Mọi dèm pha đổ dồn lên người Hoắc Doãn Văn, thậm chí còn dính dáng đến án hình sự. Hằng Viễn cũng vì thế chịu ảnh hưởng không tốt, nên làm các thành viên Hội Đồng Quản Trị vô cùng bất mãn. Đại hội cổ đông lại sắp triển khai, dưới tình huống này, anh rất khó chiếm lấy vị trí Đổng sự Trưởng!
Chỉ là, đây không phải chuyện khổ sở nhất đối với anh. Vô luận muốn thành đại sự, mấy phen lâm nguy đều phải trải qua, từ cổ chí kim đều giống nhau, làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió! Điều anh khổ sở lại chẳng dính dáng gì đến chuyện làm ăn, Nhan Như Y vào thời điểm này, lại ra vẻ không hiểu rõ tính cách của người yêu, không cách nào tha thứ cho anh!
"Pằng ——" Nhan Như Y hung hăng tát mạnh lên mặt Hoắc Doãn Văn!
Hai mắt của cô rất phẫn hận, trong lòng tràn ngập thất vọng, thân thể lảo đảo muốn ngã nói rõ thương tâm của cô. Nhưng đôi môi của cô run rẩy khẽ lay động, thuyết minh rõ cô không nhịn được khổ sở, sâu tận đáy lòng cô càng lo lắng nhiều hơn!
Có một số việc có thể tha thứ, có một số việc không có biện pháp tha thứ.
Hơn nữa, cô hiện tại có thể trợ giúp anh cái gì?
Sở Tinh Nhiễm tìm cô nói chuyện, vẫn còn quanh quẩn rõ ràng ở bên tai cô ——
"Cô Nhan, thật ra tôi luôn biết rõ mối quan hệ giữa cô và Hoắc Doãn Văn, từ lúc mới bắt đầu đã biết rõ rồi. . . . . . Nhưng mà tôi cũng không ngại sự tồn tại của cô, dù sao đàn ông trong cửa hào môn thường có mấy phòng nhì, tình nhân bên ngoài, sự tình vốn cũng bình thường. Tôi cũng cảm thấy con ngươi cô không tệ, nếu như phòng ngoài là cô, tôi cũng không có gì không hài lòng . . . . . . Bây giờ chuyện phát triển đến nước này, tin tưởng cô cũng sẽ hiểu, cô rõ ràng không thích hợp làm vợ Hoắc Doãn Văn, cô thật không giúp được anh ấy chuyện gì, có đúng hay không? Ngược lại, địa vị của tôi bất đồng với cô, khi anh ấy lâm vào thời điểm khốn cùng, tôi có thể trợ giúp, để cho anh ấy bình an vô sự. . . . . . Chỉ là, điều kiện của tôi chính là cô hãy rời bỏ anh ấy. Các ngươi không thể ở chung một chỗ!
Vốn là, tôi có thể tiếp nhận cô là tình nhân của anh ấy, nhưng hiện tại không được, cô thế nhưng muốn làm vợ anh ấy, uy hiếp địa vị của tôi. . . . . . Cho nên, hiện tại đặt ở trước mặt cô chỉ có hai con đường, một con đường chính là cô có thể cự tuyệt tôi, tiếp tục cùng Hoắc Doãn Văn ở chung một chỗ, mà tôi dĩ nhiên cũng sẽ không tiếp tục dây dưa với anh, như vậy, anh ấy nhất định sẽ phải ngồi tù. Con đường thứ hai chính là cô chủ động rời đi. . . . . . Hai con đường này, cô liền tự chọn đi!"
Nhan Như Y đem toàn bộ khổ sở đè ép xuống, cô còn có thể chọn sao? Vượt qua nhiều khó khăn, đi đến bước này, cô đành lòng nào nhìn anh vào tù? Dĩ nhiên không thể!
Cho nên, nên ra quyết định, nhất định phải chọn con đường thứ hai!
Chỉ là, lúc này phẫn nộ của cô cũng rất thật."Hoắc Doãn Văn, em hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ là loại người như thế! Anh thế nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần bức bách thiếu nữ vị thành niên bán dâm. . . . . ." Nói xong, cô không cách nào khống chế nước mắt rơi như mưa."Lần trước em có thể lừa mình dối người tha thứ cho anh, nhưng là lần này, em làm sao có thể? Lưu Salsa là con gái của bạn ba em, em làm sao có thể tiếp tục giả vờ hồ đồ ——"
Hoắc Doãn Văn bị cô đánh, tóc tai bay tán loạn, nghiêng mặt, từ từ nhìn về phía cô."Em thật không tin anh sao? Anh xác thực không có ép họ. . . . . ."
"Anh không có, nhưng không phải cấp dưới của anh không có. . . . . . Mà anh dù sao cũng là ông chủ, loại chuyện như vậy anh dám nói anh không có một chút quan hệ nào?" Cô chỉ trích. Cô hiểu trong này có rất nhiều chuyện, là cấp dưới của anh làm, có lẽ anh thật sự không biết chuyện. Nhưng, bên trong chuyện này, lại có bao nhiêu sự thật là chính bản thân anh đang giả bộ hồ đồ?
Chẳng lẽ anh dám nói, anh không có mắt nhắm mắt mở đối với lần này? Chẳng lẽ anh không có đối với chuyện này lại lạnh nhạt phủi trách nhiệm, những cô gái trong chuyện này với anh không thân không thích, cho nên anh sẽ không có nhiệm vụ trông nom những cô gái này có tự nguyện hay không?
Nhan Như Y gạt nước mắt, nói ra lời tuyệt tình."Chúng ta chia tay đi!"
"Em nói cái gì?" Hoắc Doãn Văn không tin vào tai mình, lớn tiếng hét lên.
Cô cũng đồng dạng gào to."Chúng ta chia tay đi, em không muốn cùng loại người hèn hạ sống cùng nhau! Mặt khác, có lẽ anh sẽ phải lập tức đi ngồi tù, em không muốn dính dấp trong đó ——"
Hung ác quyết tâm nói xong, Nhan Như Y xoay người muốn đi!
"Không, Như Y ——"
Được thanks
Xem thông tin cá nhân Gởi tin nhắn
5 thành viên đã gởi lời cảm ơn Nghé về bài viết trên: Collinrose, LamMun, hienct, mupmipmip, vythinham
Gởi bài 09.10.2015, 10:55
Hình đại diện của thành viên
Nghé
Lớp phó văn thể mỹ
Lớp phó văn thể mỹ
Ngày tham gia: 03.05.2014, 13:28
Bài viết: 104
Được thanks: 198 lần
Điểm: 9.46
Trả lời với trích dẫn
Gởi bài Re: [Hiện đại] Tổng giám đốc cặn bã, xin anh đừng yêu tôi - Cơ Thủy Linh - Điểm: 11
**************************** ***************************
Chương 150
Anh nắm lấy tay cô."Anh không tin lời nói của em!" Anh tuyệt đối không tin cô là nữ nhân ác tâm, ác khẩu như vậy.
"Không có gì không thể thành sự thật? Anh gián tiếp hại chết con gái của bạn ba tôi. Hoắc Doãn Văn, điểm này ba tôi không thể nào tha thứ cho anh, ông ấy càng làm sao có thể đồng ý chúng ta ở chung một chỗ? Chúng ta. . . . . . không còn cơ hội!"
Lời của cô khiến Hoắc Doãn Văn bị đả kích, cô thừa cơ đẩy tay của anh ra, liên tục lui về phía sau mấy bước."Anh buông tôi ra đi, tôi đã nhận lời cầu hôn của Cao Hải rồi. Tôi muốn. . . . . . Tôi cùng với Cao Hải tương đối thích hợp, người nhà của tôi cũng có thể tiếp nhận anh ấy, thật xin lỗi!"
Sau khi nói xong, Nhan Như Y chạy ra ngoài!
Cô không biết mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng cô biết anh bây giờ cần người trợ giúp, mà phương cách duy nhất cô có thể giúp là rời bỏ anh. Cô không cách nào tưởng tượng, anh bị bắt, hoặc là không còn có gì cả trong tay, lúc đó anh sẽ có hình dáng gì!
"Hoắc Doãn Văn, anh hận em cũng tốt, không hận em cũng tốt, đây chính là số mệnh của chúng ta!"
Nhan Như Y mờ mịt ngước mắt lên nhìn trời, bất đắc dĩ nói!
Cao Hải đi tới, vỗ vỗ bả vai của cô."Em cần gì phải uất ức mình như vậy? Hoắc Doãn Văn một người đàn ông, chuyện đã làm chính anh ta gánh chịu mới đúng!"
Nhan Như Y cười khổ, tự nhủ ở trong lòng ——
Hoắc Doãn Văn một mình anh ấy gánh chịu rất nhiều đau khổ, hơn nữa để vượt qua những năm nay anh có thể đi tới bước này đã thực không dễ, cô làm sao có thể gia tăng gánh nặng cho anh?
Cô hi vọng nhìn thấy anh thành công!
. . . . . .
Nhan Như Y hiểu rõ Hoắc Doãn Văn rất yêu thương cô, cũng biết anh có dục vọng chiếm giữ rất mạnh, cũng biết anh rất ghen ghét Cao Hải!
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, anh lại làm đủ mọi cách khiến người ta đem Cao Hải đi song quy.
Nàng không thể không mới chia tay 10 ngày, lại phài đi tìm anh.
Sở gia quả thật có thực lực, chỉ đúng là mấy ngày liền đem tất cả vấn đề rối rắm giải quyết xong. Cái chết của Lưu Salsa cũng chỉ cần tùy tiện tìm người gánh tội thay, Hoắc Doãn Văn cùng với các quan trên cũng không có liên lụy gì, có thể nói mọi người đều bình an!
Đây chính là xã hội có tiền có quyền!
Nhưng là, tâm trạng của cô hiện rất tốt, may mắn anh không có chuyện gì!
"Cô muốn gặp tôi? Thật đúng là khiến cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn!" Hoắc Doãn Văn hơi giễu cợt hỏi cô, trong ánh mắt nhìn cô đầy hận ý!
Nhan Như Y mặc dù cảm giác không thoải mái, chỉ là cũng không tức giận, bởi vì tất cả đều là cô đã tạo nên. Cô thừa nhận."Hoắc Doãn Văn, anh có thể đừng hãm hại Cao Hải ——"
"Ha ha ——" Anh cười to hai tiếng, chỉ là tiếng cười kia không có ý tứ gì ngoài giễu cợt."Thì ra là bởi vì anh ta, cô mới đến gặp tôi à?" Anh cảm thấy hơi căm tức.
Cô hít sâu một hơi, nhìn anh."Đúng vậy!"
Anh nhìn cô, ra vẻ cùng chuyện này không có nửa điểm quan hệ."Chuyện này cô tìm lộn người, tôi làm gì có bản lãnh này, đem bạn trai cô ra ngoài?"
"Hoắc Doãn Văn, chúng ta làm người quang minh chính đại, không ám toán sau lưng. Van cầu anh, bỏ qua cho Cao Hải đi, anh cũng biết anh ấy vô tội!" Cao Hải chỉ là một công chức nhà nước nho nhỏ, anh làm gì có bản lãnh chọc ai?
Hơn nữa, Cao Hải thật sự vô tội, giữa bọn họ căn bản cũng không có chuyện gì? Trước đây, cô chỉ là tùy tiện tìm các cớ Cao Hải cầu hôn, cho anh chết tâm mà thôi. Chuyện này, tại sao có thể liên lụy Cao Hải!
Hoắc Doãn Văn thu hồi vẻ mặt bất cần đời, âm trầm nói."Nếu như cô muốn tôi bỏ qua cho Cao Hải cũng được, không phải là không thể được, chỉ là, tôi muốn cô đi theo tôi!"
Nhan Như Y dùng sức lắc đầu."Anh và Sở tiểu thư sẽ kết hôn ——"
"Không có quan hệ, tôi cũng không phải muốn cô làm vợ tôi, chỉ là người tình!" Anh lạnh lùng vô tình, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mà nói ra mấy chữ này!
"Không, em không muốn làm người tình!"
Anh lấy ra vài ba cái chìa khóa cùng chi phiếu trước kia cô trả lại cho anh, bày ra trên bàn."Đây là biệt thự, xe cùng chi phiếu, nếu như cô muốn Cao Hải không có chuyện gì, liền cầm lấy những này đi!"
Nàng nhìn anh vô tình, lẳng lặng, 1 hồi lâu cũng không có thanh âm nào phát ra.
Hoắc Doãn Văn bị ánh mắt của nàng nhìn có chút không thoải mái, khẽ khép mắt lại rồi lại mở ra!
Cô hít sâu một hơi."Anh thật cứ như vậy muốn vũ nhục em sao? Hoắc Doãn Văn, em trong lòng tự hỏi, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh. Cho dù, em chủ động chia tay, đó cũng là. . . . . . Bởi vì giữa chúng ta không thích hợp. . . . . . Có quá nhiều chênh lệch, cách làm của anh em không thể tiếp nhận! Anh phải dùng tới cách làm nhục như thế với em sao?"
Buổi nói chuyện khiến Hoắc Doãn Văn sinh ra đau lòng, nhưng anh vẫn muốn cùng cô ở chung một chỗ.
Nhan Như Y khẽ quay đầu một lát, rồi trừng mắt."Hoắc Doãn Văn, mặc dù anh có thể phá hư hôn lễ của tôi một lần, tôi cũng có thể tổ chức hôn lễ lần thứ hai, thứ ba. . . . . . Tôi rất kiên quyết muốn cùng Cao Hải ở chung một chỗ, trừ phi anh có thủ đoạn, thừa kiên nhẫn, hôn lễ của tôi đến cái nào, anh phá hoại cái đó!"
Nói xong, Nhan Như Y đứng lên, xoay người rời đi. Cô đánh cuộc Hoắc Doãn Văn có phải thật vậy không có nhân tính, lòng dạ thật độc ác như vậy muốn đối phó Cao Hải!
Quả nhiên, âm thanh hơi khổ sở từ phía sau cô truyền đến ——
"Em thật ưa thích Cao Hải như vậy sao?"
Cô đưa lưng về phía anh, kiên định nói ra."Đúng!"
"Em thật muốn buông tay anh ra, để cùng với anh ta sao?"
Cô gật đầu một cái."Đúng!"
Anh đi vòng qua trước người của cô, sau đó đem một bao cao su ném cho cô, trong đôi mắt cũng chứa buồn thương vô hạn."Nếu như em thật muốn cùng anh ta ở chung một chỗ, như vậy để cho anh ta đeo lên cái này thôi. Nếu như anh không thể là người yêu duy nhất của em trong kiếp này, anh muốn anh ta không được chạm vào nơi tận cùng của em!"
Nhìn bao cao su trong tay, cô trăm mối ngổn ngang, mà Hoắc Doãn Văn cũng bất đắc dĩ vô cùng khổ sở!
Cuối cùng, cô cất bao cao su vào trong giỏ xách."Hoắc Doãn Văn, mặc dù chúng ta không có ở cùng nhau, cũng xin anh đừng làm tiếp những chuyện khiến em coi thường!" Nói xong, cô đi ra khỏi phòng làm việc của anh!
Mặc dù cô không quay đầu lại, nhưng cô cảm thấy hai ánh mắt lưu luyến, đau thương đuổi sát theo bóng lưng cô!
Mà cô đã quyết bình tĩnh!
Vì giờ khắc này, cô đã không biết bao nhiêu lần chuẩn bị!
*************************
Hoắc Doãn Văn ngoài khổ sở, còn lại đều hận Nhan Như."Nhan Như Y, anh làm sao lại yêu em, cô gái bạc tình vô nghĩa như vậy. Cho dù là anh hại chết Lưu Salsa, cũng là bởi vì tương lai chúng ta! Em tại sao không hiểu được —— em chán ghét anh, không để ý tới anh, tốt, rất tốt!"
Như vậy anh cần gì phải lưu luyến, đàn ông gánh được thì cũng đặt xuống được!
Cửa phòng làm việc lần nữa bị đẩy ra, Sở Tinh Nhiễm đi vào, tới bên người Hoắc Doãn Văn. Ngón tay trắng như tuyết ôm lấy cánh tay của anh, gương mặt dựa sát ở bờ vai anh."Doãn Văn, tí nữa chúng ta đi thử áo cưới có được hay không?"
Hoắc Doãn Văn thu hồi đau đớn, liếc nhìn cô gái trong ngực."Em cứ thu xếp, anh sẽ toàn lực phối hợp!"
Nhị thiếu gia của tập đoàn Hằng viễn cùng thiên kiêm của tập đoàn Sở thị ở Đài Loan sắp đám cưới, là tin tức được các giới chú ý. Đài Truyền Hình, radio, Internet rối rít theo dõi, tường thuật từng bước một. Ngày kết hôn được ấn định mười bảy tháng năm, thứ bảy!
Vừa lúc ấy, kỳ nghỉ lễ mồng một tháng năm tới. Tâm tình cực độ không tốt, Nhan Như Y quyết định về nhà mọt chuyến. Từ khi cô nói năng tệ bạc như vậy với cha, rồi bỏ nhà đi, cha cô cũng không hay gọi điện thoại. Nhưng cha lớn tuổi, em trai em gái đều lên thành phố đi học, cô còn kiêu ngạo gì nữa mà mặc kệ cha?
Nghĩ vậy, thừa dịp này, cô về nhà còn tác hợp với cha và dì Lưu!
Ngày 1 tháng 5, cô ngồi máy bay trở về quê, cô vừa xin nghỉ thêm mấy ngày phép, cho đến ngày mười ba tháng năm mới phải trở về đi làm.
Khi về đến nhà, cô phát hiện cha thật sự già đi rất nhiều, tóc bạc đều lộ ra ngoài. Vào lúc mùa xuân, tóc bạc của cha không có nhiều như vậy!
Nhìn cha già đi không ít, Nhan Như Y tự trách."Cha, thật xin lỗi, con làm cha lo lắng. Cha, xin cha tha thứ cho con, con về sau nhất định sẽ không làm chuyện gì trái ý cha!"
Thầy giáo Nhan vỗ vỗ vai con gái, gật đầu một cái."Cha đánh con cũng không đúng, chỉ là, con phải biết cha cũng là vì muốn tốt cho con!" Con gái bỏ nhà ra đi trong tức giận, ông liền hối hận vì đã đánh con đau như vậy!
Chẳng qua là cha cũng muốn chút thể diện, cho nên trong khoảng thời gian này không gọi điện thoại cho cô, cô gọi điện thoại về cũng không thèm bắt máy!
"Dạ ——" tựa vào ngực cha, cô ra sức gật đầu."Cha, con hiểu mà!"
Cha Nhan vỗ lưng con gái, khuyên nhủ."Nếu như ở bên ngoài đến không vui, con hãy về nhà đi, mặc dù thị trấn này nhỏ một chút, nhưng những ngày sau này cũng thanh nhàn, nhà bên này cũng có vài đứa thanh niên rất được. Trong trường cũng có vài thầy giáo trẻ, ba nhìn trúng cũng vài ba cậu. Con muốn vào dạy trung học đệ nhị cấp, hay là trường chuyên ngành của huyện cũng rất dễ dàng ——"
Nhan Như Y theo trực giác chính là lắc đầu, bởi vì tim của cô đã sớm ở lại thành thị xa xôi!
Thầy giáo Nhan lần nữa khuyên nhủ."Con gái, về nha với cha đi. Cha cũng già rồi, bên cạnh cũng cần con cái chăm sóc!"
Nghe nói như thế, Như Y mới cả kinh. Đúng vậy, cha cần người chăm sóc, ba người bọn họ đã tung canh bay xa, cha làm thế nào?
Nhan Như Y liền vội vàng gật đầu."Dạ, cha, con về nhà, chăm sóc cho cha!" Trở lại cũng tốt, như vậy là có thể hoàn toàn quên người kia rồi!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
11 chương
67 chương
115 chương
18 chương
107 chương