"Ừ, em gái tôi đã qua qua đời vào mấy năm trước. Nó rất hiền lành, lại đáng yêu. Tình cảm anh em của chúng tôi rất tốt!" Nhắc đến chuyện đau lòng này, Hoắc Doãn Văn châm lửa đốt thuốc.
Vì không để cho cô hít phải khói thuốc lá, nên anh ta mở cửa sổ xe.
Thật ra thì Hoắc Doãn Văn không biết, cô rất thích mùi vị của loại thuốc này, hơn nữa, lại hòa vào mùi đàn ông của anh ta tạo nên mùi vị đặc biệt. Rất dễ chịu!
"Thật xin lỗi, tôi không có ý đó!" Vừa nghĩ đến có một cô gái cùng tuổi với mình, vì ngoài ý muốn mà không thể sống cùng người thân, bỏ lại bao nhiêu hoài bão, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, bình an.
"Không sao, nên vừa thấy cô, tôi có cảm giác rất thân thiết. Hơn nữa, chúng ta cũng đã gặp nhau vài lần, tôi thấy cô thật là cô gái tốt, thật đáng yêu!"
Nghe Hoắc Doãn Văn nói như thế, cô không thể thốt ra được lời nào. Cô chưa từng nghĩ đến là mình có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta như vậy. Giống như là học sinh tiểu học được thầy giáo khen, vô cùng vui sướng.
Anh ta vừa nói, mình thật đáng yêu!
Vậy chính là anh ta cũng có ý mình bị anh ta hấp dẫn !
Suy nghĩ của cô đã bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo rồi, trái tim cũng bắt đầu nhảy múa. Có nên mong đợi thêm nữa không?
Anh ta sẽ nói gì tiếp đây?
Hoắc Doãn Văn nói tiếp, vô tình đánh một cái vào suy nghĩ trọng tâm của Như Y.
"Thật ra thì công việc của tôi rất bận rộn, cũng không tiếp xúc nhiều với những người như cô. Về sau, chúng ta lại không có cơ hội gặp mặt, nên tôi muốn dặn dò cô như người anh trai quan tâm với em gái của mình: xã hội ngày càng phức tạp, cô nhất định phải bảo vệ bản thân mình cho tốt, nếu không, rất dễ bị khinh rẻ!"
Giọng nói của Hoắc Doãn Văn khàn khàn, cũng tràn đầy từ tính, nghe rất hấp dẫn.
Nhưng tại sao khi nghe những lời nói này, cô cảm thấy không vui, không muốn ngồi ở đây nữa, cô muốn xuống xe.
"Hoắc tổng, cám ơn anh đã nhắc nhở. Tôi về đây, không làm phiền anh nữa. ——" Nhan Như Y vội vàng xuống xe, đi thẳng về phía cầu thang.
Lúc nãy, mình còn nói ‘gặp lại’, ha, xấu hổ chưa!
Vì cô không quay đầu lại, nên cũng không thấy ánh mắt của Hoắc Doãn Văn vẫn nhìn theo cô đi lên cầu thang. Lầu hai.
Đi vào trong hành lang, Nhan Nhu Y có cảm giác mình thật khôi hài, không vui, mất mặt. Cô lại không hiểu tại sao mình có những cảm giác này. Giữa bọn họ chẳng tồn tại quan hệ gì cả. Anh ta nói không sai: không có cơ hội gặp lại, nhưng tại sao cô lại thấy không vui?
Cô mở túi xách, lấy chìa khóa phòng, mở ra. Sau đó, khép lại.
Đổi dép, cô mang canh đậu đỏ đặt lên bàn trà.
‘Tách, tách’ tiếng cửa mở vang lên, rất nhanh Kha Văn vào cửa. (Bạn cùng phòng của Như Y tên tiếng trung là Kha Văn nhé!) Hai mắt của cô nàng mở thật to, tràn đầy ‘truy vấn ngọn nguồn’ kiên định: "Như Y, tớ thấy biển số xe 66666 đưa cậu về nhà. Thành thật khai báo mau, có phải cậu đã………… "
Giọng nói của Kha Văn tràn đầy hứng thú, tò mò.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
51 chương
27 chương
103 chương
42 chương
21 chương
9 chương