Bạn trai của Kha Văn là dân IT, rất tốt, luôn lôi cô ấy ra ngoài! Mặc dù cô ở phương diện này rất bảo thủ thế nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ bị Sắc dụ đeo bám mà phải đồng ý cho đi nha!
“Không có gì –“ Kha Văn vội vàng trả lời nhưng gương mặt lại đỏ lựng lên, nhỏ giọng làu bàu. “Chỉ là, thật ra thì tại anh ấy quyến rũ mình, mình cũng thuận theo, nhưng mà ở thời khắc quan trọng nhất điện thoại anh ấy reo, công ty có việc gấp nha! Cho nên cuối cùng chỉ còn mình mình ở lại khách sạn cả buổi tối!”
“Có phải là cậu thấy rất là tiếc nuối hay không?” Nhan Như Y nheo mắt lại, trêu ghẹo hỏi .
“Tiếc nuối? Mình cảm thấy may mắn thì có! Ngộ nhỡ một ngày nào đó mình gặp được một vị lão bản lớn hay là một công tử nhà giàu nào đó thì sao? Đến lúc đấy không phải sẽ hối hận đến chết à?” Kha Văn thuận miệng tùy tiện nói, hi hi ha ha.
“Ha ha – lão bản lớn thì có gì tốt? chẳng phải cũng chỉ là người có hai cái chân và một cái đầu thôi sao?” Như Y cố gắng xuy đi các suy nghĩ trong đầu nói, thế nhưng chỉ cô mới hiểu được, những người đàn ông có tiền có thế, trên người luôn tỏa ra một loại sức quyến rũ hấp dẫn mê người, bọn họ không cần phải vất vả theo đuổi một phụ nữ, chỉ cần một ánh mắt, hay một nụ cười, thậm chí chỉ cần đi qua người con gái ấy là họ có thể mang mất lòng của những cô gái ấy đi.
Mà loại sức quyến rũ này không phải là tiền tài và danh vọng mang đến, các cô gái thích họ không phải vì tiền!
Kha Văn bắt đầu nghiêm nghị phê bình ý tưởng của cô. “Nhan Như Y, cậu chưa nhìn qua loại đàn ông cực phẩm như thế có phải hay không? Mình hỏi cậu, cậu có biết tập đoàn nhà Hoắc Doãn Văn không?”
“Ai cơ?” Nhan Như Y thiếu chút nữa bị sặc nước.
Mấy ngày nay cô trúng phải tà gì vậy? Vô luận là người hay tập đoàn “Hoắc Doãn Văn” đều có thể bất thình lình xuất hiện trong sinh hoạt của cô là sao?!
“Hoắc Doãn Văn ấy, nhìn người mà cậu cũng không biết sao? Đã bảo cậu phải chăm chỉ đọc tin tức đi rồi, phải quan tâm hơn đến việc quốc gia đại sự chứ! Như thế này nhé, anh ta giàu có , đẹp trai, lại là người đàn ông rất tài giỏi nhé! Kha Văn lấy từ trong túi xách ra một tờ báo, chỉ vào bức ảnh trên trang nhất của tờ báo đó là ảnh của một người mơ hồ mà không nhìn rõ được như là giới thiệu về bạn trái mình, hưng phấn nói. “Người này chính là Hoắc Doãn Văn nha, cao 184cm, tốt nghiệp thạc sĩ của trường Havard về quản lý kinh doanh, là nhị thiếu gia của tập đoàn, theo mọi người đồn thổi, có thể anh ta sẽ là người thừa kế tập đoàn – aizzz, cậu không biết hiện tại ở thành phố B có bao nhiêu người nghe tên của Hoắc Doãn Văn sẽ thét lên đâu –“
Nhan Như Y mơ hồ nhìn không rõ hình ảnh phía trước, nhưng cũng có thể nhìn được thân hình cao lơn của anh. Thì ra anh ta tốt nghiệp trường Havard nha!
“Có đẹp trai không?” Kha Văn không chiếm được lòng khen của Như Y không bỏ qua!
“ĐIều này không rõ, nhìn ảnh mơ mơ hồ hồ thế này làm sao mà mình có thể xác định được anh ta có đẹp trai hay không?” Cô biết Hoắc Doãn Văn rất là tuấn tú, cơ mà nhìn hình này thật không thể nào nhìn ra được là ‘táo chuối tiêu còn là áp lê’ (Thật sự chỗ này ta không hiểu lắm :’( )
Kha Văn tức giận, đem tờ báo coi như bảo bối giật lại. “Tiểu thư, cậu có biết hay không Hoắc Doãn Văn rất là khó tính, chưa bao giờ anh ta tiếp nhận phỏng vấn hay là giới truyền thông? Còn nữa, bối cảnh của anh ta vô cùng bí ẩn, nếu ai dám chụp trộm anh ta hay viết nhảm gì đó về anh ra nhất định sẽ chết rất thảm nha! Cho nên có được một tấm ảnh mơ hồ như vật đã là tốt lắm rồi.
Nhìn bạn cùng phòng lộ dáng vẻ muốn liều mạng, Như Y không nhịn được tò mò hỏi. “Căn bản là người này cách chúng ta rất xa, có gì mà khiến cho mọi người mê mệt như thế? THật ra mà nói anh ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!”
Cô có cảm giác, câu hỏi đó mình không muốn biết đáp án, tại sao phải vì mấy người như vậy mà khiến tâm trí mình phiền muội? Cô cùng anh ta căn bản là chuyện không thể nào xảy ra !
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
11 chương
67 chương
115 chương
18 chương
107 chương