Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn Mặc dù ngay từ đầu Lạc Bắc Minh chủ động tiếp cận Tô Dục còn lo lắng, nhưng từ khi Lạc Bắc Minh thỉnh thoảng mới tìm cơ hội gặp mặt gia tăng tình cảm thì hai người họ dần quen thuộc hơn. Tô Dục không tỏ vẻ lễ phép mà xa cách như lúc trước, có đôi khi còn đùa giỡn mấy chuyện mà không ảnh hưởng tới toàn cục. lQĐÔn Đương nhiên, chính thức khiến Tô Dục thay đổi thái độ với nam chủ tuyệt đối không phải hành động thường xuyên mời cậu ăn cơm của anh, mà là thỉnh thoảng nhắn tin ân cần thăm hỏi, ví dụ như khi cậu làm việc quan tâm cậu ăn cơm gì chưa vân vân, thỉnh thoảng cậu nhắn lại “Chưa”, thì anh sẽ đặt cơm bên ngoài giùm cậu. Hành động thân mật này, dù ngoài miệng Tô Dục không nói gì nhưng trong lòng vẫn có chút hưởng thụ. Tối hôm đó, sau khi nhận lời mời tham dự buổi họp báo ra album mới của Trần Trạch, Tô Dục lại nhận được điện thoại của Lạc Bắc Minh, cậu vừa mở cửa leo lên xe vừa tiện tay ấn nút trả lời. “Dục, em sao vậy, có chuyện gì hả?” Điện thoại vừa thông liền nghe thấy giọng nam chủ đại nhân hơi dồn dập, Tô Dục có chút buồn cười, tham gia một buổi họp báo mà có thể xảy ra chuyện gì chứ? Sao nghe giọng điệu của nam chủ đại nhân, tựa như cậu bị người kia làm gì ấy. “Tôi thấy rất khỏe.” Tô Dục chầm chậm trả lời, thật ra tiếp xúc lâu ngày với nam chủ đại nhân cậu mới phát hiện, hình như Lạc Bắc Minh không hề “Đẹp trai điên cuồng bá đạo” như tiểu thuyết miêu tả, ngược lại có phần ngốc nghếch. Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Dục không khỏi hiện ra hình ảnh nam chủ đại nhân bán manh, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng. Giọng bên kia có vẻ nghi ngờ, “Sao vậy, chuyện gì vui mà cười thế.”  “Không, không có gì.” Tô Dục lấy tay che môi, lén lút cười. Lạc Bắc Minh cũng không truy đuổi vấn đề này nữa, mà là tiếp tục dặn dò, “Cái tên Trần Trạch chẳng có gì tốt đẹp, chắc chắn hắn ta không có ý tốt với em, em phải cẩn thận đó. Blablablabla…” “Ừm, tôi biết rồi.” Tô Dục không biết làm sao, lúc trước cái người không có ý tốt rốt cuộc là ai chứ hả? “Anh cảm thấy tôi sẽ bị chiếm tiện nghi sao?” Sẽ không, trong lòng Lạc Bắc Minh lẩm bẩm, đột nhiên nhớ tới hình ảnh Tô Dục cầm súng chĩa vào mình, chợt cảm thấy thân thể lạnh xuống, sao cứ cảm thấy tiền đồ không “Sáng” vậy? Anh lắc đầu quẳng ý nghĩ này ra khỏi đầu, lập tức lảng sang chuyện khác, hỏi chuyện thời gian này anh quan tâm nhất, “Dục, nghe nói em nhận một bộ phim, mấy ngày nữa phải tới nước Y quay à?” “Tin tức của anh nhanh ghê.” Nghĩ cũng biết chắc chắn Lạc Bắc Minh lại đi thăm dò lịch trình làm việc của cậu, nhưng Tô Dục cũng không để ý mấy. Nghe giọng điệu Tô Dục càng ngày càng tùy ý, trong lòng Lạc Bắc Minh tràn cảm giác vui sướng, xem ra lời khuyên yêu đương trên mạng vẫn rất có tác dụng! Nghĩ đến trên mạng còn nói phải tạo nhiều cơ hội chung đụng, vì vậy anh liền không chút do dự mở miệng, “Vậy khéo ghê, vừa lúc tôi cũng phải tới nước Y công tác, không để bụng tôi tới thăm trường quay chứ?” “Tôi nói để ý thì anh không tới sao?” Tô Dục nói đùa, thật sự cho rằng cậu sẽ tin có chuyện trùng hợp như vậy sao? Nhưng chẳng muốn vạch trần anh thôi. “Vậy cứ quyết định như thế nhé.” Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu nữa rồi mới cúp máy. Lâm Vi ngồi bên cạnh cậu nghiêng đầu nhìn cậu vài lần, “Có vẻ quan hệ của em và Lạc tổng càng ngày càng tốt nhỉ.” “Cũng tạm.” Tô Dục tựa sau ghế xe, có phần thờ ơ, “Anh ta cũng rất có ý tứ.” Dường như cảm giác làm bạn bè với nam chủ đại nhân cũng không tệ. Nhưng hình thức hai người ở chung nhìn thế nào cũng chẳng giống bạn bè bình thường! Nghe lúc nãy Tô Dục nói chuyện điện thoại, hình như Lạc tổng cũng tính đi theo Tô Dục tới nước Y, có bạn bè nào mà cả ngày dính lấy nhau? Lâm Vi nhìn thoáng qua Tô Dục nhếch mép cười, cuối cùng nuốt lời xuống, quên đi, đây không phải là chuyện anh ta có thể quản. ************************************** Phim mới của Tô Dục là một bộ phim huyền huyễn đầu tư quy mô, chủ yếu nói về tình yêu của loài người và Vampire, đương nhiên trên trên cơ bản phim thể loại này đều không thể thiếu nhân vật phản diện là Giáo chủ, còn Tô Dục lại đóng vai con trai của Giáo chủ. Thật ra theo trình độ chuyên môn của Tô Dục trong giới giải trí thì đóng vai phụ trong phim quy mô như thế này không tới lượt cậu, nhưng không biết có phải số cậu quá may mắn không, diễn viên vốn được chỉ định đóng vai con trai Giáo chủ nhất thời xảy ra tai nạn xe, không thể khỏi trước khi khởi động máy, lại thông qua người đại diện Lâm Vi không ngừng tranh thủ và Lý Thụy âm thầm hỗ trợ, nhân vật này mới rơi xuống đầu cậu. Người mới mới diễn qua hai bộ phim, trong đó có một bộ lại là phim thần tượng mà có thể nhận được vai diễn coi như quan trọng trong tác phẩm điện ảnh quy mô lớn, điều này trong giới giải trí xem như là có một không hai rồi. Nhưng Tô Dục cũng không vì vậy mà đắc ý vênh váo, mình có bao nhiêu năng lực cậu vẫn rõ ràng, có thể nhận được phần vinh hạnh đặc biệt này không thoát khỏi quan hệ với thế lực sau lưng cậu, hơn nữa bộ phim này ngoài ngoại hình của cậu ra thì đạo diễn Trương không mấy hài lòng, cho nên cậu chỉ có thể nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, khi quay trong nước còn thường xuyên nhờ đạo diễn và mấy diễn viên khác chỉ bảo, điều này mới khiến đạo diễn Trương mới cảm thấy cậu không phải là bình hoa. Ngày tới nước Y đó, Tô Dục đã sớm tới địa điểm tập hợp của đoàn làm phim, và có mấy diễn viễn đến tương đối sớm, nhân viên công tác rảnh rỗi ngồi trò chuyện, đợi tất cả mọi người tới đông đủ sẽ cùng nhau lên máy bay bay tới nước Y. “Cô Tống còn chưa tới à?” Ngay khi đạo diễn Trương tuyên bố xuất phát, một diễn viên phụ nào đó nhìn quanh quẩn lại không nhìn thấy bóng dáng nữ diễn viên chính là ảnh hậu Tống Viện Viện đâu, không nhịn được nghi ngờ nói. Đạo diễn Trương không trả lời, ngược lại nam diễn viên chính vua màn ảnh Lăng Dạ bên cạnh giải thích cho cô ta, “Cô Tống ngồi máy bay riêng đi trước rồi.” Mấy diễn viên và nhân viên công tác bên cạnh vừa nghe thấy đoạn đối thoại này trong lòng thầm chế giễu, Tống Viện Viện có thể có máy bay tư nhân gì chứ? Chẳng qua là mượn hào quang của kim chủ thôi. Trong làng giải trí, Tống Viện Viện được ông Giang Đào bao nuôi không còn là bí mật gì nữa, mà bình thường cô ta cũng không biết che giấu bớt, ngạo mạn và thích tự cao tự đại, đắc tội không ít nghệ sĩ. Nếu không phải tổng giám đốc Thánh Hoàng là Giang Đào vô cùng cưng chiều cô ta thì sớm đã bị bọn họ hợp nhau tấn công rồi. Vua màn ảnh Lăng Dạ lại khác cô ta hoàn toàn, cùng đều là người đứng trên đỉnh cao của làng giải trí, nhưng Lăng Dạ ôn hòa nhân hậu, chăm chỉ chuyên nghiệp, còn hay dìu dắt hậu bối, bởi vậy danh tiếng Lăng Dạ trong làng giải trí rất tốt. Ngày thường Tô Dục cũng hay nhận được sự chỉ bảo của anh ta, trò chuyện với anh ta cũng rất hợp. Truyện bên LEQU!ÝDON Bộ phim huyền huyễn này cần thuê không ít kiến trúc Gothic, vì tiết kiệm chi phí, sắp xếp thời gian rất sít sao, bởi thế đoàn người Tô Dục vừa xuống máy bay, tới khách sạn thả hết hành lý vào rồi liền tới trường quay quay phim. Ngày đầu tiên quay ở nước Y không có phần cảnh quay của Tô Dục, nhưng cậu ở lại trường quay quan sát mấy diễn viên khác, đây cũng là một cơ hội học tập tốt, có thể cho cậu học được không ít kinh nghiệm.  (Nghệ thuật Gothic là một phong trào nghệ thuật phát triển theo nghệ thuật Rôman ở Pháp vào thế kỷ 12, phát triển cùng lúc với kiến trúc Gothic. Nghệ thuật Gothic đã nhanh chóng lan rộng ra khắp Tây Âu, gần như toàn bộ phía bắc dãy núi Anpơ, nhưng lại không gây ảnh hưởng nhiều đến các phong cách cổ điển của Ý - Theo Wikipedia) Trên trường quay, mấy diễn viên diễn vô cùng high, Tô Dục chăm chú quan sát, không nhịn được thầm khen trong lòng, không hổ danh đều là mấy diễn viên lão làng, mặc dù Tống Viện Viện là người kiêu ngạo nhưng kỹ xảo biểu diễn không tầm thường, giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ kiểu cách. Đương nhiên khiến người ta nhìn chăm chú là vua màn ảnh Lăng Dạ, nét mặt anh ta khắc họa vô cùng đúng chỗ, mọi hành động đều có hàm ý thâm sâu, người xung quanh hoặc ít hoặc nhiều đều bị anh ta ảnh hưởng, không hổ danh là vua màn ảnh ba năm liền. “Chuẩn bị thế nào rồi?” Lăng Dạ quay xong cảnh cuối, đến khi đi nghỉ thì thấy vẻ mặt Tô Dục thành thật đứng bên cạnh quan sát liền thân thiện hỏi thăm. Anh ta cảm thấy hậu bối này không tệ, hậu bối chăm chỉ cố gắng như vậy hiện giờ trong làng giải trí đã không nhiều lắm. Tô Dục lễ phép đứng dậy. “Tiền bối diễn vô cùng xuất sắc, tôi còn phải học hỏi rất nhiều.” Sau đó liền hỏi Lăng Dạ một vài vấn đề trong cảnh quay vừa rồi, Lăng Dạ cũng không sợ người khác làm phiền liền trả lời, bầu không khí giữa hai người khá vui vẻ. ********************************************* Bên kia, Lạc Bắc Minh theo lời đến chỗ đoàn làm phim thăm trường quay, là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này, Lạc Bắc Minmh vừa tới liền được nhân viên công tác trong đoàn làm phim kính mời tới hiện trường quay phim, nên thấy được một màn chướng mắt: Dục nhà anh lại ngồi cạnh một gã đàn ông, còn trò chuyện vui vẻ đến thế! Bọn họ có nhiều tiếng nói chung lắm sao? Vừa nghĩ tới Dục và mình chưa từng nói chuyện thoải mái như vậy, Lạc Bắc Minh không khỏi oán giận. Anh đi về phía Tô Dục, tay nắm thành quyền che môi, giả vờ ho khan một tiếng. Ơ…. Không phản ứng, đến gần vài bước lại ho khan một tiếng, vẫn không phản ứng. Quanh thân Lạc Bắc Minh tản đầy khí lạnh, Dục nhà anh lại mải mê trò chuyện, không hề phát hiện sự có mặt của anh! Nhân viên công tác bên cạnh dưới khí thế áp bức của Lạc Bắc Minh nơm nớp lo sợ, “Lạc, Lạc tổng, ngài, ngài có chỗ nào không hài lòng ạ?” “Cậu có thể đi.” Lạc Bắc Minh trực tiếp quăng ánh mắt sắc như đao qua, nhân viên công tác sợ tới mức chết khiếp vội lùi xuống. Mãi đến khi Lăng Dạ bị đạo diễn Trương gọi đi quay cảnh tiếp theo, Tô Dục rảnh rỗi mới phát hiện khuôn mặt Lạc Bắc Minh trắng như tờ giấy đứng cách mình không xa. Thấy có mấy diễn viên xung quanh anh muốn đi lên nhưng không dám, Tô Dục có chút buồn cười đi tới, “Bắc Minh.” “Dục.” Quanh thân Lạc Bắc Minh vẫn đầy khí lạnh như cũ, trong lời nói lại lộ vẻ đáng thương, tựa như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, “Em không có gì muốn giải thích với tôi à?” Hết chương 14