình hoa để không trong kệ tủ đi đến đặt trên bàn ăn, tay tháo ra giấy gói, dùng kéo tỉa lại từng nhánh, cắm vào trong bình. Mặc kệ sự tồn tại của Từ Tâm Giai.
"Cô là mới ra ngoài đi gặp đàn ông sao ?"
Từ Tâm Giai tự tiện vươn tay cầm một nhánh hồng lên, cô ta là còn chưa nhận một bó hoa nào từ Lãnh Thu Tuyệt, không ngờ Giang Tiểu Ái, một người như cô ta lại được Lương Minh Hạo tặng cho cả một bó hoa hồng to, làm cho Từ Tâm Giai cô ta không khỏi nổi lên ghen tị. Lại đối với thái độ không để cô ta vào trong mắt này của Giang Tiểu Ái, cô ta lại càng căm ghét hơn.
...
Giang Tiểu Ái giật lại nhánh hoa từ trên tay Từ Tâm Giai. Thái độ không kiên nhẫn đối với cô ta.
"Liên quan gì đến cô. Không có chuyện gì thì ra ngoài đi."
"Cô có quyền gì mà đuổi tôi chứ ? Là tôi đuổi cô mới đúng, tôi nói cho cô biết tôi và Tuyệt sắp cưới nhau rồi. Có lẽ hợp đồng của cô sẽ kết thúc trước thời hạn đó. Cô nên cảm ơn tôi đi."
Sắp cưới ?! Vậy là không cần cô giúp đỡ, Từ Tâm Giai đã tự động chạy tới muốn kết hôn với Lãnh Thu Tuyệt. Hợp đồng sẽ nhanh chóng kết thúc giống như cô mong muốn. Vậy thì... Tốt quá rồi còn gì ?! Nhưng mà... Trong lòng lúc này lại có chút không nỡ ?! Có lẽ... Đối với mọi thứ đã có một chút quen thuộc. Nghĩ muốn tách ra lại có chút luyến tiếc ?!
"Tại sao lại im lặng như vậy ? Không phải là cô... Không muốn rời đi đó chứ ?"
"... Phải, tôi là không muốn rời đi đó. Thế nào ?"
Cô để kéo xuống, quay lại nhìn Từ Tâm Giai. Thỏa mãn nhìn khuôn mặt kinh hoảng của cô ta.
"Cô nói cái gì ? Không muốn rời đi, cô nghĩ cô có quyền đó sao ? Chỉ một câu của Tuyệt, cô một giây muốn ở lại cũng không có."
"Chậc... Chậc... Từ Tâm Giai, cô làm gì hoảng sợ như vậy ? Tôi chỉ nói suy nghĩ của mình thôi mà, tôi cũng đâu có định làm gì ? Xem ra, là cô có bóng ma trong người."
Đúng là một phút đó Từ Tâm Giai đã run sợ, lo sợ Giang Tiểu Ái đã biết chuyện gì của cô ta, lo sợ Giang Tiểu Ái "điểm mạnh" gì đó để lưu lại.
Để không phải đêm dài lắm mộng.Cho nên việc trước tiên là cô ta phải nhanh chóng kết hôn với Lãnh Thu Tuyệt, tạo cho mình mối hậu thuận tốt nhất. Sau đó sẽ mượn danh thế của Lãnh Thu Tuyệt để tra ra người đàn ông tên Vận kia, bịt mọi đầu mối, để tránh gây họa sau này.
"Cô im miệng cho tôi, cô biết gì mà nói chứ ? Không muốn rời khỏi đây sao ?... Vậy thì thử mở miệng cầu xin tôi đi, ai biết được tôi sẽ mở lòng từ bi xin cho cô một chân trong đây..."
"Tôi không có thấp hèn đến nỗi phải đi cầu xin cô, thà tôi đi cầu xin Lãnh Thu Tuyệt còn hơn... À... Mà không... Là Lãnh Thu Tuyệt tới cầu xin tôi đó chứ !"
"Giang Tiểu Ái không ngờ cô mặt dày đến như vậy, còn ảo tưởng... Chuyện này Lương Minh Hạo có biết không vậy ? Chắc không biết đâu nhỉ ? Một người như Lương Minh Hạo không ngờ lại để mắt tới loại người phụ nữ như cô, vừa đi làm chuyện vô bổ, lại còn đi yêu một cách điên rồ..."
Từ Tâm Giai cầm một nhánh hoa lên, đưa tay ngắt từng cánh hoa thả xuống đất, lên tiếng châm chọc.
"Ha... Từ Tâm Giai cô là đang ghen tị với tôi đó hả ? Lãnh Thu Tuyệt không thỏa mãn cô sao ? Thấy tôi được Lương Minh Hạo yêu nên cô sinh ra ganh ghét sao ?"
"Cô..."
Từ Tâm Giai đột nhiên vung xuống một cái tát lên mặt cô. Cô cảm thấy khóe miệng cũng bị nứt ra rồi. Cô sờ bên khóe miệng, quả nhiên là chảy máu. Tại sao người phụ nữ này vào lúc người ta không đề phòng lại tự ý manh động thế ?
"Ha... Đau đó... Mà tôi nói đúng rồi chứ gì ?"
Từ Tâm Giai định vung thêm một cái tát nữa, nhưng lại bị cô nhanh chóng giữ lại, liền trực tiếp giáng cho cô ta một cái tát.
"Chỉ sơ suất một lần thôi, chứ không có lần thứ hai đâu. Tôi không phải là người để cho cô dễ dàng đánh như vậy."
"Cô... Thả ra mau..."
"Giang Tiểu Ái, cô đang làm cái gì ?"
Lúc này Lãnh Thu Tuyệt đột ngột xuất hiện, thấy anh ta đến, Từ Tâm Giai liền biến thành một bộ dạng khóc lóc, vô cùng uất ức chạy ra núp sau lưng Lãnh Thu Tuyệt, bộ dạng giống như bị cô dọa sợ.
Trong lòng cô không khỏi coi thường nhìn cô ta, thật giống như tên mặt quỷ trong bộ phim Thiên Long Bắc Bộ, không biết là cô ta đeo bao nhiêu chiếc mặt nạ. Định diễn phim truyền hình lúc tám giờ sao ?
"Giang Tiểu Ái, tôi hỏi cô đang làm cái gì ?"
Còn chưa để cô kịp mở miệng, Từ Tâm Giai cô ta là đã "nhanh nhẩu" lên tiếng trước, đúng là muốn tranh cơ hội mà... Tiểu nhân...
"Tuyệt... Cô ta đánh em, em chỉ tò mò cầm một nhánh bông lên xem thôi... Cô ta vì thế liền tức giận đánh em."
[→_→ Làm như chưa thấy hoa hồng, tò mò đồ !!!]
"Chỉ vì nhánh hoa đó nên cô đánh Từ Tâm Giai ?"
Lãnh Thu Tuyệt làm gì nhìn cô với ánh mắt như vậy. Như vậy không phải đồng nghĩa là cô nói gì anh ta cũng không tin sao ?! Vậy thì cô cần gì phải nói đến hai từ biện minh.
"... Thì giống như cô ta nói đó, tôi thích đánh liền đánh thôi..."
Cô vừa dứt lời, Lãnh Thu Tuyệt liền dứt khoát cho cô một bạt tay, cái tát này của anh ta khiến cả người cô ngã rạp xuống sàn nhà, hai tai cũng cảm thấy trở nên ù đi.
Anh ta cư nhiên một câu giải thích cũng không muốn nghe từ cô, cứ thế tin tưởng Từ Tâm Giai... Mà đúng thôi, không phải ở Milan cũng vậy sao ? Không nghe một câu, liền định tội cô.
Cô không giải thích là đúng, dù sao anh ta cũng không có tin cô. Nhận luôn một cái tát còn nhanh chóng hơn nhiều đỡ phải dài dòng.
Cô là bị chuyện mấy ngày nay làm cho hoảng loạn nhất thời quên mất. Coi như chuyện này nhắc nhở cô, làm cho cô tỉnh táo...
Thật uất ức muốn khóc quá đi, nhưng cô không thể khóc cho hai người kia xem, tuyệt đối không thể...
"Ha... Lãnh Thu Tuyệt tôi đúng là cảm thấy rất thất vọng đấy. Không ngờ anh lại làm đàn ông thất bại đến như vậy ! Muốn đánh liền đánh, Ha... Anh ra tay cũng nặng quá đó, dù sao tôi cũng là phụ nữ, anh cũng phải nể tình chút chứ."
Lãnh Thu Tuyệt nhìn cô bò dậy trên mặt đất, giống như một cái tát kia không là gì đối với cô, còn rất thản nhiên lau vết máu bên khóe miệng, cầm kéo tiếp tục cắt nhánh hoa căm vào trong bình.
Không đau sao ? Chắc chắn là rất đau ? Bởi vì anh là người ra tay. Anh biết bản thân mình dùng lực đến cỡ nào, bây giờ trong lòng bàn tay vẫn còn dư âm để lại.
Anh thật sự không biết tại sao mình lại đánh cô, chỉ là nghe một chút lời nói của Từ Tâm Giai anh liền tức giận, tức giận không thể nào kiềm chế được hành động của mình.
Cô vì nhánh hoa kia mà tức giận đánh Từ Tâm Giai ? Chắc chắn không phải, chắc còn có ẩn tình bên trong, nhưng khi nghe cô vì nhánh hoa người đàn ông đó mà đánh người, không biết tại sao một cỗ tức giận từ đâu lại xông đến, che hết lý trí.
Muốn giữ một chút bình tĩnh còn sót lại, không ngờ lại nghe câu nói đó từ cô, vì thế cái tát liền giáng xuống.
Cô gái này chính là quật cường như vậy ! Anh thật muốn xé nát chiếc mặt nạ kia của cô.
"Hai người còn muốn nói gì sao ?"
Lãnh Thu Tuyệt, không nói gì, liền lạnh lùng xoay người rời đi.
Từ Tâm Giai nở một nụ cười khinh bỉ, liền bước theo sau.
"Con nhỏ chết tiệt... Một ngày nào đó bà sẽ cho biết tay."
Chờ cho tiếng bước chân khuất hẳn, hai hàng nước mắt nhẫn nhịn mấy phút trước liền chảy xuống, cô vội đưa tay gạt phang đi. Cô làm gì phải khóc chứ ?! ... Cái tên đàn ông không biết nói lý lẽ đó... Một ngày nào đó cô sẽ róc xương anh ta ra đi hầm canh...
"Lãnh Thu Tuyệt, tôi cầu anh chết không có chỗ chôn..."
...
"Tuyệt, tối nay em không thể ở lại đây sao ? Trễ lắm rồi mà."
"Ngoan ngoãn về nhà, nhớ lấy nước đá chườm lên. Thuốc anh đã bỏ vào trong túi rồi, nhớ lấy thoa lên."
"... Ờ, em biết rồi. Còn chuyện kết hôn của chúng ta."
"Chờ anh sắp xếp. Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh."
"...Em biết rồi."
Từ Tâm Giai mỉm cười yên tâm, kiễng chân hôn lên môi anh.
"... Về đi."
@
Nửa đêm cánh cửa phòng Giang Tiểu Ái bị người đàn ông đẩy ra, bước chân nhẹ nhàng đến bên giường, ngồi xuống.
Nhìn một bên má đã trên sưng phù, còn in rõ năm dấu ngón tay, cô gái này là định để vậy mà đi ngủ sao ?
Dịch chuyển ngồi lên đầu giường, nhẹ nhàng bế cô nằm trên đùi mình, giờ anh mới thấy một chút ươn ướt còn đọng lại trên mặt, là len lén khóc sao ?
Bị uất ức tại sao phải còn tỏ ra mạnh mẽ như vậy ? Đúng là đứa ngốc, bên ngực trái lúc này lại nổi lên một trận đau lòng như bị ai nhéo lấy, bàn tay nhẹ nhàng mở ra nắp thuốc, ngón tay nhẹ nhàng xoa thuốc trên má cô.
Trong giấc ngủ, Giang Tiểu Ái cảm thấy như có một bàn tay xoa bên má đang nóng rát, ưm... Rất dễ chịu, còn mát nữa, thật rất thoải mái...
Lãnh Thu Tuyệt nhìn Giang Tiểu Ái rên lên như một con mèo nhỏ, thỏa mãn nhận sự phục vụ của anh, anh thật muốn dùng tay gõ lên cái đầu ngốc này của cô.
Lúc anh muốn đặt cô lại trên giường, cô lại xoay người lại, một bên má nãy giờ anh không hề chú ý đến, lại xuất hiện năm dấu ngón tay mờ nhạt, còn có một chút sưng nhẹ.
Cô gái này thật là... Muốn anh cảm thấy tội lỗi sao ? Nhưng cũng không cần phải dùng cách này chứ ???
Haizzz... Thật muốn lay cô tỉnh dậy hỏi cho rõ ràng.
Anh biết Từ Tâm Giai không đơn giản như vậy. Chỉ vì lòng anh quá kiêu ngạo, quá cố chấp với nhận định của mình mà thôi.
Luôn tin tưởng vào quyết định của mình, không muốn cảm xúc lung lay ý chí... Nhìn đi, bây giờ anh lại đi làm tổn thương cô.
Trong mấy ngày ở bên cô, anh cũng hiểu được phần nào tính tình của cô, cô chắc chắn sẽ không vô cớ đánh người...
Anh thừa nhận... Anh thừa nhận là anh ghen tị với Lương Minh Hạo. Không biết cảm xúc này là xuất phát từ đâu anh cũng không biết nữa... Vì lý do gì ???... Anh cũng chưa biết rõ...
Anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên hai gò má của cô, hôn lấy cánh môi luôn thích nói những lời đáng ghét kia, mút lấy cánh môi luôn bướng bỉnh này. Rời đi cánh môi, anh điều chỉnh lại tư thế ngủ của cô, vén chăn lên, liền trực tiếp nằm xuống bên cạnh cô, cho cô nằm lên cánh tay anh, ôm cô vào lòng.
Nhìn cô tham lam rúc vào ngực anh, anh mỉm cúi xuống hôn lên trán của cô.
"Giang Tiểu Ái, em nói xem... Có phải là anh bị em làm cho hỏng rồi không ?"
@
Sáng sớm...
Giang Tiểu Ái mơ mơ màng màng tỉnh dậy, tối hôm qua cô ngủ rất say, cảm giác vô cùng vô cùng ấm áp.
Cái gối này cũng bự quá đi, còn rất săn chắc, lại còn có tính đàn hồi, còn tỏa nhiệt phập phồng lên xuống.
... Tỏa nhiệt phập phồng ?! Giang Tiểu Ái giật mình mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt điển trai đang phóng đại trước mắt.
"Lãnh... Lãnh Thu Tuyệt, sao anh lại nằm trên giường của tôi, tỉnh... Tỉnh cho tôi... A... Tại sao lại ôm chặt như vậy ???"
"..."
Lúc này liền phát ra nụ cười trầm thấp của Lãnh Thu Tuyệt.
"Anh còn cười, anh tỉnh từ lúc nào hả ?...A... Buông ra."
"Giờ chưa muốn buông."
Anh đưa tay càng ôm chặt cô vào lòng, xoa hai má cô.
"Đỡ đau chưa ?"
"Anh... Anh làm cái gì vậy hả ? ..."
Tại sao một đêm có thể thay đổi lớn như vậy ??? Cô là bị ảo giác sao ???
"... Anh có phải Lãnh Thu Tuyệt không vậy ?"
"Anh cũng đang tự hỏi mình có phải là Lãnh Thu Tuyệt không đây ?!"
"... Là ý gì ?"
"Đỡ đau chưa ?"
"Anh chưa trả lời vấn đề của tôi."
"Thật cứng đầu, được rồi anh chính là Lãnh Thu Tuyệt."
"Thật nhìn không giống anh."
"Vậy nhìn kĩ đi."
"Này... Này... Tránh ra tại sao phải gần như vậy ?"
Biết anh ta đẹp trai rồi có cần phải đưa sát mặt như vậy không ??? Cô đưa tay chống trước ngực Lãnh Thu Tuyệt, tạo khoảng cách cho dễ thở một chút.
Nhìn Lãnh Thu Tuyệt vẫn đang mỉm cười nhìn cô, ... Cô không khỏi tự hỏi tại sao bây giờ lại dễ dàng cười lên như vậy ???
Giang Tiểu Ái sờ lên trán của anh, lại sờ lên trán của mình, nhiệt độ bình thường, không có sốt.
"Hôm qua có chuyện gì với anh sao ? Mà anh có thể buông tôi ra được không ? Nặng quá đi."
"Ừm, hôm qua suy nghĩ thông một số chuyện..."
"..."
Cô vẫn đang chờ câu trở lời của Lãnh Thu Tuyệt, rốt cuộc là anh ta nghĩ thông cái gì ? Nghĩ thông việc tát cô là sai ?! Thì đột nhiên Lãnh Thu Tuyệt lại nhào tới lật người, từ trên cao cúi xuống ghì chặt hôn lấy cô.
Ai nói cho cô biết, đang yên đang lành sao lại bị hôn như vậy ???
Cô ra sức đẩy người anh ra, nhưng lại bị anh nắm hai tay vòng trên cổ anh, anh ôm lấy đầu cô ghì chặt, mút sâu môi cô.
Ưm... Giang Tiểu Ái cô là bị làm cho ngạt thở rồi.
"Ha... Ha... Lãnh Thu Tuyệt, anh tại sao lại hôn tôi ? Anh khi dễ tôi đó hả ?"
"Đó là chuyện anh đã nghĩ thông."
Cái gì ? Hôn ??? Nghĩ thông ??? Có liên quan chỗ nào chứ ??? Rõ ràng chính là nhân cơ hội ăn trộm đậu hũ của cô !!!
"Đầu óc của em sẽ không bao giờ nghĩ ra, thế đừng nghĩ, để anh từ từ giải thích cho em hiểu."
...
"Cốc... Cốc..."
"Thiếu gia, cậu có trong phòng không ?"
"Hứa quản gia, đừng gọi nữa, tôi ở phòng bên này, vào đây đi."
"Lãnh Thu Tuyệt, anh tại sao lại lên tiếng, tôi muốn ngồi dậy, thả tay ra."
Cô đưa đánh tay vào lồng ngực anh, gấp rút muốn ngồi dậy, bước chân của lão quản gia sắp tới rồi. Nhưng người đàn ông này chẳng có một chút động tĩnh gì.
"Em không biết buổi sáng tinh lực của đàn ông rất dồi dào sao ?"
"A..."
"Em đừng có động đậy nữa, nếu không sẽ gây ra họa lớn, anh chưa muốn ăn em bây giờ, dù sao phải chờ anh làm rõ rắc rối trong lòng đã."
"..."
Người đàn ông này đang nói cái vậy ???
"Thiếu gia..."
Lão quản gia !!! Xấu hổ quá đi... Giang Tiểu Ái vội vội vàng vàng chui vào trong chăn, trốn đi... Cô thật là không có mặt mũi nhìn người.
Anh buồn cười cho hành động này của cô, lại nhìn lão quản gia đang thất thần ở ngoài cửa.
"Thấy lạ lắm sao ?"
"A... Không phải... Thiếu gia và thiếu phu nhân sao lại ?"
"Vợ chồng nằm với nhau là chuyện lạ sao ?"
"Không... Không phải. Mà là hết sức là bình thường."
"Mới sáng sớm ông tìm tôi có chuyện gì ?"
"... Dạ, là có một cái CD gửi tới từ công ty."
Lão quản gia đưa tới cho anh. Nghĩ sao chuyện thiếu gia và thiếu phu nhân cũng thấy lạ...
"Không còn chuyện gì, ông ra ngoài đi."
"... À, Vâng."
...
Lão quản gia nhanh chóng rút ra chiếc điện thoại bấm một dãy tin nhắn, còn để ba dấu chấm hỏi ở cuối dòng, rồi nhanh chóng ấn gửi đi. Tại vì ông cũng đang thắc mắc, không hiểu rõ vấn đề này a !!!
...
Lương Minh Hạo gửi tới, trên này ghi là đã được gửi tới từ mấy tuần trước, cũng đã gần được một tháng.
Sao bây giờ mới đưa cho anh.
"Lão quản gia đi rồi hả ?"
"Đi rồi."
"Ngạt chết tôi... Cái gì vậy ?"
"Không có gì, đứng dậy rửa mặt đi, anh có chút chuyện đi trước."
"..."
Sao lại trở nên lạnh lùng rồi, người đàn ông này sáng sớm trêu chọc cô sao ???
@
Lãnh Thu Tuyệt đứng dậy, xỏ dép, mở cửa ra hướng thư phòng đi tới, mở cửa thư phòng ra, bấm chốt khóa lại.
Bước tới bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, khởi động máy tính, lấy CD bỏ vào.
Âm thanh trong CD liền rất nhanh được phát ra, từng tiếng từng tiếng thu vào thính giác, khuôn mặt cũng càng ngày càng trở nên âm lạnh đến đáng sợ, có cảm giác có thể có án mạng bất cứ lúc nào. Đôi mắt vốn dĩ đã sắc bén, giờ càng trở âm u, giống như một tử thần sắp phán xuống cái chết. Bạc môi mỏng nhếch lên như sắp chờ nhìn thấy được cái chết sắp xảy ra.
"Dám dùng thân thể dơ bẩn đó trên người tôi. Đã lừa dối tôi, sẽ biết hậu quả gì chứ ? Hình như tôi cũng đã nói chuyện này với cô rồi nhỉ ? Từ Tâm Giai... Tôi nghĩ là cô cũng đã sẵn sàng rồi."
@
Lãnh Thu Tuyệt, bước xuống cầu thang, chưa đi tới phòng ăn, đã nghe lanh lảnh tiếng của Lý An Phong.
"Cậu đến sớm hơn thường ngày nhỉ ?"
"Tuyệt, cậu sao lại đánh Tiểu Ái Nhi thành cái bộ dạng này, tôi nói cho cậu biết..."
Lãnh Thu Tuyệt bước ngang qua anh, cúi xuống hôn lấy môi của cô, kéo ghế ngồi xuống.
"Chuyện... Chuyện gì ? Chuyện gì đã xảy ra, hai người tiến triển đến mối quan hệ này từ bao giờ mà tôi không biết ?"
Lý An Phong liền lập tức quên mất chuyện cần truy hỏi mấy phút trước, chỉ tập trung muốn biết chuyện kinh thiên động địa này.
Ai nói cho anh biết chuyện này là sao ? Hôm qua vẫn bình thường mà, tại sao hôm nay lại đến trình độ này rồi ?!
"Hình như là mới sáng nay thôi."
"Sáng nay... Trước đó là cậu bị gì sao ?"
"Là gặp trúng chuyện làm cho tỉnh ngộ ra."
"Tỉnh ngộ ???..."
Hôm nay Lãnh Thu Tuyệt cũng rất tốt bụng trả lời hết nghi vấn của anh... Có chuyện ??? Chính là có chuyện lớn ???
Hai người đàn ông này, đừng có nói chuyện này nữa được không ??? Đầu óc cô bây giờ đã loạn hết cả rồi. Ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Lãnh Thu Tuyệt, tại sao lại biến thành một người hoàn toàn khác như vậy ???
Hôm qua không phải còn cho cô ăn một cái tát hay sao ??? Hôm qua còn hận chết người, giờ anh lại đột nhiên dùng thái độ này với cô. Giờ hận đâu không thấy ??? Chỉ thấy khó hiểu !!!
Lúc Giang Tiểu Ái còn đang ngẩn người, Lãnh Thu Tuyệt không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô, lại cúi xuống hôn lấy môi cô.
Sao bây giờ cứ thừa cơ hội lại hôn cô ?!
"Này, Lãnh Thu Tuyệt..."
"Sáng nay, theo Lý An Phong tới công ty của cậu ta đi. Anh có chút chuyện đi trước, tối sẽ trở về."
Đứng dậy, cầm lấy áo khoác, cầm tập văn kiện rời khỏi phòng ăn, mấy phút sau liền nghe tiếng nổ máy, chiếc xe rời đi.
Lý An Phong chính là trừng mắt kinh ngạc không thể tin được, quay lại nhìn Giang Tiểu Ái.
"Đó có phải là Lãnh Thu Tuyệt không vậy ???"
Giang Tiểu Ái ảo não đập đầu xuống bàn.
"Em cũng không biết, anh đừng có hỏi em."
"Ừ... Ừ... Không hỏi, đừng đập nữa, sẽ ảnh hưởng đến não."
"..."
Não của cô cũng sắp hỏng rồi được không ???
@
Anh ngửa đầu nhìn khu chung cư cao cấp, bạc môi lạnh nhếch lên, nhìn lên tầng hai mươi lăm.
Cầm điện bấm một dãy số.
Không chờ đợi lâu, điện thoại liền được đối phương kết nối, hình như là đang chờ điện thoại của anh...
[Tuyệt, ...]
"Em đang ở trong phòng chứ ?"
[Ừm, chuyện anh đã giải quyết rồi sao ? Chuyện kết hôn...]
"Lên phòng rồi nói."
[... Anh tới đây sao ?]
"Ừm."
[Vâng, em chờ anh.]
...
Lãnh Thu Tuyệt bước vào thang máy, bấm vào số 25. Thang máy liền đóng lại đi lên. Anh cầm CD trong tay ngắm nghía, môi nở ra nụ cười âm lạnh. Ngẩng đầu nhìn con số 25 đã đến.
Thang máy mở ra. Bước chân đi ra, trên hành lang không một bóng người, tiếng giày nện trên sàn nhà có bao nhiêu rõ ràng, nghe vào đến đáng sợ.
Hừm... Kết hôn... Lãnh Thu Tuyệt tôi sẽ cho cô biết, cảm giác kết hôn là như thế nào !!!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
53 chương
99 chương
124 chương
61 chương
51 chương
33 chương
17 chương
10 chương