Tổng giám đốc cưng chiều cô vợ lưu manh

Chương 24 : Tuyệt sắc giai nhân

Tô Thính Ngôn mặc bộ này vào thực sự là... Chu Đỉnh bỗng nhiên có chút lo lắng sau này ngài ấy sẽ bị sắc đẹp mê hoặc. . .. . . Tại bữa tiệc muôn màu muôn vẻ, Tô Khuynh Tình bị Lâm Cảnh Trăn kéo đi, nở mày nở mặt xuất hiện giữa bạn bè người thân."Khuynh Tình này, hôm nay thật xinh đẹp đó nha."Thím ba nhà họ Tô - Lý Thanh ở một bên cười nói. Chú ba Tô Thịnh Đình ở bên cạnh cũng rất ân cần nhìn Lâm Cảnh Trăn, "Bữa tiệc ngày hôm nay thực sự không tệ, hào nhoáng của nhà họ Lâm chúng ta cũng thật lớn."Lý Thanh cũng vội vàng đẩy hai đứa con trai nhà mình đi ra."Nhanh, gọi chị, anh dâu."Vừa nghe gọi anh dâu, Tô Khuynh Tình lập tức cúi đầu xuống, ngón tay nắm lấy bộ đồ của Lâm Cảnh Trăn, lộ ra gương mặt đỏ rần thẹn thùng. Lâm Cảnh Trăn ôm lấy vai Tô Khuynh Tình, nhìn bộ dạng này của cô ta, ý cười liên tục, "Nói vậy cũng không có gì sai, dù sao chúng ta cũng sẽ sớm đính hôn thôi.""Mọi người. . . đều trêu chọc cháu."Thực ra thì dáng dấp Tô Khuynh Tình cũng không tệ, cũng là trắng trắng nộn nộn, khuôn mặt sạch sẽ, còn e thẹn như thế, càng chọc người ta thương yêu.Ở một bên, Tô Thịnh Quốc mang theo chính bản thân đi tới, nhìn hai người như ngọc bích đứng chung một chỗ như vậy, trong lòng rất thoả mãn. Bản thân Lại Mỹ Lâm chính chẳng có gì đặc sắc, chẳng qua chỉ là y tá, lại nuôi dưỡng được một cô con gái tài cao, vừa trở về đã được người ta khen ngợi là người thừa kế của Tô Tề. Vì đứa con gái như vậy, Tô Thịnh Quốc mới nhịn xuống với Lại Mỹ Lâm. Lý Thanh vừa nhìn thấy như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ, ba người nhà này mới là dáng vẻ một nhà ba người đó, xem ra toàn cục nhà họ Tô đã được xác định rồi. Lý Thanh cười nói, "Nhìn Khuynh Tình của chúng ta kìa, càng lớn càng xinh đẹp, ở cạnh Cảnh Trăn thực sự rất xứng đôi, còn thêm bộ đồ này nữa, ra dáng con gái nhà quyền quý nha, mọi người nhìn thử ở đây có ai có thể so lại được chứ."Lại Mỹ Lâm ở nhà họ Tô nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng hết khổ rồi, nhìn cả nhà chú em tâng bốc như vậy, vẻ hài lòng viết đầy trên mặt."Đúng rồi, mọi người không nhìn thấy bộ đồ này là của nhãn hiệu nào sao, đây chính là đồ đặt riêng của nhãn hiệu năm nay, một năm chỉ có một bộ này, chỗ khác không có đâu."Lý Thanh nghe vậy, vội vàng đi tới sờ chất vải một cái, "Thảo nào, bộ đồ này nhìn qua thì bình thường nhưng xem kĩ đường may này một chút đi, vừa nhìn đã thấy rất đắt rồi."Lại Mỹ Lâm cười nói, "Đúng vậy, tham gia loại yến tiệc này, không mặc đẹp, không có thể diện."Ở bữa tiệc này, có ít nhiều quan chức cấp cao sang trọng, con gái nhà có tiếng. Hôm nay bọn họ tới đây, chính là đã bước nửa bước vào cuộc sống thượng lưu thành phố lớn, toàn bộ thủ đô,còn ai dám nói bà ta không danh không phận ở nhà họ Tô nữa, bà ta chính là bà lớn nhà họ Tô, chỉ thiếu. . . chỉ còn thiếu cái ả nửa chết nửa sống ở bệnh viện mau mau trút hơi thở nữa thôi, là bà ta có thể lôi kéo Tô Thịnh Quốc đi làm giấy chứng nhận rồi."Tô Thính Ngôn tới rồi.""Cái gì?"Cả nhà đang vui vẻ hạnh phúc hoà thuận, liền bị một cái tên cắt đứt. Như thể đối mặt với kẻ thù, cả người Lại Mỹ Lâm rụt lại. Lý Thanh cũng nhíu mày theo, "Sao cô ta lại tới?"Cả nhà nghe được tên của cô giống như thấy dịch bệnh ập tới. Tô Thính Ngôn đã tiến vào rồi. Lâm Tích Bạch đi theo bên cạnh cô, vừa bước vào phòng tiệc, ánh mắt mọi người đều bị sắc đẹp tuyệt trần bỗng nhiên xuất hiện hấp dẫn. Da trắng mỹ miều, dáng người thanh thoát, nếu không nói tới Tô Thính Ngôn thì chắc chắn đây là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đưa tới cổ đại thì chính là một đời phi tần mê hoặc lòng người, mỗi một góc cạnh trên khuôn mặt đều làm cho người ta cảm thấy hoàn hảo, đôi con ngươi màu xám tro đặc biệt càng mang theo chút vẻ mỹ lệ, làm cho người đã gặp qua thì không quên được. Mặc dù có không ít người đã nghe qua cái tên Tô Thính Ngôn, thế nhưng hôm nay thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy người thật."Tô Thính Ngôn. . .""Là Tô Thính Ngôn đó đấy.""Ôi chao, thảo nào lại nói từ nhỏ đã được nhiều anh trai tranh nhau theo đuổi, khiến bao nhiêu người đánh nhau chảy máu đó."