Editor: Dịch Tử Hiên
“Tích đô…… Tích đô…… Đinh……”
Tiếng chuông điện thoại reo ầm lên khiến Tô Dục tỉnh giấc. Hắn dơ tay khua khua mặt bàn, tùy ý nhấc điện thoại lên cho vào gần tai.
“A Dục…….” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào rú của người đàn ông, Tô Dục bình tĩnh ngoáy lỗ tai, đưa điện thoại xa ra một chút: “A Dục! Mau thức dậy ngay. Hôm nay 8 giờ cậu phải đến Lạc Thị tuyên truyền, nhanh lên đó, nửa tiếng nữa tôi sẽ tới!”
Tô Dục yên lặng nhìn màn hình, mấy giây sau phun ra bốn chữ: “Không thể hiểu nổi.”
Hắn vừa muốn nằm xuống tiếp tục ngủ thì đột nhiên cảm thấy không thích hợp, cẩn thận đánh giá quanh căn phòng này một lần. Nơi này không phải công ty của hắn, không có văn phòng, không có văn bản bất động sản hắn đang xem. Hazz, có lẽ đây không phải là giấc mộng rồi…
Hắn thật sự xuyên vào bộ tiểu thuyết cẩu huyết “Khế ước tình nhân của tổng giám đốc Satan” rồi.
Tô Dục xuống giường, cố dung hợp với ký ức của thân chủ. Đây là một căn phòng bình thường thuộc khu trung cư bình thường, nơi này thiết kế tao nhã, gọn gàng lại thoáng đãng. Cuối cùng, hắn đi tới buồng vệ sinh, nhìn khuôn mặt xa lạ nhưng rất đổi quen thuộc trong gương, một lúc sau khóe môi mới hiện lên nụ cười nhạt.
~………………………..~
Thời điểm Lâm Vi – người đại diện của Đương Tô Dục đến nơi thì cậu đã chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ và an ổn chờ ở ghế sofa rồi. Lâm Vi liếc nhìn Tô Dục, anh cảm thấy hôm nay Tô Dục hơi khác lạ, hơi thở u buồn như sắp chết trên người cậu bị thay thế bởi nụ cười tao nhã tràn đầy sức sống, khuôn mặt tuấn tú như bừng sáng. Anh cảm thấy Tô Dục hôm nay yêu nghiệt đến ngây dại. Lâm Vi giật mình, ý nghĩ của hắn hình như sai sai, từ bao giờ hắn bình luận thế này về người khác cơ chứ?
Lâm Vi nghĩ xong liền phất tay nhìn Tô Dục: ‘Tô Dục, chúng ta xuất phát.”
Tô Dục gật đầu, cậu cầm lấy áo khoắc ở trên ghế mặc vào người, nghiêm túc ngồi dưới lầu chờ bảo mẫu. Bây giờ Tô Dục đã là người mẫu chủ chốt nên đãi ngộ của công ty dành cho cậu cũng tương đối tốt.
Bảo mẫu lén lút từ phía sau đi ra, Lâm Vi nhíu mày: “A Dục, tôi thấy cậu nên đổi chỗ ở đi, bảo an nơi này không tốt lắm, hơn nữa ở chỗ cậu lại còn là nơi ánh sáng luôn chiếu đến, việc bị người khác tìm thấy là tương đối dễ dàng, đến lúc đó bị phát hiện lại phải chạy trốn.”
“Tôi biết rồi.” Tô Dục lười biếng tựa vào thành xe, miệng nhai bánh mì Lâm Vi vừa đi mua về.
Thật ra Tô Dục cần bảo mẫu là vì mấy lí do, hắn cùng Tô Dục ở thế giới này giống nhau, cả hai đều là người thừa kế của gia tộc hắc đạo. So sánh với “Tô Dục” ở thế giới này thì hắn lợi hại hơn chút ít, bởi vì ở thế giới kia hắn là vua hắc đạo. Lại nói đến nguyên chủ cũng chưa từng liên quan đến giới thượng lưu nên hắn cũng không biết lắm về Tô gia. Nguyên chủ “Tô Dục” với gia chủ Tô gia có mối quan hệ không tốt lắm. Tốt nghiệp xong đại học liền chọn con đường giải trí. Đúng ra là ở thế giới này, quan hệ của Tô Dục với Tô gia rất cẩu huyết. Nguyên chủ khi còn nhỏ đã mất mẹ nên tính tình khi lớn cũng tương đối trầm mặc, ít nói, còn cha của hắn vì muốn bảo vệ hắn nên không mang hắn vào vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu. Nguyên chủ từ nhỏ mất mẹ, ba lại lạnh nhạt không biết biểu đạt tình cảm khiến cho hắn hiểu lầm, hắn nghĩ ông không thương mình. Không quan tâm đến việc con mình làm người mẫu, Tô lão gia vẫn muốn con mình sẽ trở về để kế thừa gia tộc để chính nó sẽ giúp hắn bước lên đỉnh cao, không phải gặp bất cứ khó khăn giừ khi theo đuổi việc mình muốn làm. Huống hồ, nếu như vì con trai không muốn kế nghiệp mà Tô lão gia không quan tâm đến con mình thì làm sao trong vòng hai năm này, với khuôn mặt yêu nghiệt hắn lại không bị ai quy tắc ngầm? Bây giờ, những đạo diện song tính và mê ham sắc rất nhiều. Ách, không biết cuốn tiểu thuyết này có hay không nữa…
Tóm lại, nguyên chủ là kẻ đang được hưởng phúc mà không biết. Tô Dục không nhịn được thở dài, chính hắn cha mẹ mất sớm, lưu lại một đống sản nghiệp, thân thích nghe tin liền kéo đến hàng dài, chia năm sẻ bảy mỗi người một ít, hắn phải khổ cực tích lũy tiền bạc, phải dùng trăm ngàn kế sách để đá bay lang sói đang rình rập tài sản rồi từng bước tiến lên vị trí Tổng giám đốc. Nghĩ đến nguyên chủ có thể tiêu dao tự tại làm những điều mình thích, hắn cảm thấy có người cha tốt rất tuyệt nha!
Đối với người thiếu thốn tình thương như “ Tô Dục” thì việc dung nhập với thân thể này và thân thiết hơn với ba ba của mình mới là một thu hoạch mà hắn muốn có nhất~
~………………….~
Nhanh chóng đi đến Lạc Thị, Tô Dục bước xuống xe cầm đồng hồ quả quýt trong túi ra. 7:55, thời gian đúng là chuẩn mà. Hắn ngẩng đầu đánh giá Lạc Thị trước mắt, tấm biển đề chữ “Vọng” vàng chói khiến hắn cảm thán một hồi. Thật không hổ danh là nam chủ của câu chuyện cẩu huyết nha…
Khiếp sợ một lần, Tô đại Boss giả vờ bình tĩnh đi vào, đến đâu cũng nở nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, khác biệt hẳn với kẻ nhà quê mới lên – Lâm Vi.
“Đây là lần đầu anh tới Lạc Thị?” – Tô Dục bất đắc dĩ, sao hắn cảm thấy người đại diện này không đáng tin cậy chút nào vậy?
Dù khuôn mặt Lâm Vi bị chiếc kính đen che khuất một nửa nhưng Tô Dục vẫn đẽ dàng nhận thấy nét ửng đỏ trên khuôn mặt anh, chậm rãi khôi phục lại vẻ văn tĩnh thường ngày: “Khụ. A Dục, 8 giờ hôm nay cậu có một buổi tuyên truyền lễ phục cho Lạc Thị…”
Tô Dục ngắt lời nói của anh: “Dù biết xen vào câu nói của người khác là rất bất nhã nhưng em vẫn muốn nói là câu này anh đã nói mấy lần kể từ khi bước ra khỏi chung cư rồi…”
Lâm Vi sửng sốt: ‘Thật vậy sao?”
Tô Dục gật đầu: “Hơn nữa anh chuyển đề tài cũng thật nhanh nha…Vi ca”
“Cậu không được kêu anh như vậy” – Lâm Vi kích động, bắt đầu ồn ào: “A Dục, cậu từ bao giờ lại học hư như vậy?”
Tô Dục nhìn thoáng qua bộ dáng tức giận dậm tay dậm chân của Lâm Vi, khóe miệng cong lên. Hắn cảm thấy người đại diện này cũng rất tốt, trêu anh xong tâm tình thật sảng khoái.
~……….~
Những thời gian bình thường, nhân viên Lạc thị cũng tương đối an tĩnh, bởi vì hiện tại trong phòng một tiếng thở dài nghe cũng rất rõ.
Bước chân ở cầu thang Lạc Thị vang lên, những nhân viên đứng xung quanh liền tản ra, nhường lại đường cho đám người đang đi đến, cung kính cúi đầu như chào đón sự xuất hiện của vị đế vương cao cao tại thượng.
Những người đang chạm rãi tiến đến, trên người ai cũng mặc một bộ tây trang cao quý, tràn đầy tự tin và kiêu ngạo. Người đi đầu là một người đàn ông với dáng người cân xứng, mái tóc đen ngắn gọn gàng, cùng một màu với mái tóc, đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông sắc bén như chim ưng, tràn đầy kiêu ngạo. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh lùng. Kẻ phi thường tuấn dật, phi thường giàu có này là kẻ đứng đầu Lạc thị, Lạc Bắc Minh. Tròn một tháng hắn lại đi kiểm tra toàn bộ phận một lần, thật ra hắn chỉ là đi ngang qua thôi bởi vì tất cả mọi thứ diễn ra trong tập đoàn đều đã được người của hắn báo lại.
Hiện giờ hắn muốn nhìn thử bộ truyền thông studio pha lê thì thấy đám người túm tụm vào nhau nói chuyện, vây quanh một cái gì đó. Đến khi tất cả nhìn thấy hắn thì sợ hãi tránh hết sang hai bên, nhường lại khoảng trống, lúc này hắn mới nhìn rõ người con trai.
Đó là một người con trai đang lười biếng tựa vào ghế, hai chân vắt lên nhau, một tay chống gương mặt, tay kia nhẹ nhàng đong đưa ly rượu đỏ, khóe miệng gợn lên tia cười ngạo mạn, dù không biểu lộ bất cứ điều gì nhưng vẫn tao nhã cao quý như một vị đế vương ngạo nghễ.
“Hắn là ai?” – Lạc Bắc Thần quay sang hỏi người bên cạnh mình.
Bộ trưởng bí thư Kỷ Hàn Phong của Lạc thị chậm rãi nhìn qua Tô Dục đang chụp ảnh tuyên truyền, giọng nói không gợn sóng: “Câu ta là Tô Dục, người đại diện cho công ty người mẫu nổi tiếng, hắn được Fan gọi là “Qúy công tử”, bộ trang phục XX của Lạc thị là do người này quảng cáo.”
“Qúy công tử?” – Lạc Bắc Thần trào phúng mỉm cười, cho dù là thiên vương hay tiểu minh tinh mới lên này đối với hắn cũng chẳng có gì khác nhau.
Lạc Bắc Minh không liếc Tô Dục một cái, không chút lưu luyến mà nhấc chân đi khỏi.
Mà Tô Dục đang chụp ảnh cũng để ý đến, nam chủ cùng hắn vừa nhìn thoáng qua nhau hắn liền cảm nhận được mình cùng tên nam chủ này vĩnh viện là hai đường thẳng song song không giao nhau.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
8 chương